Cũng may thời tiết mát dịu, thái dương vẫn trốn trong các tầng mây không đi ra, rừng phong lá rậm rạp cũng che đi không ít nắng, nhưng thời tiết tháng 8, cũng tính là mát mẻ, Diêm Trừng thấy thể lực Kỉ Tiễu đã tới cực hạn, liền kéo cậu tới một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi.
Dưới tàng cây thưa thớt ngồi không ít người, một bên còn có quầy bán quà vặt cùng một ít vật kỉ niệm, mấy nữ sinh trung học đang líu ríu chọn lựa, Diêm Trừng đứng dậy tới đó mua nước cho Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu ngồi một lát cũng đứng dậy đi theo, trong đó có một ông lão cũng ngồi bán hàng gọi cậu, cầm trong mấy đồ vật màu rắc rực rỡ mời Kỉ Tiễu chọn mua, nói là đặc sản địa phương, không mua thì không tính là đã tới chơi.
Kỉ Tiễu yên lặng nhìn nhìn, dưới chân không động, Diêm Trừng đi tới đưa nước cho cậu, thuận tiện kéo Kỉ Tiễu đi tới quán đó.
Ông chủ lập tức hào hứng đề cử đến thao thao bất tuyệt, cái này thuần tự nhiên, cái kia làm hoàn toàn thủ công, bọn họ đều là người ở đây, sống trên núi sẽ không gạt người.
Diêm Trừng cười tủm tỉm nghe ông lão nói, cũng không phản bác, quay đầu sang thấy Kỉ Tiễu đang nhìn chằm chằm một chuỗi vòng tay màu xanh ngọc không động đậy, Diêm Trừng liền hỏi: “cái này bao nhiêu tiền ạ?”
Ông lão nói một con số, không mắc nhưng cũng thực chiếm tiện nghi.
“Đây chính là kim thạch không pha tạp chất, một khối lớn như vậy cho dù ở nội thành cũng không mua được đâu.”
Diêm Trừng cầm chiếc vòng đó lên xem xét một chút, kim thạch chỉ có ba khối hạt, dùng một chiếc dây cùng màu xâu chuỗi lại thành vòng, nhìn đại thể thực sạch sẽ, không giống mấy đồ thủ công hàng giả, chính là khẳng định cái này cũng không phải đồ thật, Kỉ Tiễu thấy vậy quay đầu bước đi, lại bị Diêm Trừng giữ lại, thật sự cầm tay cậu đeo vòng lên, màu xanh ngọc nổi bật trên làn da tuyết trắng càng thêm tiêm diễm lóa mắt.
Diêm Trừng gật gù, đang định nói chuyện thì ông lão lên tiếng: “cái này có một bộ, còn một chiếc vòng cổ nữa, nếu mua cả hai sẽ tính rẻ cho…”
Sau khi nghỉ ngơi một chút, hai người tiếp tục đi lên trên, nhưng Kỉ Tiễu dọc đường đi không mở miệng, hỏi cậu cũng không đáp, sắc mặt y như chiếc vòng đá kia lãnh ngạnh (lãnh đạm cứng ngắc)
Vượt qua mấy cái bậc thang, Diêm Trừng cầm tay cậu kéo lên, Kỉ Tiễu không muốn, muốn tự mình leo, Diêm Trừng lại cứ cầm tay cậu không bỏ ra nữa.
Cảm thụ bàn tay kia vẫn không thành thật ngón tay ngọ nguậy liên tục, Diêm Trừng nhịn không được cười nói: “khó chịu như vậy sao, nếu không thích, đưa đây tớ ném?”
Kỉ Tiễu trừng lớn mắt, một lúc sau, mắng: “Cậu rất có tiền sao?” Diêm Trừng sửng sốt, ngậm miệng.
Hắn đúng là thói quen, vung tay hào phóng, từ nhỏ tới lớn đâu có chịu trói buộc như vậy, đối với chuyện gì cũng không tính toán chi li tỉ mỉ đã ăn vào máu, hiện tại liền mua cái hàng giả cũng phải lo trước nghĩ sau, loại tư vị này đúng là từ trên trời rớt xuống mới có thể hiểu được.
Khi tới một chỗ nghỉ chân tiếp theo, hai người đều trầm mặc không nói chuyện, lt lẳng lặng nhìn chiếc vòng Diêm Trừng đã mua cho mình, ánh sáng phản quang khi ẩn khi hiện, còn có một chiếc vòng giống thế ở trên cổ Diêm Trừng, kỳ thật… cũng không có chướng mắt như vậy, nhưng tật xấu này của Diêm Trừng, không thay đổi không được…
Ngồi nghỉ trong chòi mát, da mặt kit đã bắt đầu ửng đỏ, Diêm Trừng cầm tờ hướng dẫn quạt mát cho cậu, ngồi đói diện không ai lên tiếng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là hắn mở miệng trước.
“Tớ còn có chút tiền, học đại học vẫn đủ.” Trong nhà mỗi khi ai cho hắn tiền, hắn đều giữ lại, cộng thêm tiền thưởng sau mỗi trận đấu, tính tính cũng ba, bốn vạn, trước kia dùng làm tiền tiêu vặt giờ lại là toàn bộ gia sản: “Nhưng cậu nói đúng, sinh hoạt phí nữa tính ra cũng không dư dả.”
Diêm Trừng nhìn Kỉ Tiễu: “Tớ đã nghĩ rồi, tớ sẽ xin đi làm công, hoặc làm gia sư cũng được, dùng để trả tiền thuê nhà, hẳn cũng không đến mức không sống nổi.”
Kỉ Tiễu nghe hắn tính toán chuyện tương lai, sắc lạnh trên mặt chậm rãi tan đi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy nhói đau.
“Kỳ thật tớ cũng đang lập kế hoạch làm ăn, nhưng cái đó nói sau, trước đang dồn tiền vốn.” Diêm Trừng thoải mái nói, hít sâu một cái, âm thầm đánh giá sắc mặt Kỉ Tiễu mới do dự hỏi điều vẫn muốn nói.
“Kỉ Tiễu à…cậu chuyển tới ở cùng với tớ đi?”
Kỉ Tiễu tay lau mồ hôi trên trán ngưng lại, chân mày khẽ nhíu lại.
Trong lòng Diêm Trừng đập binh binh gia tốc, nhưng thấy ánh mắt cậu không có chút nào là khó chịu vì thế lớn mật thuyết phục tiếp: “Phòng trọ cũng gần trường, rộng rãi đủ vật dụng sinh hoạt hai người ở, có thể tiết kiệm thời gian đi lại, tối trọng yếu là..tớ muốn ở cùng cậu một chỗ.”
Kỉ Tiễu không nói gì, ngẩng đầu thấy vẻ mặt Diêm Trừng nóng bừng, nóng hơn cả mặt trời ngoài kia, đổi lại là mấy tháng trước, Kỉ Tiễu sẽ cho hắn một cái bạt tai không thương tiếc (Jer: nhưng giờ thì tiếc rồi ), nhưng hiện tại hắn ở bộ dạng này, Kỉ Tiễu thế nhưng nhất thời không nói nên lời cự tuyệt, cậu biết rõ, Diêm Trừng là vì mình mới buông tha hết thảy mọi thứ, hắn hiện tại chỉ còn mình mình, cậu có thể nói gì đây? Cậu có thể tiếp tục giả bộ trước sau như một sao?
Đáp ánh nhất định là không.
Chính là Kỉ Tiễu cũng không lập tức đồng ý, cậu yêu cầu cho cậu thời gian, cậu đã ở một mình từ rất lâu rồi, lập tức bên cạnh lại có một người nhảy vào chiếm giữ từ trong ra ngoài, Kỉ Tiễu nhất thời chưa thích ứng được.
Diêm Trừng coi như biết chừng mực, cũng không bức bách Kỉ Tiễu lập tức liền quyết định, chỉ cười cười rồi nắm tay cậu, rồi quay đầu hướng đám nữ sinh trung học nhìn qua, nói: “Đưa đây.”
Đám nữ sinh cười đùa ồn ào, vừa thấy bị Diêm Trừng phát hiện, lập tức liền ngừng lại.
Diêm Trừng cũng không phải tức giận, chỉ cười cười, nói với một nữ sinh trong số họ nói: “Đưa cho tôi.”
Nữ sinh kia do dự một chút, rồi đem di động tới đưa cho hắn, nhanh chóng giải thích: “thấy hai người bộ dạng đẹp trai, nên chụp một bức cũng không có gì đi, đừng nóng tính thế, chúng tôi xóa là được, cũng sẽ không công bố ra ngoài.”
Diêm Trừng cũng không tranh luận cùng nhỏ, chỉ từ trong máy nhỏ mở những bức ảnh của cả hai ra, khoảng 5, 6 bức, chụp từ chòi nghỉ mát đầu tiên, có mình nắm tay kéo Kỉ Tiễu leo, có cảnh lấy lá phong từ trên tóc cậu xuống, cuối cùng là cảnh vưa rồi hai người ngồi nói chuyện, đầu cả hai ở rất gần, Kỉ Tiễu lộ hơn phân nửa gương mặt nghiêng nghiêng, nhìn Diêm Trừng, trong mắt thần sắc nhìn như oán trách nhưng kì thật lại mang theo một chút thân mật, hoàn toàn không có khí thế bình thường người lạ chớ lại gần, mà biểu tình Diêm Trừng lại càng không cần phải nói nhiều, hai người đều không thích chụp ảnh, quen nhau ngần ấy thời gian, thế nhưng một bức ảnh chụp chung cũng không có, mà Diêm Trừng cũng chưa từng có nhìn thấy biểu tình của mình khi nhìn Kỉ Tiễu như vậy, hiện tại vừa thấy, chỉ khi mình đứng cạnh Kỉ Tiễu, thật đúng là hoàn toàn bất trị, lúc trước rốt cục là nghĩ thế nào mà muốn giấu được bạn học nhỉ?
Diêm Trừng liếc mắt nhìn Kỉ Tiễu, thấy cậu mím môi, trên mặt khó được khi hiện ra biểu tình mất tự nhiên cùng có chút thẹn thùng, khẽ cong cong khóe miệng, gửi hết ảnh sang máy mình rồi xóa hết trong máy nữ sinh trả lại cho nhỏ, hắn chọn bức cuối cùng làm màn hình nền máy.
Những nữ sinh đó so với bọn họ kiến thức rộng hơn nhiều lắm, vừa khen hai người xứng đôi vừa năn nỉ cho giữ lại ảnh, 1 tấm thôi cũng được, nhưng Diêm Trừng kiên quyết không đồng ý, cuối cùng dưới sự oán giận của bọn họ mà nhanh chóng kéo Kỉ Tiễu rời đi.
Hai người trước sau đi khoảng 2 giờ, rốt cục không phụ sự vất vả cuối cùng cũng lên được đỉnh núi, dõi mắt về phía xa, mây mu mênh mông, núi non trùng điệp xa tít chân trời, nói không nên lời hùng vĩ, nhìn thấy cảnh sắc như vậy, mệt mỏi trong người dường như biến mất hết.
Diêm Trừng nhịn không được vòng tay quanh eo Kỉ Tiễu, dán vào lỗ tai cậu thì thầm: “5 năm sau, 10 năm sau, chúng ta lại tới đây nữa nhé?”
Kỉ Tiễu vốn đang nóng bức trong người, lại bị hô hấp nóng bỏng của hắn phả lên da thịt, nóng tới độ lỗ tai cũng bị thiêu cháy, cậu nhịn không được nghiêng người tránh đi, lại bị Diêm Trừng bu lại, đơn giản không động đậy, dù sao hiện tại cũng không có gì phải trốn, lại có ai mà phải cố kị đâu.
Thái dương vẫn luôn chờ đợi xuyên qua tầng mây chiếu khắp đất trời, đem những áng mây phía chân trời nhuộm màu vàng kim sắc, Diêm Trừng cùng Kỉ Tiễu mới bất đắc dĩ ngồi cáp treo xuống núi.
Gần 10p hành trình, Kỉ Tiễu vẫn luôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng vàng kim chiếu lên mặt cậu, Diêm Trừng vươn tay che đi cho cậu, nhưng khi xuống chân núi, Kỉ Tiễu hiển nhiên có chút mẫn cảm.
Diêm Trừng nhớ tới nên nhanh chóng lấy thuốc cho cậu uống, Kỉ Tiễu lại chầm chậm mà đi, mãi cho tới ra khỏi núi, cậu mới quay đầu lại nhìn.
Tiếp đó, có chút như có như không mà nói: “Được…”
Diêm Trừng như lọt vào trong sương mù, một lúc lâu mới hỏi: “Cái gì…được?” sau này lại đến hay là…
Kỉ Tiễu liếc hắn một cái rồi kéo sụp mũ xuống, bước nhanh về phía trước.
Diêm Trừng ngây người vài giây mới đuổi theo, trên mặt nụ cười ngây ngô ngố rừng dấu không nổi.
“Vậy khi nào chúng ta về? mai? Hay hôm nay?”
Kỉ Tiễu: “….”
…..
Hai người ở ngoài chơi một vòng, sau đó vì thân thể của Kỉ Tiễu, chỉ có thể đi loanh quanh phụ cận núi rồi về, lúc này tháng 8 cũng đã trôi qua một nửa.
Nếu đã đáp ứng dọn tới, tự nhiên sẽ chuẩn bị một chút đồ dùng sinh hoạt, hơn nữa điều kiện trong phòng trọ yêu cầu phải mua sắm không ít đồ vật.
Nghỉ ngơi hai ngày, Kỉ Tiễu và Diêm Trừng tới siêu thị sắm đồ, Diêm Trừng đại thiếu gia tiêu tiền như nước nhất thời không đổi được, cũng may có Kỉ Tiễu ở bên, Diêm Trừng cũng có thói quen nhìn sắc mặt Kỉ Tiễu, chỉ cần đối phương trừng mắt một cái, thì cái tay ném đồ vật vào trong xe hàng liền ít đi một chút.
Ngày hôm trước cả hai đã kiểm kê tài sản, tính ra cũng dư 3 đến 5 nghìn, Diêm Trừng khẽ cắn môi, quyết định mua máy giặt, quần áo và balo, hai người lựa chọn nửa ngày, cuối cùng Kỉ Tiễu không quan tâm ý kiến của hắn, trực tiếp gạch luôn hai dòng trong số đó.
Diêm Trừng đi trả tiền, Kỉ Tiễu đứng ở ngoài nhìn quảng cáo sách, vừa quay đầu liền nhìn thấy một nữ nhân đi ngang qua.
Nếu không phải là Kỉ Tiễu đối với người phụ nữ đó quá mức quen thuộc phỏng chừng nhất thời sẽ không thể nhận ra, nữ nhân đó so với năm ngoái gầy gò hơn rất nhiều, quần áo ở nhà rộng rãi cũng không thể nào che được dáng người đã thay đổi triệt để, trước kia là thon thả còn bây giờ là khô quắt, mà dung nhan nguyên bản được bảo dưỡng tới mỹ lệ lúc này cũng nhăn nheo tiều tụy, quả thực hoàn toàn là hai người khác biệt.
Kỉ Tiễu nhìn người phụ nữ đó một lúc, yên lặng xoay người đẩy xe hàng tới quầy thu ngân.
Hết chương 112