Chỉ chớp mắt đã tới khai giảng, trước khi Diêm Trừng trở về u thị thì bà Trần lại trở lại tìm cậu thêm lần nữa, nhưng câu trả lời của Diêm Trừng vẫn như trước, vì tránh không để cho Đàm Oanh mất hứng vả lại khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, hẳn cảm thấy hiện tại không nhất thiết phải tiến hành thêm một bước thảo luận làm gì,
Bà Trần bất đắc dĩ chỉ có thể nói: “Phu nhân nói hy vọng con sau này sẽ không hối hận…”
Diêm Trừng nhíu mày, do dự chút rồi đáp: “Con sẽ không.”
….
Trường Phụ Trung một tuần trước đã vào học, vừa vào khu phòng học liền có thể thấy trước dãy phòng học của khối 12 đã dựng lên một bảng điện tử lớn, trên trên có những con sổ to đỏ như máu liên tục nhảy báo hiệu thời gian từ giờ cho tới khi thi đại học càng ngày càng rút ngắn.
Đối với cái đồng hồ này học sinh thấy kích thích hay thấy áp lực trầm trọng, chỉ có tự mình biết.
Thi, làm bài thi, rồi lại thi, làm bài thi, đó là những ngày buồn trẻ máy móc của khối 12, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ không biết có dâng lên cảm giác áy náy mình đang lãng phí thời gian hay không.
Hai tháng, số học sinh ở lại trường cũng nhiều hơn, ngay cả cái giường trống duy nhất trong phòng kí túc của Kỉ Tiễu cũng bị một nam sinh cùng lớp vào chiếm đoạt, học sinh khối 12 thường thường cả đêm đều sáng đèn.
Ba tháng, kì thi thử đầu tiên cũng tới, trường Phụ Trung tự mình ra đề thi, lần này bắt chước đề thi đại học được đám học trò tôn xưng là “hung ác nhất trong lịch sử trường Phụ Trung”. Đề dài không nói mà độ khó của nó thực sự là cường gian chỉ số thông minh của học trò, sau khi làm xong, người có thể bảo chứng toàn bộ đều không bỏ trống thực sự ít ỏi không mấy người chứ đừng nói là làm đúng, càng miễn bàn tới có người làm xong chỉ mới hơn phân nửa thời gian. Sau khi thi xong, tiếng kêu than vang dậy khắp trời đất, cảm thấy nhân sinh cuộc đời không nhìn đâu cũng tối om, không chút ánh sáng.
Sau đó, khi điểm thi được công bố tự nhiên càng thê lương gấp vạn lần, số người đạt tiêu chuẩn cũng chỉ có một phần ba, theo như Ngũ Tử Húc nói thì là: Nhà trường đang muốn nói cho chúng ta biết là ba năm học qua của chúng ta kì thật chỉ là đùa giỡn.
Kỉ Tiễu cả năm đều luôn là người duy nhất mỗi một môn đều hơn hẳn học sinh toàn khối, điểm mỗi môn tựa như được thước đo, nửa điểm cũng không chênh lệch so với trước đây, dù sao ai nấy cũng đã đối với cậu sớm không còn lời gì để nói, vẫn không quan tâm, càng so sánh càng thương tâm, tốt nhất nên chừa chút tự tôn cho mình đi.
Tháng 4, ma quỷ lão thái đem Diêm Trừng thét lên văn phòng, đưa một tờ giấy cho hắn, nhượng hắn trở về suy nghĩ rồi trả lại cho bà.
Diêm Trừng vừa cầm liền thấy, hỏi: “Còn ai có cái này không ạ?”
Ngô lão sư lật lật tư liệu: “Ban xã hội có Thái Hiểu Mông cùng Thang Văn Thiến, ban tự nhiên …chỉ có em.”
Diêm Trừng ngoài ý muốn: “Vậy còn Kỉ Tiễu?”
Ngô lão sư thở dài: “Tôi đã cố kéo cho em ấy nhưng thể chất của em ấy không được, người ta yêu cầu đầy đủ đức trí thể mỹ.”
Kỳ thật Diêm Trừng nguyên bản cũng không được bởi vì trước kì nghỉ đông, mỗi học sinh đều đã nộp tờ nguyện vọng, mà hắn khi đó còn chưa quyết định có xuất ngoại hay không cho nên rõ ràng là đã lùi lại rất lâu. Nhưng chuyện này đối với Diêm gia đều không có vấn đề, trừ bỏ thời gian hơi chậm trễ, thì điều kiện của Diêm Trừng tuyệt đối có tư chất phù hợp được cử đi học, thành tích học tập hay thể thao đều nổi tiếng, lại từng đạt được giải quốc gia, có năng lực tổ chức cùng lãnh đạo, đích thật là nhân tài hiếm có của trường học.
Diêm Trừng nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay một chút, rồi lại chậm rãi thả lại trên bàn…
Chạng vạng, kí túc xá của Kỉ Tiễu.
Tôn Tiểu Quân ở trên giường hữu khí vô lực khóc lóc kể lể nói mình gần đây liên tục rụng tóc, không biết còn tưởng cậu ta đang tham gia trị liệu bằng hóa chất. mắt thấy lần thi thử lần 2 sắp bắt đầu, nghĩ tới lúc đó rất có thể tiếp tục bị ngược đãi tinh thần, cậu ta khóc không ra nước mắt.
“các cậu nói xem trường mình rốt cuộc là bị làm sao? Là muốn đem chúng ta đả kích thành tật sau đó không thể toàn thây tham gia thi đại học phải không? Không nghe nói hai năm trước học sinh bị đè ép như thế a.”
Tiêu Kiện Thạc ở một bên trợn trắng mắt: “mày tốt như thế còn kêu cái éo gì nữa, trên trung bình 95 điểm không có tư cách oán giận, ông đây mới 80 còn lạc quan sống đây này.”
Vì thế một đám dù mệt như quả bóng xịt vẫn như cũ cố xịt một hơi cuối cùng, chờ lần thi thử tiếp theo tử trận lần nữa.
Tôn Tiểu Quân bỗng nhiên thoáng nhìn, thấy Kỉ Tiễu đang chuẩn bị ra ngoài, kinh ngạc hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Kỉ Tiễu thế nhưng lại trả lời: “Ăn cơm.”
Tôn Tiểu Quân buồn bực: “Không gọi ngoài mang vào sao?” bọn họ đã lâu không hô hấp không khí ở ngoài trường rồi.
“Ừ.” Kỉ Tiễu nói xong cũng không quay đầu mà rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Kỉ Tiễu, Khổng Bân quỷ dị nói: “Thằng nhóc này không phải là đang lúc nước sôi lửa bỏng đi hẹn hò chứ?”
Tiêu Kiện Thạc cho dù tâm tình cũng đủ tốt nhưng cũng bị câu nói kia đánh trúng không nhẹ, nhưng ngược lại tưởng tượng: “Nó có bạn gái sao?”
“Hẳn là có đi, lần trước tao thấy nó ở đây có cái kia…” Khổng Bân chỉ chỉ cổ mình: “Cái đó cũng không phải tự mình làm ra được đi.” Bạch tuộc à?
Tiêu Kiện Thạch một bộ biểu tình “không tưởng tượng nổi”.
Mà Tôn Tiểu Quân ở một bên con mắt chuyển chuyển, nhưng rất nhanh lại vùi đầu vào quyển sách trước mặt.
Nhân bỉ nhân khí tử nhân! ( nhân bỉ nhân khí tử nhân: chỉ loại người hay ganh tỵ với người khác, thấy người ta có cái gì đẹp, cái gì tốt thì đều ghen tức mà không nghĩ xem người ta làm sao mới có được cái đó, là loại người chỉ biết kết quả mà không biết đến quá trình. Theo Hiên Viên Gia)
Chính là, ai bảo người ta ngưu bức đâu!
….
Tuy rằng đã tới mùa xuân nhưng sau khi mặt trời lặn trời vẫn mang theo chút hàn ý, Kỉ Tiễu một dường đi tới cổng trường, bị gió lạnh thổi tới nhịn không được mà rụt cổ.
Diêm Trừng từ trên xe bước xuống, thấy cậu vội cở khăn quàng của mình ra quàng lên cổ Kỉ Tiễu hai vòng.
“Lúc này mới mấy độ? Cậu ngay cả áo khoác cũng không mặc là sao?”
Kỉ Tiễu lườm Diêm Trừng, hắn còn nói người khác, chính hắn cũng đâu có mặc áo khoác đâu, chỉ mỗi cái ao sơ mi caro, cổ tay áo còn sắn lên cao, mang khăn quảng cổ cũng chỉ vì tạo hình.
Kỉ Tiễu theo Diêm Trừng ngồi lên xe, chiếc xe bon bon hướng về Đàm gia.
Tới cửa nhà, thật xa đã nghe thấy động tĩnh của bọn Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo chạy tới đón.
“Diêm Vương, ngày đại thọ của mày sao lại trốn mất? hết thảy đã sắp xếp xong chỉ còn chờ mày thôi.”
Diêm Trừng kéo Kỉ Tiễu ra, đóng cửa xe nói: “Đi, đói bụng liền ăn, không nên để mọi người chờ.”
Ngũ Tử Húc chú ý tới tay Diêm Trừng, hắn nắm tay Kỉ Tiễu cũng phải hơn 10s rồi. đối phương làm như ý thức được không thích hợp mới mãnh liệt vùng thoát khỏi tay Diêm Trừng.
Ngũ Tử Húc sửng sốt một chút, lại cười ha ha nói: “Mày cũng biết, tao đây không phải đợi mày đó sao, thành niên có nhiều chỗ lợi phết a.”
Đoàn người rồng rắn đi vào Đàm gia, phòng khách to như vậy đã được bố trí phi thường hoa lệ náo nhiệt, có bóng bay có ruy băng, còn có hình con rối hoạt họa thổi phồng ngoắc ngoắc ở một bên.
Kinh Dao cười nói: “Không biết còn tưởng rằng là sinh nhật của tớ.” Loli đáng yêu như vậy.
Quế bà bà cười khổ: “Chỉ trách ta, tìm công ty trang trí tới liền biến thành như vậy.”
Diêm Trừng vội nói: “Con rất thích, rất đẹp.”
Không sai, hôm nay chính là sinh nhật 18 tuổi của Diêm Trừng, vì đánh dấu thời kì trưởng thành nên làm rất long trọng, lại không muốn lãng phí thời gian cho nên người nhà và bạn bè được gộp chung tổ chức luôn một thể, dơn giản là tới Đàm gia chúc mừng.
Trên bàn ăn dài có đặt một chiếc bánh sinh nhật 3 tầng, xung quanh bày các loại đồ ăn điểm tâm ngọt, cùng các đồ thực phẩm cơm Tây, quả nhiên là trở thành sinh nhật của nhi đồng lớn.
Đoàn người cùng nhau nhập bàn, trước lấp đầy bụng, ông bà ngoại cũng tham gia, bởi vì hai người hàng năm đều tiếp xúc với hcoj sinh tâm tính lại tuổi trẻ, cho nên không hề không hợp mà cùng đám thanh niên nói chuyện rất vui vẻ, bà ngoại còn đặc biệt cho phép đám thanh niên được uống một chút cooktail, coi như là lễ thành niên đi.
Chờ tới khi ước nguyện rồi cắt bánh ngọt, ông bà ngoại tặng lễ vật, trong đó tự nhiên cũng bao gồm cả kinh phí học tập hàng năm của Đàm Oanh, Diêm Trừng cầm tiền lì xì trong tim không khỏi có chút áp lực đè nén.
Bà ngoại và ông ngoại liền đem không gia lưu lại cho lũ trẻ, lúc gần đi còn nói: “Vốn là cha con cũng định tới nhưng lại có công việc đột xuất, ngày mai hẳn là cha con sẽ tới, đến lúc đó con nhớ về sớm một chút, còn có, đừng vui đùa quá trớn, sáng mai vẫn phải đi học đó.”
Ba vị lão nhân vừa rời đi, cái đầu Hồng Hạo trống rỗng phun ra một câu: “Loại thời điểm này phải nói không say không về, chờ tới tháng sau, anh đây cũng lấy được thẻ căn cước, sẽ chân chính được giải phóng.”
Diêm Trừng hôm nay đích xác cao hứng, đặc biệt nhìn thấy lễ vật Kỉ Tiễu đem tặng hắn, so với những sản phẩm điện tử số lượng có hạn của Ngũ Tử Húc hay Hồng Hạo thì đồ của Kỉ Tiễu hiển nhiên không quá mức thu hút. Nhưng chỉ liếc mắt qua một cái, liền khiến Diêm Trừng cảm động thiếu chút nữa liền khóc lên.
Kỉ Tiễu mang tới một bức tranh ghép, không lớn lắm chỉ rộng khoảng hơn hai mươi tấc, gần 500 miếng ghép, nếu tập trung cũng có thể ghép xong nhanh. Trong mắt Hồng Hạo và những người còn lại thì bức tranh này cũng không có gì đáng giá, bức tranh là một thiếu niên cao gầy, trên lưng đeo trường thương, trong tay hai đoản song đao đứng trên một mảnh chiến trường phế tích, phong cách vẽ rất lãnh khốc uy vũ, bọn họ cũng biết Kỉ Tiễu vẽ cho một tạp chí truyện tranh, trình độ này xác thực cao hơn hẳn người thường, nhưng lấy làm quà sinh nhật có vẻ mộc mạc.
Nhưng mà Ngũ Tử Húc sau khi nhìn kỹ lại phát hiện vẫn có chút bất đồng.
“Diêm Vương, hình này giống như tư thế mô hình chiến binh trong phòng mày? Cái mà mày thích nhất đó? Còn khuôn mặt…nhìn cũng giống mày lắm.”
Ngũ Tử Húc bất quá thuận miệng nói như vậy, đã thấy Diêm Trừng nhìn không chớp mắt bức hình, tươi cười ben khóe miệng kéo dài tới tận mang tai, trong mắt ánh sáng có thể chiếu sáng khắp một vùng.
Ngũ Tử Húc không nói lời nào khẽ run lên, không dám tiếp tục suy nghĩ sâu xa hơn nữa.
Diêm Trừng phải một lúc lâu mới có thể đem loại kích động hưng ohaans này cố nén nhịn xuống, nhịn không được phỉa đem tinh lực đều phải phát tiết ra trước, lấy ly rượu trước mắt, một ly lại một ly cùng bọn Hồng Hạo khoái nhạc.
Mà kết quả của khoái nhạc quá đà chính là Diêm Trừng không cẩn thận uống nhiều tới say xỉn, so với hai lần trước, lần này Diêm Trừng say thật sự, đều do cooktail pha trộn rượu quá lợi hại, hết uống lại nốc, cuối cùng chính hắn cũng không biết mình đã nuốt xuống bụng bao nhiêu rượu, chờ tới hoa mắt tai điếc mới phát hiện đã không còn kịp nữa rồi. vì thế Diêm Trừng lại bắt đầu ôm Kỉ Tiễu không buông tay, ai tới kéo cũng vô dụng, miệng huyên thuyên nói như bị bệnh thần kinh, Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo uống cũng không kém hắn gục rồi, chỉ có Kinh Dao và Vương Hi Đường bất đắc dĩ thấy cảnh này lần nào cũng lặp đi lặp lại.
Cuối cùng vẫn là Kỉ Tiễu tự mình hành động, cầm ngay khay nước đá trên bàn hất thẳng vào mặt Diêm Trừng, lúc đó mới có thể giải cứu cái eo bị nắm chặt của mình.
Kinh Dao nhìn Diêm Trừng chật vật không tả nổi, lạnh tới rùng mình, không khỏi thầm than bản thân trước đây rốt cuộc mắt mù tới mức nào mà cảm thấy hắn khốc suất cuồng bá ai cũng thấy chướng mắt ai cũng không huấn không phục, bây giờ, mới bao lâu, cũng đã sống không thoát khỏi thảm cảnh ‘phu nô’. (Jer: chuẩn =)))
Làm ầm ĩ cả nửa ngày, dư lại vài người không uống rượu, cho nên buổi tiệc này cũng cứ thế mà chấm dứt.
Vương Hi Đường lại gánh vác nhiệm vụ chuyển phát nhanh hai cái xác, nhất nhất tặng từng người một ném tới cổng, mà Kỉ Tiễu thì lại được bọn họ giao phó nhiệm vụ vĩ đại chăm sóc đại thọ tinh.(người được chúc thọ)
Đối với con ma men này, Kỉ Tiễu coi như có kinh nghiệm, phế đi nửa sức lực rốt cuộc cũng kéo được hắn lên lầu, tiếp đó đứng bên giường do dự một lúc, mới vào phòng vệ sinh lấy một bồn nước ấm, sau đó học đối phương hình thức xử lý cho mình trước đây, thay Diêm Trừng lau mặt.
Khăn ấm chạm vào mặt Diêm Trừng, hắn khẽ run lên, sau đó nhẹ nhàng ngập ngừng một tiếng: “Kỉ Tiễu…”
Này tựa hồ đã thành thói quen, chỉ cần hắn say rượu, hắn vĩnh viễn sẽ gọi tên Kỉ Tiễu, hoặc là, thực ra mà nói thì không chỉ lúc say rượu mà là lúc nào cũng gọi bởi vì không lúc nào không nhớ tới…
Kỉ Tiễu vốn định xử lý sạch sẽ cho hắn rồi rời đi nhưng chính là quần áo cậu cũng bị dính bánh kem rồi nước quả cuối cùng vẫn không thể nào rời đi được, chỉ có thể bị động mà chiếm cứ nửa chiếc giường còn lại của Diêm Trừng mà ngủ, cùng hắn đồng thời vượt qua buổi sớm đầu tiên sau khi thành niên 18 tuổi.
Hết chương 99