Ngay từ đầu còn có người hoài nghi thực giả nhưng bởi vì người chứng kiến không ít, sau có người hiểu chuyện tới tìm bọn Ngũ Tử Húc chứng thực, lại được thêm tên đại Ngũ gia miệng rộng, thầm nghĩ muốn cho quần chúng nhân dân đều được biết đến, bản thân cũng không cần giấu diếm, dù sao bên có lỗi cũng không phải bọn họ, vì thế còn sợ người khác không biết chiến tích huy hoàng của anh em tốt nhà mình, cậu ta đem mọi chuyện hôm qua thiên hoa trụy lạc bốc phét lên tận giời, quả thực so với xem phim kiếm hiệp còn kích thích hơn, cứ như khi Diêm Trừng đánh nhau cậu ta đứng xem từ đầu tới cuối.
Bất quá trong câu chuyện có hai nhân vật mấu chốt lại bị phân biệt đối xử cực kỳ bất đồng, một là Kỉ Tiễu, cậu rõ ràng là người ra tay giải quyết mọi việc lúc nguy cấp nhất cứu nguy tính mạng cho Diêm Trừng, có thể nói là nhân vật quan trọng nhất trong câu chuyện thế nhưng từ đầu tới cuối Ngũ Tử Húc lại không hề nhắc tới cậu một từ nào. Cũng trách một phần là do Diêm Trừng không nói lại với Ngũ Tử Húc chi tiết chuyện hôm qua, mà Ngũ Tử Húc tự nhiên tin tưởng Diêm Trừng thừa sức lấy một địch năm nên đương nhiên gán chiến công oanh liệt này cho thằng bạn chí cốt luôn. Khi đó những người chạy ra cũng chỉ chú ý tới Diêm Trừng bị thương và đám lưu manh đang nằm gục hết dưới đất, đại khái trừ Khương Chân ra, việc Kỉ Tiễu xuất hiện và rời đi không còn ai phát hiện nữa. À thực ra còn 1 người nữa là Mai Nghiên Nghiên nhưng nhỏ cũng chả đả động gì. Mà một người còn lại chính là Kinh Dao căn bản không xuất hiện.
Theo lời Mai Nghiên Nghiên bị đám bạn ép cung thì nữ nhân vật chính Kinh Dao lại không có mặt, mà bạn trai còn bởi vì một cô gái khác mà bị thương, nên phản ứng của Kinh Dao liền đặc biệt có vẻ mấu chốt cũng được quần chúng hóng hớt rất quan tâm.
Có ý tứ chính là sáng nay Diêm Trừng lại không tới lớp, có người hướng Kinh Dao hỏi thăm thương thế của hắn, đổi lại được một câu không đến nơi đến chốn là “Không biết”. Đến tột cùng là ngại bọn họ phiền phức nên lười nói hay là bởi vì dỗi nên không hỏi, thật sự không biết sao?
Khó trách đám người bát quái nhiều chuyện, bỏ qua thân phận đặc thù của Diêm Trừng, ẩu đả bị thương ở Phụ Trung coi như một sự kiện mới vẻ, nhưng lại mang sắc thái cẩu huyết thường gặp khiến cho trí tưởng tượng của đám học sinh bay cao bay xa bay mãi mãi…mà không chỉ có đám học sinh thích hóng hớt mà ngay cả đội ngũ giáo viên cũng rất nhiệt tình trong mấy cái chuyện vỉa hè này, cũng xôn xao sôi nổi ghê gớm nhưng vẫn phải làm hết trọng trách của thầy cô giáo.
Chủ yếu vài người chính trong câu chuyện đều bị gọi tới tường trình sự việc, đặc biệt là Mai Nghiên Nghiên và Mai Dục, nhưng cũng chỉ là nhắc nhở lần sau chú ý, nói sinh nhật không nên tổ chức ở những nơi ngư long hỗn tạp, nói Mai Nghiên Nghiên con gái chưa tới tuổi thành niên phải tự bảo vệ bản thân mới không để cho những phần tử nguy hiểm có cơ hội thừa dịp lộng hành, tối trọng yếu còn lại bạn học bị thương là điều không nên!
Hai người dù bất mãn nhưng bởi vì có liên lụy tới Diêm Trừng, càng biết ông thầy giám thị cũng chỉ làm cho ra vẻ có trách nhiệm, vì thế nên cả hai đều đem mấy lời lải nhải của ổng nhẫn xuống. Hơn nữa Mai Nghiên Nghiên còn rất vui sướng, so với những gì nhỏ nhận được thì chút ong tai này có tính là gì.
Trường học bên kia thì gà bay chó sủa, Diêm Trừng bên này ở nhà phá lệ cực kỳ yên bình.
Hắn nguyên bản tính toán đi học bình thường, bởi vì hắn cảm giác chút tiểu thương cũng không có gì đáng lo ngại, thế nhưng mở mắt ra đã thấy đồng hồ đầu giường biểu hiện hơn 10h??? Hắn nhớ rõ tối qua có đặt báo thức mà, hơn nữa đồng hồ sinh học của hắn luôn luôn rất chuẩn, chẳng lẽ là bởi vì tối qua mất máu quá nhiều sao?
Rời giường một phen sây sẩm mặt mày, bác sỹ nói không được đụng vào nước, thế nhưng khiến cho Diêm Trừng không được tắm rửa còn khó chịu hơn, dùng tay trái miễn cưỡng tắm táp, lúc này thời tiết cũng đã vào cuối tháng 9, Diêm Trừng nhìn nhìn thái dương bên ngoài, thay áo đồng phục học sinh vào.
Đi xuống lầu, vừa lúc tới giờ ăn trưa, ông bà ngoại đều đã yên vị trên bàn ăn, thấy Diêm Trừng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói hắn mau vào dùng cơm.
“Sao ông bà không gọi con dậy?”
Diêm Trừng kéo ghế ra ngồi xuống, Quế bà bà lập tức đưa cho hán một báo cháo, Diêm Trừng múc từng thìa một ăn, dùng nước xương hầm ngọt lịm, còn có thịt lợn mềm và da lợn giòn giòn đan xen, mỹ vị phi thường tươi mới.
Bà ngoại nói: “Con khó được ngủ một ngày, ta sao có thể đánh thức, mỗi ngày đi học đúng giờ nghiêm túc thế, có thi đua được thưởng đâu?”
Diêm Trừng muốn nói: đây là thái độ bình thường nên có đối với một học sinh sao bà? Hơn nữa huấn luyện của đội bóng không thể không tới, nhưng giờ tay đã bị thương, phỏng chừng giải thi đấu toàn quốc bị ngâm nước nóng rồi
Hắn kiên trì buổi chiều vẫn tới lớp bình thường, ông ngoại nói vừa lúc ông cũng phải vào trung tâm nên hai người đồng hành cùng đi, tài xế đưa Diêm Trừng tới trước cổng trường rồi mới rời đi.
Lúc này chính là thời gian dùng cơm trưa, toàn bộ phòng học trống trơn, đương nhiên, có một người lúc nào cũng ở lại, cho nên khi Diêm Trừng đi vào, liền cùng Kỉ Tiều bốn mắt nhìn nhau.
Diêm Trừng nhếch môi, đối với cậu lộ ra nụ cười sáng lạn.
Kỉ Tiểu lại thản nhiên dời mắt đi nơi khác, tiếp tục tập trung đọc sách.
Cái ghế cách một dãy đi lại bị kéo ra, Diêm Trừng đem balo đặt dưới đất, đặt mông ngồi xuống.
Cảm giác một tầm mắt chú mục bắn tới, Kỉ Tiểu cũng không hề phản ứng.
“Này…” Diêm Trừng nhịn không được hỏi cậu: “Hôm qua, cảm ơn.”
Kỉ Tiễu lông mi giật giật, thuận miệng nói: “Không cần.”
Chỗ bị Tiêu Kiện Thạc đánh cho rách nay đã đóng vẩy liền lại, băng gạc cũng đã bỏ ra, nhưng lúc tới bệnh viện vì để thuận tiện khâu lại mà tóc mái đã bị cắt đi một góc, tuy rằng không ảnh hưởng gì mấy nhưng với góc độ của Diêm Trừng lúc này vừa lúc nhìn phi thương rõ ràng làn da trăng trắng của cậu, còn có một màu hồng nhàn nhạt.
Diêm Trừng cảm giác rất muốn cười, lại hỏi: “Cậu như thế nào..lại ở đó?”
Kỉ Tiễu lật một trang sách: “Đi ngang qua.”
Diêm Trừng nghĩ nghĩ, không hỏi nữa, chỉ là tươi cười ân ẩn treo trên mặt.
Đúng lúc này, một người khác xuất hiện ở cửa, Diêm Trừng và Kỉ Tiễu đều ngẩng đầu lên, vừa thấy là Kinh Dao. Kinh Dao đi tới, đứng trước mặt Diêm Trừng, nhìn nhìn cánh tay hắn, lại nhìn thẳng mặt hắn hỏi: “Vết thương không sao chứ?”
Diêm Trừng nói: “Không sao, hai ba ngày nữa là lành thôi.”
Kinh Dao gật đầu: “Em có chuyện…muốn nói với anh.” Nói xong, nhỏ quay sang Kỉ Tiễu nhìn.
Diêm Trừng sửng sốt, nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Không đợi hắn đứng dậy, Kỉ Tiễu đã đứng lên, khép lại quyển sách, cũng không quay đầu lại đẩy cửa ra ngoài.
Diêm Trừng khẽ nhíu mày, nhìn về Kinh Dao, một lát, vẫn là nói nhẹ: “Hôm qua là anh không đúng, anh sẽ giải thích với em, để em chờ lâu như vậy.”
Kinh Dao bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, nhịn không được thở dài.
Ngũ Tử Húc cơm nước xong xuôi hăng hái đi vào phòng học, nhìn thấy Diêm Trừng đang ngồi ở trong lớp liền kinh ngạc: “Sao giờ mới đến? Tao còn tưởng mày bị phát hiện, sáng không thấy mày đến, muốn gọi cho mày lại sợ bà ngoại mày bắt máy.”
Diêm Trừng có chút giật mình, sau lúc lâu mới đáp: “Ừ, tao ngủ quên.”
Ngũ Tử Húc cũng không nhìn ra cái gì, tiếp tục thao thao bất tuyệt nói cái gì vừa nghe mấy thầy cô đang lên kế hoạch tới Diêm gia thăm hỏi an ủi, vốn đang tính nghĩ cách cho bọn họ không tới, ai ngờ Diêm Vương lại nhẫn tâm đoạt đi cơ hội quang minh chính đại đi hối lộ của bọn họ.
Khi sắp vào tiết học, Kỉ Tiễu trở lại lớp, sau khi ngồi xuống dùng dư quang nhìn sang người cách mình một lối đi, Diêm Trừng đang cúi đầu chơi game trên di động, nhìn qua vẫn rất bình thường không có gì khác lạ.
Nhưng chỉ mới qua hai tiết học, đám học sinh đã lại lan truyền một tin tức động trời khác, tin này từ các học sinh lớp 11 tuôn ra, nhưng đến khi tan học thì hầu như cả trường đều biết.
Nguyên bản Ngũ Tử Húc đang trên hành lang tán gái với mấy mĩ nữ lớp khác, sau khi nghe tin liền quáng quàng chạy như điên về lớp, lao tới trước bàn Diêm Trừng trợn tròn mắt, há hốc mồm hỏi.
“Mày và Kinh Dao….chia tay???!!!!!!”
Tiếng gào này của cậu ta cũng không có nhỏ gì cho cam, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong lớp đều nhìn lại phía bọn họ, trong lớp yên tĩnh không còn tiếng động nào.
Diêm Trừng làm như không thấy những tầm mắt phức tạp đang chiếu lên người mình, tay phải bị thương vẫn đều đều chép lại bài học buổi sáng hắn đã bỏ lỡ.
Ngũ Tử Húc hỏi xong mới rất muốn đấm cho mình một cú, cậu ta cho rằng Diêm Trừng sẽ không trả lời , ai ngờ, Diêm Trừng thản nhiên gật đầu đáp.
“Chia.”
Hết chương 16