Sau khi Kỉ Tiễu nói xong mình muốn thi U Đại, Diêm Trừng tiếp thu tầm mắt từ mẹ mình phóng tới, không có cảm xúc đặc biệt gì, nhưng Diêm Trừng lại nhìn với ánh mắt khác.
Bởi vì Đàm Oanh mà những người khác trên bàn bắt đầu chú ý tới Kỉ Tiễu, vẫn là thím út cảm thán trước: “Đúng là học sinh trường Phụ Trung, mục tiêu thật rộng lớn a.”
Bác hai gái cũng nói theo: “Cháu à, cha mẹ cháu công tác ở đâu?”
Kỉ Tiễu để đũa xuống: “Bọn họ đã mất.”
Bác hai hái sửng sốt, tiện đà hứng thú gật gật đầu, nguyên lai là cô nhi.
Lúc này, Diêm Hồng Tá nói: “Súp nấm làm không tồi, các người đừng mải nói mà quên ăn.”
Hắn vừa mở miệng mọi người liền lập tức đem đề tài chuyển tới những món ăn hôm nay, nhất thời lại náo nhiệt hơn hẳn, tựa như thật sự đắm chìm trong không khí hòa thuận vui vẻ của ngày tết.
Diêm Trừng lạnh lùng liếc nhìn bác hai gái, sau đó cũng múc cho Kỉ Tiễu một bát súp để trước mặt cậu, nhỏ giọng nói: “Ăn đi này.”
Trong lòng hắn có chút hối hận khi đã để Kỉ Tiễu tới ăn bữa cơm tất niên này, chi trách mình tâm tư muốn cùng cậu đón năm mới, không nghĩ tới quá trình không có trôi chảy như mình vẫn tưởng tượng, sớm nên dự đoán những người này không tốt đẹp gì.
Diêm Trừng nội tâm buồn phiền, trên mặt cũng không có biểu tình tốt, chỉ trừ đối mặt với Kỉ Tiễu, mặt khác không hề tham dự những cuộc nói chuyện nhàm chán của những người khác.
Chờ tới rượu quá mấy tuần, Đam Oanh có ý muốn rời bức tiệc, ông nội cũng không giữ lại, chỉ bảo cô về sớm nghỉ ngơi, Đàm Oanh gật đầu, rồi không quay đầu cùng bà Trần đồng thời rời đi, từ đầu tới cuối cô cũng không cùng Diêm Trừng giao lưu cái gì, mọi người tựa hồ cũng đã thành thói quen nên cũng không cảm thấy có gì kì quái. Đàm Oanh khi đứng lên có nhìn Diêm Trừng nhưng hắn đang cúi đầu không có nhìn thấy mà thôi.
Đàm Oanh vừa đi, bầu không khí trong bàn thoáng buông lỏng hơn chút, bác hai gái nói chuyện giọng cũng cao hơn.
Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, không ít trẻ con trong nhà thi nhau chạy ra ngoài nhìn, Diêm Trừng ghé sát vào hỏi Kỉ Tiễu: “Chúng ta cũng ra xem nhé?”
Kỉ Tiễu không hiểu hỏi: “Cái gì?”
“Xem nổ pháo.”
Nói xong, cùng ông nội và cha xin phép, lại lấy hai điếu thuốc từ trên bàn rồi lôi Kỉ Tiễu ra ngoài.
Đi ra bên ngoài tiểu viện, nơi đó đã tụ tập 3, 4 đứa nhỏ khoảng 7, 8 tuổi, đứa nhớ nhất đang học cấp II, thấy Diêm Trừng, con gái của bác hai gái nhanh chạy tới ôm chân hắn, một hơi cứ Tiểu Trừng ca ca…
Diêm Trừng “ừ” một tiếng, gọi mấy tiểu nam hài mang pháo tới, hắn từ trong túi áo lấy điếu thuốc ra, cho lên miệng châm thuốc, nhả ra một vòng khói mờ ảo, sau đó đi ra chỗ đống pháo, ngồi xổm xuống đem tàn thuốc hướng kíp nổ dí vào.
Bỗng hắn nghe thấy tiếng Kỉ Tiễu ở đằng sau gọi hắn một tiếng.
“Diêm Trừng.”
Tay Diêm Trừng ngừng lại, khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười nhìn Kỉ Tiễu nói: “Không sao đâu.” Nói xong, mạnh tay đốt ngòi nổ.
Động tác của hắn phi thường lưu loát sạch sẽ, chỉ thấy dây dẫn đã bắt lửa, hắn liền lui ra đằng sau, sau đó bùm bùm hai tiếng nổ lớn vang dội, Diêm Trừng chạy tới chỗ Kỉ Tiễu, pháo cũng một đường nổ vang thẳng tới khi đám trẻ con đều bịt tai hứng phấn la hét.
Cuối cùng nổ ầm ĩ xong dây pháo, Diêm Trừng lại bỏ điếu thuốc lên miệng, hung hăng rít một hơi.
Kỉ Tiễu nhìn những mảnh vụn giấy hồng bay lả tả vẫn còn chưa hồi phục tinh thần, Diêm Trừng vươn tay nhéo nhéo lỗ tai cậu cười nói: “Bị giật mình sao? Tớ khi còn bé thường chơi thứ này, nhưng cũng đã lâu chưa chơi nên có chút hơi gượng tay.”
Kỉ Tiễu ngửi được trên người hắn có mùi thuốc pháo thoang thoảng, có chút gay mũi, nhưng cũng không chán ghét.
Diêm Trừng nghe thấy cậu nói: “Tớ chưa từng thấy…” có lẽ từng thấy ở trên đường nhưng cho tới bây giờ Kỉ Tiễu chưa từng ai làm ở trước mặt cậu, lúc này lại gần như vậy còn vì cậu mà đốt.
Diêm Trừng muốn nói, không sao, về sau sẽ thường xuyên, nhưng hắn thông minh không nói ra miệng, chỉ đối với tiểu hài tử tên Nhân Nhân nói: “Đưa đồ trong tay em cho anh.”
Trong tay Nhân Nhân chính là mấy cây pháo bông chưa đốt, mấy cây pháo này bọn trẻ đang chơi phát sáng lập lòe, cực kì xinh đẹp. Nhân Nhân nhìn Diêm Trừng, lại nhìn Kỉ Tiễu bên cạnh hắn, đưa mấy cây pháo bông, thần tình không nguyện ý.
“Đây là em…” con bé nói lớn tiếng.
Diêm Trừng nhíu mày: “Đây là Lưu thúc mua, đừng tưởng răng ở trong tay em là của em.” Lưu thúc chính là lái xe riêng của Diêm Hồng Tá.
Tiếp đó, Diêm Trừng rút một nửa số pháo bông trong tay con bé, mặc kệ con bé gào khóc chạy đi hét “Tiểu Trừng ca ca lấy đồ của con…” kéo Kỉ Tiễu ra ngoài cửa hoa viên.
Trong hoa viên thập phần u tĩnh, bên đường hai ngọn đèn nhỏ tỏa ánh sáng mờ nhạt trong đêm đen.
Diêm Trừng đưa Kỉ Tiễu cầm mấy cây pháo bông, sau đó đốt cho cậu: “Chơi thử đi.”
Cây pháo bông phát sáng như một đóa bồ công anh xinh đẹp, chiếu lên mặt Kỉ Tiễu một mảnh sáng tối.
Kỉ Tiễu kinh ngạc nhìn, trong chốc lát, đóa hoa sáng liền tối dần, sau đó tiêu thất trong tay cậu.
Kỉ Tiễu nói: “Hết rồi…”
Diêm Trừng đưa luôn 5, 6 cây pháo đưa cho Kỉ Tiễu cầm nhìn những hỏa cầu tụ lại một chỗ nở rộ, Diêm Trừng hỏi Kỉ Tiễu: “Cậu có nguyện vọng năm mới không?”
Kỉ Tiễu bị cây pháo bông rực rỡ hoa lệ hấp dẫn, nghĩ nghĩ mới nói: “Thi lên đại học đi.”
Diêm Trừng gật đầu: “Sẽ thực hiện được.”
Kỉ Tiễu ngẩng đầu khó được muốn hỏi một câu: Vậy còn cậu?
Nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được.
Ai biết Diêm Trừng lại thẳng thắn: “Tớ…cũng sẽ thực hiện.”
Kỉ Tiễu sửng sốt, ngay sau đó đã bị Diêm Trừng nghênh diện ôm chặt lấy.
Cũng may Kỉ Tiễu lanh tay lẹ mắt giơ đống pháo trong tay ra xa mới không đốt tới quần áo của hắn, liền mặc cho Diêm Trừng gắt gao ôm mình, ôm chặt tới nỗi ngực và bụng Kỉ Tiễu bị đè ép đến khó thở, nhưng Kỉ Tiễu cũng không giãy dụa, chỉ nhìn chằm chằm đống pháo bông trong tay dần tàn lụi, cuối cùng chỉ còn là một cây que khô héo mà thôi.
Ánh sáng rực rỡ tất cả đều hóa thành hư vô.
Bất kể thế nào, cuối cùng cũng không còn gì tồn tại.
Không phải sao.
…..
Bữa tiệc trong nhà cũng tan, khách khứa lục tục ly khai, Diêm Trừng định dẫn Kỉ Tiễu trở về phòng, nhưng vừa đặt chân lên cầu thang lại có người gọi, nhìn lại hóa ra là bà Trần.
Bà Trần nói: “Phu nhân gọi Tiểu Trừng con đó.”
Diêm Trừng ngây ngốc, quay đầu hướng Kỉ Tiễu nói: “Chốc nữa tới quay lại.”
Kỉ Tiễu cái gì cũng không nói, một mình đi lên lầu.
Chờ Kỉ Tiễu vào phòng, đóng cửa lại, Diêm Trừng mói nói: “Mẹ tìm con có chuyện gì không ạ?”
Bà Trần nói: “Con đi thì biết.”
Diêm Trừng lại lắc đầu: “Con không đi.”
Bà Trần nhướn mày: “Tiểu Trừng, con thật sự muốn gay gắt với mẹ con à.” Bà Trần tuy thời gian phục vụ ở Diêm gia ít hơn Quế bà bà nhưng bà cũng là người đã chiếu cố Đàm Oanh từ bé tới lớn, năm đó cũng cùng sinh hoạt tại Mỹ với Đàm gia, khi Đàm Oanh gả đến Diêm gia, đối với Diêm Trừng cũng coi như trưởng bối trong nhà, mắng hắn hai câu cũng không quá phận.
Diêm Trừng đối với bà Trần cũng rất kính trọng, nhưng lúc này hắn vẫn lắc đầu: “Con không muốn gay gắt với mẹ nhưng con biết mẹ con tìm con để làm gì.”
“Vậy sao con không đi? mẹ con với nhau có mẫu thuẫn gì mà không thể nói rõ, phu nhân lại quan tâm con như vậy.”
Mỗi người đều nói mẹ thương hắn nhưng chính bản thân hắn lại không thể cảm giác được, Diêm Trừng cười khổ: “Con và mẹ hiện nay mỗi người một ý, con sẽ không thỏa hiệp, mẹ con cũng sẽ không, gặp mặt cũng chỉ khắc khẩu mà thôi, con không muốn…mẹ bị con chọc tức.”
“Không thể thỏa hiệp? tuyệt không thể sao?”
Diêm Trừng nhìn bà Trần: “Không thể, tuyệt đối không.”
Bà Trần bị kiên quyết trong mắt Diêm Trừng chấn động, bất đắc dĩ thở dài, xoay người rời đi.
…..
Kỉ Tiễu vào phòng đi tới trước cửa sổ đứng một lát, nghe xa xa mơ hồ vang lên tiếng pháo nổ không biết đang nghĩ gì, tiếp đó cậu ngửi ngửa cổ tay áo mình, cũng là mùi pháo thoang thoảng, cậu lấy từ trong ba lô ra một bộ quần áo mới, đi vào phòng tắm.
Vừa mới cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen, còn chưa kịp đóng cửa thủy tinh, bên ngoài đã truyền tới tiếng cửa phòng, Kỉ Tiễu động tác do dự nhưng vẫn mở nước ấm ra tắm, nước vừa mới phun ra cửa phòng tắm cũng đồng thởi bị kéo mở.
Kỉ Tiễu sửng sốt một chút, cậu rõ ràng nhớ mình vừa rồi có khóa cửa phòng tắm rồi mà, hiện tại như thế nào….
Không đợi cậu suy nghĩ xong, Diêm Trừng đã xuất hiện ở bên người, thấy Kỉ Tiễu một thân tuyết trắng quang lỏa, ánh mắt Diêm Trừng lóe sáng, sau đó chậm rãi cởi hết y phục của mình.
Kỉ Tiễu rõ ràng nhận ra dục vọng đong đầy mắt hắn, cậu khẽ nhíu mày, đang định chạy nhưng quần áo lại ở sau lưng Diêm Trừng, ở lại…cậu cũng không ngốc, kết quả hoàn toàn có thể đoán trước.
Vì thế nhất thời không biết nên đi hay ở lại, hết sức xấu hổ.
Nhìn Diêm Trừng thoát hết che chắn trên người, hướng bản thân đi tới, Kỉ Tiễu cầm vòi hoa sen hơi hơi lui về phía sau một bước, rốt cục cự tuyệt nói: “Không được…”
Từ trên xuống dưới đều là người Diêm gia, so với ở U thị càng nguy hiểm hơn, Kỉ Tiễu chỗ nào sẽ nguyện ý cùng Diêm Trừng thân mật trong này.
Diêm Trừng cũng không để ý, vào phòng tắm vòi sen liền khóa cửa lại, sau đó hướng phía Kỉ Tiễu đang dán một góc liền đi qua.
Kỉ Tiễu muỗn đẩy Diêm Trừng nói, lại bị hắn nắm tay kéo lại, sau lưng chạm tới tường gạch men lạnh lẽo khiến cậu giật mình.
Diêm Trừng chậm rãi từ trong tay cậu tiếp nhận vòi hoa sen để lên chỗ cao, sao đó điều chỉnh nhiệt độ nguồn nước, không tới một khắc, hơi nước bốc lên kín phòng tắm tràn ngập không gian, bao phủ thân ảnh hai người, không khí càng mông lung kiều diễm.
Cảm giác Diêm Trừng dán lại gần, Kỉ Tiễu giãy dụa: “Chốc lát còn đón giao thừa…” đây là lời Diêm lão thái gia trước khi ăn cơm đã nói.
Diêm Trừng cúi người hôn lên khóe miệng Kỉ Tiễu: “Tớ sẽ cùng cậu đón…” sau đó không đợi Kỉ Tiễu liên tiếng liền ngăn chặn môi cậu.
Kỉ Tiễu ngay từ đầu còn có chút không nguyện ý nhưng Diêm Trừng phi thường kiên nhẫn, liền như vậy nhẹ nhàng thân thân cánh môi Kỉ Tiễu, hôn đến xương sống thắt lưng Kỉ Tiễu mềm nhũn, hai chân cũng run lên, bị đầu lưỡi hắn linh hoạt tách môi ra tiến vào.
Đầu lưỡi Diêm Trừng so với dòng nước ấm đang rảo rào tuông càng muốn nóng bỏng hơn, cũng không biết là do hơi nước quá lớn hay do không khí loãng mà Kỉ Tiễu bị hôn tới choáng váng, hai tay chỉ biết vươn tay ôm chặt cổ Diêm Trừng mới có thể đứng vững.
Diêm Trừng vừa bá đạo vừa ôn nhu hôn sâu cậu, một tay thì dọc theo dòng nước ấm vuốt ve thân thể cậu, cảm giác tinh tế hóa bọt nước chảy dọc xuống, Kỉ Tiễu run rẩy đến lợi hại.
Diêm Trừng vuốt ve thắt lưng thon của cậu, liếm hút đầu lưỡi ấm nóng của Kỉ Tiễu, sau đó một đường hôn dọc theo cần cổ đi xuống xương quai xanh, trên đường lưu lại những dấu vết hôn ngân của hắn.
Hết chương 97