Ngày đông lạnh, nước ấm của trường đã sớm tắt, Diêm Trừng tới khi trở về giường toàn thân run lạnh, đông lạnh tới độ Kỉ Tiễu nằm bên cạnh cũng khẽ run lên một cái, nhưng dù vậy vẫn không tỉnh lại.
Diêm Trừng tự làm ấm bản thân xong mới vươn tay ôm Kỉ Tiễu kéo vào lòng ủ ấm cho cậu, Kỉ Tiễu cảm nhận được nguồn nhiệt ấm óa cũng ngoan ngoãn rúc vào trong lòng hắn không giãy dụa, mắt vô lực nhắm tịt, trên mặt mang theo chút hư huyến mệt mỏi sau tình dục, nhượng Diêm Trừng bất tri bất giác tâm đau xót, nhưng càng nhiều là thỏa mãn.
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi cậu vẫn chưa tiêu sưng, rồi ôm chầm lấy người ta nhập mộng đẹp.
…..
Hôm sau, Kỉ Tiễu ngủ thẳng tới mặt trời lên cao mới mở mắt, người bên cạnh đã đi mất, cậu lẳng lặng nằm trên giường phát ngốc, cảm giác toàn thân nhức mỏi vô lực. cậu biết trạng thái của mình hiện không tốt lắm, nhưng cũng không nghĩ tới lại mệt như vậy, chống đỡ thân thể đứng dậy mặc áo ngủ, chỉ mới thế cũng tốn không ít sức lực, tới khi xuống tới giường hai chân cũng hết sức, một chút khí lực cũng không sử dụng được.
Diêm Trừng đẩy cửa tiến vào thấy Kỉ Tiễu tư thế không được tự nhiên lảo đảo muốn xuống giường, Diêm Trừng trong lòng cả kinh, vội chạy tới ôm thắt lưng bế cậu xuống.
Kỉ Tiễu thấy Diêm Trừng xuất hiện hai mắt lóe lóe, trên mặt cảm xúc lãnh đạm bị xé vớ tối qua lại được cậu cố gắng to bổ kéo về.
Diêm Trừng biết mình hôm qua có chút không tiết chế, cho nên thời gian kế tiếp tự nhiên hầu hạ Kỉ Tiễu thư thư phục phục, hết đỡ cậu vào nhà vệ sinh, giúp đánh răng chải đầu rửa mặt, lại dâng lên bữa sáng nóng hổi ngon lành, Kỉ Tiễu chỉ cần ngồi một chỗ, ngay cả cơm ăn cũng chỉ cần há miệng nhai nuốt, một ngón tay cũng không cần động.
Tôn Tiểu Quân trở về thấy Diêm Trừng một bộ quản gia ân cần, đứng bên giường Kỉ Tiễu bưng trà rót nước, còn tri kỉ hỏi cậu: “Có nóng không?”
Kỉ Tiễu không đế ý tới hắn, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Tôn Tiểu Quân, rồi lại cúi đầu đọc sách.
Diêm Trừng nhận lại cốc nước mới hướng Tôn Tiểu Quân nhìn lại, Tôn Tiểu Quân cũng đánh gia hai người này, cảm giác ánh mắt Diêm Trừng bắn tới liền vội ha hả cười cười, trong lòng lại cảm thấy tràn đầy kinh ngạc.
Hai người này hôm qua không đánh nhau sao? Sao sang nay Diêm Trừng còn ở đây? Là ngủ lại sao? Đánh xong còn ngủ lại? hai người làm hòa rồi? tốc độ cũng nhanh thật.
Tôn Tiểu Quân từ trên bàn đưa một quyển sách cho Kỉ Tiễu: “Hôm qua mới phát sách bài tập, tớ nhận giùm cậu.” Kỉ Tiễu nhận sách nhỏ giọng nói: “Cảm ơn…”
Tôn Tiểu Quân cảm thấy kì quái: “Cậu bị cảm à?” giọng nói của Kỉ Tiễu thực khàn, rõ ràng không phải là trạng thái bình thường.
Kỉ Tiễu cứng ngắc, hàm hồ gật đầu.
Diêm Trưng ở bên cạnh không e dè chỉnh lại góc chăn cho Kỉ Tiễu, không quên nói: “Bài tập từ hãy làm, cậu nghỉ ngơi trước đi.”
Kỉ Tiễu lại cầm bút và đồ dùng tới, trực tiếp viết viết.
Tôn Tiểu Quân sắp xếp sách vở liền cảm nhận được từ đối diện phóng tới ánh mắt oán hận, tâm khẽ run lạnh, nhanh chóng lấy sách vở xong liền chuồn ra ngoài.
“Ha, về sau chỉ được nghỉ ngày chủ nhận, tớ về nhà chút, lấy đồ mùa đông.” Vừa nói lòng bàn chân bôi dầu bay mất.
Vừa cảm thán trong đầu: nơi đây không nên ở lâu!
Trong phòng lại lần nữa chỉ còn hai người, trên bàn Diêm Trừng đào ra được lò sưởi ấm trước đây hắn mang tới nhưng bị Kỉ Tiễu nhét vào trong tủ, cắm điện, cả căn phòng trở nên ấm áp hơn.
Kỉ Tiễu làm hơn phân nửa bài tập xong, rốt cục nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn Diêm Trừng vẫn còn ngồi chỗ kia nhìn mình.
Kỉ Tiễu vốn định mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, nhưng khi cậu cảm thấu ánh mắt Diêm Trừng dán lên người mình, lại không từ mà ngẩn ngơ.
Diêm Trừng trước kia chinh là thích nhìn chằm chằm Kỉ Tiễu như vậy, khi lên lớp, khi ăn cơm, khi nghỉ ngơi, khi cậu vẽ, dù sao chỉ cần hai người ở chung với nhau, ánh mắt Diêm Trừng hơn phân nửa thời gian đều là ở trên người Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể cảm giác được, nhưng dĩ vãng cậu còn có thể tỏ ra lạnh nhạt, mặc Diêm Trừng lăn qua lộn lại cũng không hề gì, nhưng hiện tại tầm mắt Diêm Trừng rõ ràng không giống trước.
So với trước kia càng rõ ràng thâm tình hơn, tựa như một cái thiên la địa võng chặt chẽ bao trùm lấy Kỉ Tiễu, nhượng cậu không thể trốn cũng không thể tránh né.
Nhưng khi thấy Kỉ Tiễu ngẩn ngơ, Diêm Trừng khẽ bật cười ra tiếng, ánh mắt kia bao hàm tỉnh cảm sâu đậm cùng ý cười lưu chuyển không hề che dấu.
“cơm trưa cậu muốn ăn gì?” Diêm Trừng hỏi.
Kỉ Tiễu chần chờ một lúc mới thản nhiên cúi đầu nói: “Tùy tiện.” nhưng mà ngay sau đó, vành tai tinh tế lại khẽ đỏ ửng lên.
Nghỉ tết dương được 3 ngày, Diêm Trừng rất muốn cùng Kỉ Tiễu tiếp tục ôn tồn dây dưa nhưng hắn muốn nhân dịp này trở về a thị một chuyến, bà ngoại cũng đi cùng hắn.
Quốc khánh hắn không về, lần này vừa tới cổng Diêm gia đã bị ông nội tha đi, mà bà ngoại lại tới thăm con gái mình, trước khi rời đi bà cho hắn một ánh mắt ra hiệu.
Diêm Hồng Tá cũng đang ở nhà, hiển nhiên là vì cố ý chờ con trai mình, Diêm Trừng cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Con muốn học đại học ở trong nước.” Diêm Trừng nói.
Diêm Hồng Tá hỏi: “Con tính thế nào?”
“Con cảm thấy giáo dục trong nước tuy rằng không tính là kiện toàn nhưng rất có tiếng, ít nhất con cảm thấy bản thân thích ứng không tệ lắm.”
“Ở nước ngoài con không thích ứng được?” Diêm Hồng Tá hoài nghi.
Diêm Trừng nói: “Con không muốn ra nước ngoài lúc này.”
Ông nội liên tiếp gật đầu: “Không xuất ngoại thì không xuất ngoại, ở nước ngoài thái dương cũng đâu có lớn hơn tý nào.” Ông vốn tư tưởng bảo thủ hơn nữa còn luyến tiếc tôn tử, nếu nó đi thì đến bao giờ mới được nhìn thấy nó.
Diêm Trừng nhìn về phía Diêm Hồng Tá: “thành tích của con hiện này thì việc thi đại học cũng không khó, coi như là một loại khảo nghiệm với bản thân, cả nhà không phải đều muốn con học hành thành tài ở U thị sao, vạn nhất đến lúc đó con không đỗ, vậy con tự nhiên sẽ xin ba ra nước ngoài cũng chưa muộn.”
Với thân phận của Diêm Hồng Tá, đối với hoàn cảnh trong nước khó tránh khỏi mang theo chút chủ quan ý thức, nhưng nếu phủ nhận quá mức không phải là tự tát vào mặt mình sao, cho nên Diêm Trừng có thể tán thành kỳ thật cũng tương đối hợp ý ông.
Diêm Hồng Tá tự vấn một lúc, sao mới thản nhiên nói: “Con đã lớn, có suy nghĩ của bản thân thực không tồi, nhưng vẫn phải biết đúng mực.”
Diêm Trừng vuốt cằm tỏ vẻ đã hiểu.
Ông lại nói: “Ta hy vọng biểu hiện của con không để ta hối hận là được, chính là chỗ mẹ con…”
Diêm Trừng sớm đã có chuẩn bị tâm lý: “Con sẽ nói với mẹ.”
Diêm Trừng xoay người muốn đi Diêm lão thái gia bỗng nói: “Tiểu Trừng, con..đừng gấp, từ từ nói, mẹ con hẳn có thể hiểu được.”
Diêm Trừng không lên tiếng, mở cửa đi sang sân viện bên cạnh.
Trước cửa bà Trần thấy Diêm Trừng nhỏ giọng nói: “Phu nhân vừa tỉnh.”
Diêm Trừng hỏi: “Mẹ con có khỏe không?”
Bà Trần nói: “Hai hôm nay ngực có chút không thoải mái, bác sỹ đã tới khám vè kê đơn, còn phải tiếp tục theo dõi.”
Diêm Trừng lại hỏi thêm vài câu, vừa nói vừa tới phòng Đàm Oanh.
Đàm Oanh đang ngời ở tiểu viện uống trà trên người có đắp một cái chăn dày, bà ngoài ngồi đối diện, hai người đang trò chuyện gì đó, thấy Diêm Trừng tới, bà ngoại ngừng lại, Đàm Oanh thì không quay đầu.
Bà ngoại đối Diêm Trừng ngoắc ngoắc gọi lại, Diêm Trừng đi qua tới bên người bà ngồi xuống, bà ngoại tiếp tục nói: “…Mẹ muốn cho nó theo ngành sinh vật nhưng nó lại theo ông ngoại, nó đã không thích thì có miễn cưỡng cũng không được gì.”
Đàm Oanh uống trà không nói gì.
Bà ngoại quay đầu nhìn Diêm Trừng nói: “Nhưng cũng may cháu ngoại mẹ không chịu thua kém, chưa để mẹ mất mặt lần nào, mỗi lần mẹ tới trường họp phụ huynh cho nó, đều mừng rỡ có thể trẻ hơn được mấy tuổi.”
Diêm Trừng nhếch môi cười, ý cười lại không lan tới mắt.
Đàm Oanh rốt cục nâng mi mắt lên, dáng người cô gầy yếu nhưng ánh mắt phá lệ thanh minh, khi nhìn ai đều toát ra một cỗ khí thế tự nhiên sẵn có.
Cô hỏi Diêm Trừng: “Vì sao đổi chú ý?”
Diêm Trừng nói: “Con đã quen sinh hoạt và học tập trong nước, lúc gần đi mới phát hiện không thể nào nguyện ý.” đây thực sự là lời nói thật.
Đàm Oanh lại hỏi: “Còn gì không?”
Diêm Trừng nghĩ nghĩ: “Ngôn ngữ còn chưa được, trước đó bỏ bê.”
Đàm Oanh nói: “Đại học gì? Có kế hoach chưa?”
Diêm Trừng trả lời cẩn thận: “U đại, mục tiêu hàng đầu.”
Bà ngoại ở bên cạnh gật đầu.
Đàm Oanh lại hỏi: “Từ lúc nào thì có suy nghĩ này?”
“Lúc nghỉ hè.”
“Vậy sao lúc đó không nói?”
Diêm Trừng nhất thời nghẹn lời, một lúc mới nói: “Khi đó…còn chưa có quyết định.”
Bà ngoại thấy vậy, vội cười nói: “Trẻ con có lý tưởng của mình là chuyện tốt, chúng ta đều biết rõ, giáo dục trong nước tuy có nhiều lỗ hổng nhưng cũng không phải không học được gì, có thể ra nước ngoài cũng là cái tốt nhưng nếu không xuất ngoại thì cũng không phải không thành tài được.”
Đàm Oanh vẫn nhìn Diêm Trừng: “Là ai dạy con làm việc lại tùy tâm sở dục như vậy?” thanh âm cô vẫn không nhanh không chậm không nóng không lạnh mà nhẹ nhàng, nhưng ẩn ý bên trong lại khiến Diêm Trừng nghe được hơi thay đổi sắc mặt.
“Phải nhớ rằng mỗi người đều phải chịu trách với mỗi hành vi của mình.” Đàm Oanh lại nói: “Con cảm thấy mình có thể tự quyết định như vậy thì là thành thục ưu tú sao? Nhưng, trong mắt ta, đó chỉ là qua loa ấu trĩ.”
Lời này vừa nói ra đến ngay cả bà ngoại cũng phải nhăn mi, Đàm Oanh bình thường cùng Diêm Trừng cũng không quá thân cận, nhưng ngay cả những lời nói ấm áp giữ mẹ cũng cơ hồ giữa bọn họ cũng chưa từng nói qua, đồng thời, Đàm Oanh cũng chưa từng nói nặng với Diêm Trừng, điều cô quan tâm nhất chính là Diêm Trừng khỏe mạnh cùng thành tích của hắn, còn lại hết thảy trong mắt cô chỉ là lạnh nhạt, tựa như không liên quan tới mình.
Cho nên, bà ngoại cũng không dự đoán được con gái mình lần này lại tức giận như vậy, bà cũng không rõ nguyên do, nhưng vẫn nói đỡ cho ngoại tôn mình.
“thành tích học tập của Diêm Trừng thế nào ta rõ ràng, thực sự rất không tồi, hơn nữa lần này còn có tiến bộ rất lớn, ta cảm thấy nó không hẳn là suy nghĩ không chu toàn, chúng ta…là người thân, phải cho nó tín nhiệm lớn nhất.”
Câu nói của bà ngoại nghe có chút nghiêm túc, Đàm Oanh trầm mặc nhưng thần sắc trên mặt vẫn là lạnh lùng.
Lại nghe Diêm Trừng nói nhỏ: “Con qua loa ấu trĩ? Vậy mẹ hiểu con được bao nhiêu? Con xuất ngoại hay không xuất ngoại với mẹ mà nói có gì nhau đâu?”
Đàm Oanh ngẩn ra, sắc mặt lập tức liền tái nhợt, khí tức cũng gồ ghề hơn.
Bà Trần vợi chạy tới, bà ngoại cũng sửng sốt, Diêm Trừng trước đây chưa từng không quy củ như vậy.
Bà hoàn hồn cao giọng: “Diêm Trừng! con nói cái gì vậy?! đây là thái độ của con đối với mẹ mình sao? Con đi ra ngoài cho ta!”
Diêm Trừng nhìn thân thể Đàm Oanh run nhè nhẹ, hấp háy môi, khó được khi quật cường mở cửa ra ngoài.
Sau khi trở lại phòng mình, lăn lộn hồi lâu trên giường, hắn lấy di động ra gọi cho Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu tiếp, Diêm Trừng nghe tiếng ồn ào ở bên kia vọng lại hỏi: “Cậu đang ở ngoài đường sao?”
Kỉ Tiễu “ừ” một tiếng.
“Tới nhà xuất bản?”
Kỉ Tiễu lại “ừ.”
Diêm Trừng nhìn đồng hồ, sắp tới giờ ăn tối: “Sao lại trễ vậy?”
Kỉ Tiễu nói: “Có chút việc.”
Diêm Trừng: “Việc gì?”
“Có một hoạt động.”
Dưới sự truy vấn của hắn, Kỉ Tiễu đơn giản nói, Diêm Trừng nghe, không biết nghĩ tới cái gì mà tâm tình tốt hơn chút, hắn cùng Kỉ Tiễu hàn huyên thật lâu mới lưu luyến cúp điện thoại.
Vừa để di động xuống, nụ cười bên môi hắn trong giây lát lại tiêu thất.
….
Diêm Trừng ngày hôm sau phải trở về U thị, lúc đi đều được cả nhà ra tiễn, hai vị gia chủ Diêm gia sau khi nghe kể lại chuyện kia thì không nói gì, chỉ có ông nội lặp lại một lần bảo Diêm Trừng không cần nóng vội.
Một vòng dặn dò chào hỏi xong, Diêm Trừng tới sân viện bên cạnh, nhưng Đàm Oanh không có ra gặp hắn, chỉ có bà Trần ra nói cô bị bệnh.
Diêm Trừng trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng vẫn không hỏi nhiều, cũng không giải thích, chỉ nhờ bà Trần chuyển lời từ biệt và nói mẹ nghỉ ngơi nhiều hơn, sau đó không quay đầu rời đi.
Bà Trần nhìn theo bóng dáng Diêm Trừng, khẽ thở dài.
Hết chương 94