Hai tháng sau khi bắt đầu học kì mới, F đại có hoạt động dạ tiệc tập thể, bởi vì không có nhà tài trợ nào mà do các sinh viên tự high với nhau, trường học không chi thế cho nên hội học sinh chỉ có thể tự mình nơi nơi xoay tiền tổ chức, Diêm Trừng cũng không thiếu việc, đợi tới khi vất vả thu xếp xong mọi việc, Diêm Trừng lập tức lao trở về phòng trọ, nghĩ muốn cùng Kỉ Tiễu hưởng thụ thế giới hai người.
Hơn nữa hôm đó, hắn còn đường hoàng tìm cớ lừa Kỉ Tiễu ra ngoài ăn cơm.
Kỉ Tiễu cũng vừa lĩnh học bổng, số lượng tuy không nói là nhiều vì đây là trích từ quỹ đóng góp của sinh viên, nhưng ít thì cũng không hẳn là ít bởi vì trường học ban thưởng bình đẳng cho học sinh, giấy trắng mực đen rõ ràng, còn công khai trên trang web và bảng tin của trường, không vì cái gì khác chính là vì thành tích rất tốt, điểm tổng kết đứng đầu khoa lịch sử, trình độ kiến thức vững vàng, các bài thi sạch sẽ, văn chương kinh động các thầy cô giáo bộ môn, khiến cho những người trước đây chỉ nhìn cậu bằng nửa con mắt hảo hảo thanh tỉnh một phen.
Dựa theo như lời Diêm Trừng khi ở cùng Kỉ Tiễu lén nói chính là: ta khi ở trường Phụ Trung đã từng là học bá đứng nhất đừng tưởng rằng ta không phát uy thì các người coi là giả, hù chết các ngươi!
Cho nên, số tiền này Kỉ Tiễu nhận được Diêm Trừng so với cậu còn cao hứng hơn, tiếp đó liền nói cậu chiêu đãi.
Chọn một khách sạn, mang theo người vui sướng tới đó, Kỉ Tiễu vừa đi vào liền phái hiện lần này lại bị mắc mưa nữa rồi.
Hoàn cảnh tối mờ, âm nhạc du dương, mỗi bàn cách nhau thật xa, qua cửa kính thủy tinh có thể nhìn thấy phong cảnh hai bên bờ sông, chỉ còn thiếu ánh nến và đàn violon nữa là đủ bộ.
Diêm Trừng và Kỉ Tiễu ngồi đối diện nhau, sau khi giúp cậu trải khăn ăn xong nói: “Nơi này đồ ăn rất ngon, cậu hẳn sẽ thích, lần trước đã muốn dẫn cậu tới đây rồi.” Diêm Trừng đích xác vào lễ tình nhân năm ngoái định dẫn cậu tới nhưng sau đó lại bị cuộc hẹn ở rừng trúc của Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo phá cho tan nát, nên cuộc hẹn này bị dời lại một năm.
Kỉ Tiễu cũng nhớ lại buổi tối khổ bức đó của cả hai, không đúng, chỉ có mình cậu khổ bức mà thôi, quay đầu lại quét mắt nhìn quanh nơi này, không có gì để chê.
Diêm Trừng sao có thể để Kỉ Tiễu trả tiền được, nhưng hắn đem cậu lừa tới nghiện mà thôi, ngày thường không thể công khai kết giao với bên ngoài, cũng chỉ có thể ở ban đêm, hai người bên nhau, không cần ngôn ngữ, khiến cho mọi người đi qua đều biết được mối quan hệ chân thật của cả hai.
Diêm Trừng có tâm tư gì Kỉ Tiễu sao còn không rõ, vì thế cũng không vạch trần, chỉ yên lặng phối hợp ăn beafsteak, mặc Diêm Trừng ở bên kia ân cần rót nước hoa quả cho mình.
Không khí tốt đẹp này mới tiến hành được một nửa, chuông di động của Diêm Trừng lại vang lên.
Hắn là đề phòng công ty có chuyện mới mang theo, lúc này thật đúng là muốn đem nó ném ngay ra ngoài cửa sổ.
Ấn nghe, không ngờ lại là bên trường học, là một học trưởng trong hội, nói đêm nay bên nhà tài trợ có vấn đề, hỏi Diêm Trừng có thể qua đó một lần không.
Chuyện này kì thật không do Diêm Trừng quản lý, nhưng người đầu dây nói thực thành khẩn, dường như hắn không tới thì chuyện này vô pháp hoàn thành, bên phía đối phương cũng muốn gặp Diêm Trừng.
Nếu là ở trường Phụ Trung trước kia, Diêm Trừng đâu phải là ai cũng tùy tiện gặp đâu, nhưng chính là hắn trong lòng cũng đã cố gắng thích ứng với sự thay đổi này, hắn không muốn dựa vào danh tiếng của Diêm Hồng Tá nữa, nhưng ảnh hưởng trong nhà thì cũng không phải không còn, dù sao cũng là cha ruột, quá mức bài xích ngược lại có vẻ cố tình cố ý, nếu đã tự đứng trên đôi chân của mình, không dựa vào không có nghĩa là không thể thuận theo tự nhiên mà lợi dụng khai thác một chút.
Nhưng không phải là hiện tại a, Diêm Trừng trong lòng tràn đầy bế tắc, sao có thể bỏ Kỉ Tiễu lại mà đi gặp cái người không chút quen biết kia được chứ.
Mắt thấy hắn đầy mặt khó xử, Kỉ Tiễu buông dao nĩa xuống, lau miệng, đứng dậy.
“Không…không ăn nữa sao?” Diêm Trừng sửng sốt, cho rằng Kỉ Tiễu không vui.
“Đi thôi…” Kỉ Tiễu liếc mắt nhìn hắn, thấy Diêm Trừng vẫn bất động, mới nói tiếp: “Nếu chậm không còn xe về trường nữa.”
Kỉ Tiễu nguyện ý cùng hắn đi, Diêm Trừng cầu còn không được, một đường nắm chặt tay người ta không buông, thẳng tới khi vào trong trường mới luyến tiếc mà bỏ ra.
Nhưng khi tới gọi điện cho vị học trưởng kia anh ta lại bảo Diêm Trừng đi tới hội trường lớn, hắn liền cảm thấy không đúng, người quản lý dù thế nào cũng phải ở trong hội học sinh chứ, tới hội trường thì làm được gì, quả nhiên vừa vào cửa, lướt qua tầng tầng lớp lớp đám đông ồn ào náo nhiệt, tìn tới ngồi xuống nhóm người đang ăn hoa quả uống bia, Diêm Trừng liền biết minh đã bị lừa.
Phó hội trưởng hội học sinh Chu Hiền ngồi chính giữa, có anh ấy rồi còn cần Diêm Trừng làm gì, mà xong quanh ngồi toàn trướng cán sự các bộ phận cùng các học trưởng học tỷ, bên kia còn có đám nữ sinh của đội văn nghệ.
Cán sự bộ ngoại giao của hội thấy Diêm Trừng liền kéo hắn tới nói: “Đến rồi à, cuối cùng đại Diêm Vương cũng hiện hình, cậu khiến bọn tôi đợi lâu lắm rồi đấy nhé.”
Diêm Trừng sắc mặt cũng không phải không tốt, nhưng nụ cười thường thấy đã không còn, nếu quen thân với hắn liền biết, Diêm Trừng đang mất hứng.
Nhưng trong hội trường ánh đèn mờ ảo, mọi người cũng đã uống mấy chén, đang cao hứng, thấy nam chính xuất hiện, lại càng hưng phấn hơn.
Anh ta tiếp tục vỗ vai Diêm Trừng nói: “Được rồi, gọi cậu tới không phải là vì mọi người đều không muốn cậu tịch mịch nha, vốn nghĩ tới cậu và bạn gái nghỉ tết trong lòng còn không yên tâm, không ngờ… cậu cũng thực đơn điệu.” vừa nói vừa liếc mắt nhìn nữ sinh nào đó trong đám người, cười đến mờ ám: “Vậy giờ cậu phải cảm tạ anh đấy nhé.” (Jer: cảm tạ cái đầu ấy….)
Diêm Trừng theo tầm mắt anh ta nhìn lại, thấy Trần Lam Thiến đang ngồi trong góc.
Trần Lam Thiến cũng đang nhìn hắn, ánh mắt lại chuyển tới Kỉ Tiễu phía sau Diêm Trừng, đối với cậu nhẹ nhàng cười cười, nhưng Kỉ Tiễu hồi phục vẻ lãnh đạm dời mắt đi chỗ khác, sau đó nói với Diêm Trừng muốn đi vệ sinh, liền xoay người rời đi.
Một học tỷ trong đội văn nghệ tiến lên nhường chỗ cho Diêm Trừng, còn thay hắn rót rượu: “Thôi, cái khác khoan hãy nói, chương trình lần này làm được thành công mọi người đều cạn một ly đi, mỗi người ở đây đều vất vả công lao rất lớn.”
Diêm Trừng nhìn theo bóng Kỉ Tiễu rời đi, rất muốn đuổi theo, nhưng hắn bị giữ lại nâng cốc uống, chỉ là đối phương muốn tìm lý do uống thêm ly nữa Diêm Trừng liền cự tuyệt.
Những người ngồi đây đều tinh mắt, vốn chính là muốn nhìn bọn họ trai tài gái sắc bên nhau, thời gian địa điểm cũng vừa vặn, liền muốn hợp tác một phen, nhưng Diêm Trừng từ khi tiến vào biểu tình liền không thấy vui vẻ, hiển nhiên là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, loại sự tình này không thể miễn cưỡng, mấy nam sinh độc thân ở đây chỉ hận muốn oánh cho Diêm Trừng vài cái, đến hoa khôi F đại cũng thấy chướng mắt là sao, tiểu tử này muốn dạng người gì đây?!
Không khí có chút kì quái, Diêm Trừng đơn giản tìm cớ thoát thân chạy tới toilet, nhưng tìm một vòng bên trong đều không thấy Kỉ Tiễu đâu, tới lúc vội vàng chạy ra tìm nơi khác, vừa ra khỏi cửa liền thấy Trần Lam Thiến đứng đó chờ.
Kỳ thật tâm ý của Trần Lam Thiến với mình, Diêm Trừng cũng biết, giống như hắn trước kia cũng thế, các phương diện điều kiện đều không tồi, khó tránh khỏi được coi trọng mà có tâm ý, lấy tự tin đặt nền tảng, liền muốn cố gắng tranh thủ, nhưng hiển nhiên cô ấy đã chọn sai người.
Trần Lam Thiến nhìn Diêm Trừng ánh mắt coi như bình tĩnh, chỉ là có chút suy sụp, cô cũng đã thử nói bóng nói gió uyển chuyển ám chỉ, sau này phát hiện mọi cách đều vô dụng, hiện tại trái lo phải nghĩ cũng chỉ còn cách trực tiếp.
Cô hỏi: “Cậu có phải đã có người yêu rồi không?”
Diêm Trừng không chút do dự gật đầu.
Ánh mắt Trần Lam Thiến tối sầm lại, cười khổ nói: “Tớ không còn cơ hội?”
Diêm Trừng tiếp tục gật đầu.
Trần Lam Thiến nhìn Diêm Trừng, trong lòng nhất thời không còn cách nào khác ngoài hết hy vọng: “Vậy chúng ta có thể làm bạn bè không?”
Diêm Trừng nhíu mày, một lát sau nói: “Cậu cảm thấy tôi tốt ở chỗ nào?”
Trần Lam Thiến sửng sốt.
Diêm Trừng không đợi cô trả lời nói thẳng tiếp: “Diện mạo? học tập? sự nghiệp? hay gia thế?”
Trần Lam Thiến há miệng thở dốc, vẫn là bị Diêm Trừng trách móc.
“Tôi có thể không ngại nói thật cho cậu biết, trường này tôi là vì em ấy mà thi, công ty tôi vì em ấy mà mở, gia thế tôi đã từ bỏ vì em ấy không cần, em ấy chê bộ dạng tôi không đúng, tôi cũng có thể sửa.” nói xong Diêm Trừng mỉm cười nghĩ mình có thể sửa thành cái dạng gì? “Cho nên, bạn bè có thể làm, nhưng chỉ là bạn cùng trường….”
Nói xong, hắn cười cười với Trần Lam Thiến đang ngốc lăng, xoay người rời đi.
Đang định trực tiếp đi ra ngoài, Diêm Trừng tại cách đó không xa thấy Kỉ Tiễu đang đứng một góc nhìn nam nam nữ nữ khiêu vũ.
Chung quanh có rất đông người huyên náo, chỉ có mình cậu đứng yên lặng như thế, yên lặng thậm chí có chút tịch mịch.
Lúc này MC cầm mic lớn tiếng nói: “Nào, chúng ta bắt đầu tiết mục kinh hỉ của vũ hội lễ tình nhân đêm nay, ‘30s tối đen’ truyền thuyết, mỗi người hãy tìm đối tượng mục tiêu của mình, sẽ có 30s tắt đèn đó hãy đối với đối thượng thầm mến của mình tiến hành tiếp xúc gần gũi, nhưng chỉ có 30s thôi nhé, về phần bị cản trở hay tiếp tục thì đó là nỗ lực của mọi người, đặc biệt chú ý tới những người rất được hoan nghênh, cẩn thận có nhiều người chiếu vào mình đó nhé, cuối cùng biến thành cục diện ẩu đả đánh người, mọi người phải tự bảo ban nhau nha…a a a a….”
Tiếng cười quỷ dị của MC còn chưa xong, đèn trong toàn bộ hội trường đều tắt hết, lập tức vang lên tiếng hét chói tai cùng tiếng xô đẩy hỗn loạn.
Kỉ Tiễu định tìm đường đi ra ngoài thì cánh tay bỗng nhiên bị ai đó kéo lại, rơi vào một vòng tay vững chãi sau đó miệng bị người ta chế trụ.
Kỉ Tiễu không có kinh ngạc, bởi vì ngay từ đầu cậu đã phát giác ra hương vị của đối phương, đầu lưỡi thậm chí là hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể khiến Kỉ Tiễu quen thuộc.
Diêm Trừng hôn thật sự hung ác, tựa hồ trong trường hợp công khai này khiến hắn càng thêm hưng phấn, miệng Kỉ Tiễu đều bị hắn phá rách, thế nhưng theo thời gian qua đi, Diêm Trừng như cũ không có ý định buông Kỉ Tiễu ra, Kỉ Tiễu dần có chút bất an.
Tiếng đếm ngược của MC vang lên: “10….9….8….”
Diêm Trừng vẫn hôn sâu Kỉ Tiễu không buông.
MC: “quần áo đều mặc vào nhé, cài hết cúc lại đi, đèn sắp sáng rồi, 7…6…5….”
Diêm Trừng vẫn không rời.
Kỉ Tiễu nhịn không được vùng vẫy.
“4…3….”
Diêm Trừng ôm eo Kỉ Tiễu, dán chặt vào nhau không có khe hở, khiến cho nụ hôn càng sâu hơn trước.
Kỉ Tiễu toàn thân căng cứng, thậm chí còn nắm tay đấm đấm vào ngực hắn.
“2…1…!”
Một giây cuối cùng đếm xong, toàn bộ ánh đèn đều sáng lên, Diêm Trừng một phen kéo Kỉ Tiễu chạy tới dưới gầm cầu thang, hai đôi môi mới tách ra chớp mắt lại hung hăng dây dưa với nhau.
Đợi tới khi Diêm Trừng hôn đủ, mới sờ lên đôi moi Kỉ Tiễu đã sưng đỏ bật cười.
“30s sao đủ được…” Diêm Trừng cảm thán.
Kỉ Tiễu giương mắt không có tý uy hiếp nào trừng hắn.
Diêm Trừng cúi đầu cụng trán với cậu, cảm thấy mỹ mãn nói thầm: “Lễ tình nhân vui vẻ…
Hết Chương 146