Kỉ Tiễu sửng sốt một lúc lâu mới hoàn toàn tình táo lại, vừa quay đầu, thấy di động để ở đầu giường nhấp nháy phát sáng.
Vừa mở ra chính là một cái tin nhắn hiện giữa màn hình.
Thời gian: 20xx/01/07 40 phút trước người gửi tin: Diêm Trừng.
— tớ đã lên máy bay, nhớ ăn điểm tâm, về tới nhà tớ sẽ gọi cho cậu.
Kỉ Tiễu nháy mắt mấy cái, lúc này mới nhớ tới, sáng nay Diêm Trừng sẽ bay về A thị, cho nên không có Diêm Trừng sẽ không có bữa sáng, cũng không có đậu hũ.
Nằm ở trên giường thêm khoảng 10p nữa, Kỉ Tiễu mới vặn vẹo rời giường, kỳ thật cậu cũng không phải là một người thực chịu khó, thậm chí còn rất thích ngủ, nếu như không có ai quấy rầy cậu có thể ngủ từ sáng tới tối cũng không thành vấn đề.
Nhìn nhìn thời tiết bên ngoài, dù có mặt trời nhưng vẫn như trước có chút lãnh hàn, Kỉ Tiễu rửa mặt xong không hề muốn ăn sáng, chỉ lấy quyển sách ngồi ở đầu giường xem, mới lật được hai trang đã đổi quyển khác, ngồi được nửa giờ, Kỉ Tiễu xuống giường tính vẽ tranh, vẽ phác thảo được cái hình dạng ban đầu, không hài lòng, xóa đi, vẽ thêm được cái khung xương, cảm giác không đúng lắm, Kỉ Tiễu ngồi ở đó hết xóa lại vẽ tu tu bổ bổ nửa ngày không xong bức hình, từ bỏ.
Cậu nhìn chằm chằm thái dương bên ngoài một lúc lâu, cuối cùng đứng dậy xắn tay áo quét dọn phòng.
Quét nhà, lau sàn, sắp xếp đồ đạc trong tủ, dưới gầm giường, trừ bỏ đống rác của mấy bạn cùng phòng thì còn lại chính là đồ vật của người nào đó mấy ngày nay mang tới, nào là máy tính bảng có lắp sim 3G, máy hút ẩm có thêm chức năng sưởi, cà men ngoài chức năng giữ ấm còn thêm chức năng đun nóng… còn các loại tạp chí truyện tranh. Kéo ngăn tủ cuối cùng ra, Kỉ Tiễu nhớ rõ mấy thứ đó cậu đều đã ném hết ra ngoài rồi, không biết tên kia lúc nào lại trộm mang vào dấu ở chỗ này.
Kỉ Tiễu cùng chúng nó trừng trừng nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là nhét trở về chỗ cũ.
Giữa trưa, di động Kỉ Tiễu vang lên hai lần, cậu cũng không muốn tiếp, vì thế tiếng chuông vang lên chốc lát liền đình chỉ, sau đó đổi thành tin nhắn.
Thời gian: 20xx/01/07 11:57 người gửi: Diêm Trừng
— tớ đến A thị rồi, nơi này thời tiết ở đây không tồi, nhưng so với U thị thì lạnh hơn, cậu ăn trưa chưa? Nhớ rõ phải ăn đấy.
Kỉ Tiễu đem di động bỏ vào trong túi áo, như cũ không nhắn lại, tiếp tục đi phơi chăn.
Kỉ Tiễu làm việc hiệu suất cũng thực cao, này có thể từ việc tốc độ cậu tiếp nhận kiến thức là có thể nhận thấy được, mà ngày nghỉ của cậu cũng luôn được an bài gọn gàng, ít nhất sẽ không bị lãng phí thời gian, nhưng bởi vì Diêm Trừng quấy rối mà tiết tấu của Kỉ Tiễu bị chậm đi rất nhiều, cậu tính đem toàn bộ thời gian còn lại làm bù mọi chuyện, không ngờ tới người ta đi rồi, mà tiến độ của cậu cũng không nhanh hơn được tí nào, về phần Diêm Trừng đã làm gì, Kỉ Tiễu quay đầu lại ngẫm nghĩ cũng là không rõ ràng lắm.
Cứ như vậy khó hiểu khoảng 2 ngày, cũng tới ngày phải về nhà.
Tùy tiện đóng gói một cái vali nhỏ, Kỉ Tiễu gặp quản lí kí túc tới kiểm tra các phòng, ra khỏi trường lên xe về nhà.
Lúc này cách năm mới còn mấy ngày, phố lớn ngõ nhỏ đã có thể thấy không khí đón mừng năm mới tưng bừng, Kỉ Tiễu trong không khí vui mừng đỏ sắc mở cửa ra.
Chính là ngược lại với không khí bên ngoài náo nhiệt, trong phòng khách chỉ có một mảnh trống rỗng, cùng không khí lạnh như băng giống như không có hơi người.
Khương Chân hẳn đã trở về, Kỉ Tiễu để giày vào tủ nhìn thấy giày của nhỏ, nhưng nghe thấy động tĩnh của Kỉ Tiễu, nhỏ cũng không ra khỏi phòng. Kỉ Tiễu cũng tự giác đi lên phòng mình, phòng cậu vẫn y nguyên như lúc trước khi cậu rời đi, bài trí cùng phòng kí túc cũng chả khác biệt mấy, chỉ trừ những đồ vật trong này bị một lớp bụi bao phủ không ai quét tước.
Kỉ Tiễu thoáng chỉnh lý một phen rồi lăn lên giường ngủ.
Lúc chạng vạng, di động cậu lại vang lên, Kỉ Tiễu cầm lên xem, là Trì Xu Huyên.
Nước Pháp hiếm khi có một trận đại tuyết lớn như thế nên chuyến bay bị hoãn lại, bà phải ở lại Paris không thể về kịp, nguyên bản nói trước năm mới sẽ về có lẽ là sẽ phải ngâm nước nóng.
Kỉ Tiễu như trước thực bình tĩnh, chỉ bảo bà tự mình gọi điện cho Khương Chân nói rồi cúp điện thoại.
Mới nằm xuống ngủ tiếp không được mấy phút đồng hồ, chuông di động lại vang lên.
Kỉ Tiễu ấn nghe, khó được không kiên nhẫn mà “alo’ một tiếng, đầu kia dừng một chút rồi vang lên tiếng cười của Diêm Trừng.
“Tớ không ở đó, còn ai chọc cậu sinh khí vậy?”
Kỉ Tiễu mở mắt ra, không trả lời.
Diêm Trừng cũng không để ý, nói cho Kỉ Tiễu nghe hành trình cũng những thứ mình thấy được gần đây tại A thị.
Lúc này bà ngoại không đi cùng hắn, hắn một mình về, Diêm lão thái gia luôn tôn sùng truyền thống văn hóa, cho nên năm mới đối với Diêm gia là một sự kiện trọng đại, bắt buộc tất cả mọi người phải có mặt đầy đủ. Ngày thường không có cơ hội tạo mối quan hệ nên các cô dì chú bác đều không buông tha cơ hội này sáng sớm liền như ong vỡ tổ mà súm lại nhà chính, vì thế tòa biệt thự bình thường vắng lặng giờ lại đông như trẩy hội, náo nhiệt không chịu được.
Mà Diêm Trừng là cháu đích tôn tự nhiên là đối tượng trọng điểm được chiếu cố, Diêm lão thái gia lại luôn coi hắn là đứa cháu tối sủng nhất của mình, cho nên nhà này trừ ông nội và ba hắn thì hắn chính là đối tượng cần được nịnh bợ nhất, Diêm Trừng ngày thường vốn ít có mặt ở nhà, biết ông nội mặc dù không thích những người họ hàng này nhưng lại rất thích bầu không khí cả gia đình đoàn tụ, vì thế mặc kệ có nguyện ý hay không, hắn đều hết sức khéo léo sắm vai cháu đích tôn của gia đình.
Nên vừa mới nói được hai câu với Kỉ Tiễu lại đã bị gọi đi.
Kỉ Tiễu nhìn thông báo trò chuyện chấm dứt trên màn hình, nghiêng người lại tiếp tục ngủ.
Diêm lão thái gia tổng cộng có 4 người con, bác cả trong thời gian ông nội tham gia quân ngũ vì nhà nghèo mà không có gì ăn nên đã sớm chết trẻ. Ba Diêm Trừng – Diêm Hồng Tá là người con thứ 3, nên Diêm Trừng còn một bác hai và một ông chú nữa.
Diêm lão thái gia năm đó chịu không ít khổ cực, đọc sách cũng không nhiều, sống trong mưa bom đạn lạc về sau thật vất vả mới có được bác hai và chú út, khó tránh khỏi có chút nuông chiều, ngược lại đối với đứa con giữa là Diêm Hồng Tá lại rất ít quan tâm, nói vậy cũng bởi vì nguyên nhân này mà khi về già tất cả áy náy của ông đều bù hết vào người Diêm Trừng, cộng thêm ngoài ba hắn thì ông bác và ông chú kia cũng thực gây thất vọng, lão thái gia cũng không nỡ hạ thủ bọn họ.
Đêm trừ tịch, phòng khách Diêm gia làm mấy mâm cơm tất niên dùng để chiêu đãi gia đình cùng các bạn bè thân quen, trước khi khai tịch, lão thái gia hỏi mẹ Diêm Trừng có tới không.
Diêm Trừng nói: “Mẹ con không được thoải mái lắm, chắc không đến đâu ạ.” Sự thật là hắn đã chạy đi chạy lại ba lượt, cả ba lần đều không cho hắn vào nhà chỉ thấy bà Trần đi ra bảo hắn về trước.
Lão thái gia nghĩ nghĩ nói: “Ta đi xem thử.”
Diêm lão thái gia tự mình tới mời, Đàm Oanh dù có không khỏe thật thì cũng nể mặt ông mà tới, nhưng khi lão thái gia tới nhìn sắc mặt con dâu coi như không tệ, cũng không lên tiếng trách cứ, ngược lại còn quan tâm hỏi han vài câu, Đàm Oanh khách khí đáp lại, hai người ngồi đối diện nói chuyện với nhau, vẫn là Đàm Oanh thỏa hiệp trước.
“Bà Trần, tôi đi thay quần áo.”
Tại phòng khách, Diêm Trừng nghe các bị cô dì chú bác thao thao bất tuyệt đối với mình: “… Tiểu Trừng à, bác nghe bác trai nói thi cuối kì lần này của con không được tốt hả? Có phải áp lực quá lớn không? Học ở trường chuyên đã là tốt rồi, cái này khó quá thì để sau, bà ngoại con yêu cầu cũng thực cao, khiến bác gái cũng cảm thấy đau lòng cho con.”
Diêm Trừng thản nhiên nói: “Cũng được ạ.”
“Nếu con muốn trở về A thị, bác có thể nói với bác trai con để bác ấy nói chuyện với ông nội? Trường học ở A thị cũng thực tốt, lại gần nhà, ông nội con về sau sẽ không cần phải ngóng trông còn về nữa, con cũng biết đấy, trong nhà nhiều người ông nội cũng không để tâm mấy chỉ có con mới khiến ông nội cao hứng.”
Diêm Trừng khẽ nhếch khóe miệng, không tiếp bác gái nói chuyện, nhưng bác gái lại tiếp tục mở miệng, lần này còn kéo theo cả một thằng con trai ngồi bên cạnh vào: “A Đào, con và Tiểu Trừng cũng là anh em họ hàng với nhau, hiện tại sở thích của người trẻ mẹ không hiểu, hai con có thể nói chuyện trường học với nhau.”
A Đào là cháu ngoại của bác hai, tuổi tác tương tự Diêm Trừng, mỗi năm mới đều tới cọ cơm, trường cậu ta đang học chính là do bác gái đề cử, trường A trung, chính là ngôi trường tập trung toàn con cháu nhà giàu quyền quý mà theo như lời Ngũ Tử Húc đã nói ‘mặc kệ là ai bọn học sinh chỉ biết khoe khoang tài sản’.
A Đào còn chưa kịp lên tiếng, mọi người trong bàn đã yên tĩnh trở lại, nguyên lai là lão thái gia cùng Đàm Oanh đồng thời ngồi xuống vị trí của mình.
Đàm Oanh ăn mặc rất đẹp, trừ bỏ thân thể có chút nhỏ bé yếu ớt thì trên người không có bệnh khí gì, Diêm Hồng Tá tự mình kéo ghế ra cho vợ ngồi, bà đối với mọi người xung quanh khẽ mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi tới muộn.”
Lão thái gia tuyên bố khai tịch, vì thế bữa cơm tất niên vô cùng náo nhiệt bắt đầu.
Không khí căn phòng coi như ấm áp, không ít người mượn chuyện thân thể Đàm Oanh không khỏe bắt chuyện cùng bà, truyền thụ các loại bí phương cùng lương y mà mình biết, Đàm Oanh phần lớn là thản nhiên gật đầu nói cảm ơn, cũng không nói gì nhiều, chỉ ngẫu nhiên cùng lão thái gia và Diêm Trừng nói mấy câu, thái độ mặc dù lãnh đạm nhưng cấp bậc lễ nghĩa đều chu đáo, nhượng người ta không tìm ra được một khuyết điểm nào.
Một số người muốn lấy cớ gia nhập cuộc trò chuyện đều bị xem nhẹ, nhìn ra được lão thái gia đối với người con dâu này đặc biệt coi trọng, thậm chí so với con trai mình còn coi trọng hơn.
Từ khi Đàm Oanh xuất hiện, bác hai gái liền ít miệng đi nhiều, chính là có người đột nhiên nhắc tới Diêm Trừng càng ngày càng giống mẹ, gương mặt càng lúc càng đẹp trai, phỏng chừng về sau con gái theo hàng đàn, bà lại nhịn không được lên tiếng.
“Tiểu Trừng à, con có đang quen bạn gái sao?”
Bác trai cũng thêm vào: “Có bạn gái cũng không sao, con không cần phải cổ hủ như vậy.”
Bác gái bất mãn: “Em cũng đâu có nói không thể quen đâu, ý của em là, chuyện yêu đương trong trường học cũng không nên để tâm nhiều, dù sao sau khi tốt nghiệp cũng sẽ chia tay, với người trong gia đình chúng ta, gia đình bậc trung khẳng định không thích hợp, hơn nữa anh làm sao biết người ta coi trọng người hay coi trọng bối cảnh gia đình mình?”
Thím mỉm cười nói: “Chị nói như vậy cũng không đúng, vậy gia đình Đàm lão sư thì sao?”
Bác gái lúc này mới giật mình phát giác hình như mình nói sai rồi, ai cũng biết ông bà ngoại Diêm Trừng yêu nhau từ hồi đi học và sau đó kết hôn, sớm đã có Đàm Oanh, vì thế bà cẩn thận nhìn qua em dâu một cái.
Đàm Oanh cũng không tỏ vẻ gì, vẫn từng chút từng chút một uống canh, ngược lại lão thái gia lên tiếng: “Bản thân Tiểu Trừng có chừng mực, mấy người có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, nhà chúng ta cũng không có quy củ gì đặc biệt, chỉ cần là một cô gái gia cảnh trong sạch thuần lương là được.”
Nói xong còn hướng Diêm Trừng cho một ánh mắt cổ vũ.
Đàm Oanh uống xong canh, tiếp nhận khăn lau từ bà Trần đưa tới, nghiêm túc lau tay, nhiều khi Đàm Oanh cư xử giống hệt mẹ mình, nhất là khi trên mặt không lộ ra nụ cười thân thiện.
Một khắc, bà mới lên tiếng: “Người như gia đình chúng ta là hạng người gì? Rất nhiều đồ vật nói có liền có, nói không liền không, ai biết được ngày mai hay ngày kia sẽ không còn gì, cho nên đừng quá xem trọng bản thân, kỳ thật tất cả mọi người đều như nhau cả thôi.”
Lời mẹ Diêm Trừng nói không lạnh không nhạt khiến nụ cười trên mặt bác gái cứng đơ sắp chống đỡ không nổi, ngoài mặt là nói chuyện của Diêm Trừng nhưng thâm ý là đã nói lên tình cảnh gia đình bác hai lúc này, khiến bác gái nghẹn lúc lâu không thở nổi, bác trai ngồi bên cạnh lại cho vợ mình một ánh mắt lắm chuyện.
Mà Diêm Trừng cuối cùng cũng cho mọi người một đáp án, hắn nói: “Con không có bạn gái.”