“A, khó trách tôi cứ thấy cậu quen mắt, cậu thuộc đội bóng rổ trường Phụ Trung đúng không? Tôi thuộc đội Nhất Trung, chúng ta hẳn đã từng giao đấu.”
Diêm Trừng gật đầu, cười cười cùng cậu ta hàn huyên hai câu, nam sinh kia như tìm được tri âm, thái độ thay đổi 180o đối với Diêm Trừng giơ ngón cái lên: “Đội bóng rổ trường Phụ Trung năm đó thực quá lợi hại, khi đó thua trong tay các cậu cũng không tiếc.” tiếp đó tên béo Lưu Thụy Minh và người lùn Trương Tùng cũng tham gia bàn về bóng rổ nhập tâm vạn phần để mặc chủ chi Thôi Hướng vắng vẻ một bên.
Thôi Hướng quay đầu sang nói chuyện với Kỉ Tiễu, thấy bia trong cốc vẫn không cạn chút nào, đồ nướng cũng không động một cái.
“Trường Phụ Trung giỏi như vậy, sao lại đăng kí tới đây?”
Kỉ Tiễu thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ta một cái không lên tiếng.
Mấy người kia cũng nghe thấy được, sôi nổi cùng nhau nghị luận nhìn lại đây, hiển nhiên cũng có chút tò mò.
Vẫn là Diêm Trừng nói: “Học tài thi phận mà, nhưng F đại cũng đâu có kém đâu.”
Thôi Hướng cười thâm ý: “quan hệ của hai người không tồi, đồng thời thi trượt cũng thực trùng hợp.”
Diêm Trừng cũng cười cười: “Cho nên mới nói là duyên phận, hâm mộ không?”
Khóe miệng Thôi Hướng cứng ngắc, rồi gật gật đầu, cầm cái chân gà nướng lên gặm.
Phú Triển Bằng lại nói: “Diêm Trừng, ông cứ giả vờ, cho dù là cùng một trường nhưng các khoa so với nhau vẫn là một trời một vực á” Cậu ta học khoa công nghệ thông tin, tạm coi là khá khẩm một tẹo, Trương Tùng và Lưu Thụy minh đều học khoa vật lý, khoa này trong trường cũng thuộc dạng không cao không thấp, chất lượng giảng dạy trung bình, nếu tương lai muốn ra trường tìm việc cũng còn phải học nhiều.
Cả nhóm bàn tới vấn đề này lại sôi nổi hơn, thi nhau tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai công tác sau này, sau đó lại bàn tới vấn đề gia cảnh từng người.
“Bây giờ á, vẫn con vua thì lại làm vua thôi, có giỏi bằng trời sau này ra trường xin việc vẫn khó như thường, đương nhiên nếu là khi bố mẹ có tiền thì khỏi nói” Lưu Thụy Minh cảm thán nói, vừa nói vừa nhìn về phía Thôi Hướng.
Phu Triển Bằng tỏ vẻ đồng tình: “Ờ, nhưng nếu cưới được một cô vợ có tiền cũng ngon đấy, có thể bớt phấn đầu 20 năm.”
Trương Tùng cười hừ hừ: “Tôi nói chứ với bộ dạng này, cũng chỉ có ba tên kia mới có khả năng thôi” Cậu ta chỉ chỉ Diêm, Kỉ còn có Thôi Hướng nói.
Diêm Trừng và Kỉ Tiễu coi như không nghe thấy, Thôi Hướng cũng bĩu môi không nói gì.
Trời thu buổi tối vẫn có chút lạnh, Thôi Hướng liền đứng lên nói: “Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi, ngày mai còn phải tập trung.” Sau đó sảng khoái đi thanh toán tiền, rồi đoàn người trở về kí túc.
Điểm tốt hơn hẳn kí túc cấp III chính là mỗi phòng đều có phòng tắm và phòng vệ sinh riêng, bây giờ ưu điểm này vẫn chưa hoàn toàn phát huy nhưng chờ tới khi tập quân sự thì mới biết có bao nhiêu sướng.
Sau khi rửa mặt lên giường, Diêm Trừng liền ngủ ở chiếc giường bên cạnh Kỉ Tiễu, hai người ở chung gần 1 tháng, nhưng Diêm Trừng đã có thói quen với khí tức của Kỉ Tiễu rồi, lúc này bên người cảm giác trống rỗng khiến trong đầu hắn không khỏi tưởng nhớ hương vị tối qua hai người còn có thể tùy ý ôm ấp.
Kỉ Tiễu đương nhiên chưa ngủ, cậu vẫn còn chưa quen với hoàn cảnh nơi đây, nói vậy cho an tâm chứ chỉ trong vài ngày mà có thể thích ứng là không có khả năng, trong bóng đêm, bỗng từ phía trên đầu một cái móng heo sờ tới, từ trán vuốt ve sờ tới mặt Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu ngẩn ra, nhịn không được đập lên cái tay đó một cái, trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng đập tay thanh thúy, đem mọi người đang nằm đều kinh ngạc.
Phú Triển Bằng nói: “Có muỗi sao? Xem ra ngày mai vẫn nên mắc màn ngủ.”
Diêm Trừng vừa ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt oán hận từ Kỉ Tiễu bắn tới, hắn nhe răng cười cười, nói với Phú Triển Bằng: “Ừ, chỉ trách có người máu ngọt, không nhịn được muốn hút.”
Phú Triển Bằng ha ha nở nụ cười, mấy người dần không có động tĩnh.
Diêm Trừng cũng biết tình hình này không thành thật không được, vì thế rụt tay trở về, hắn nghe hô hấp Kỉ Tiễu trở nên nhẹ nhàng, bất tri bất giấc cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, kì quân sự bắt đầu, tại hội trường lớn của F đại, ban giám hiệu thông báo lịch trình tập quân sự, sau đó các khoa sẽ tự phân chia công việc cụ thể, vì thế tất cả mọi người ra sân, mỗi khoa tách ra một khu vực riêng. Diêm Trừng và Kỉ Tiễu bởi vậy mà cũng bị tách ra, Kỉ Tiễu tới khu vực của khoa lịch sử, đại bộ phận học sinh đều đã tới, Kỉ Tiễu liền chọn một góc tối ngồi xuống, Khoa lịch sử chi làm 5 lớp, Kỉ Tiễu ở lớp I, các môn học chuyên ngành khác nhau sẽ học riêng còn lại các môn cơ bản sẽ tập trung cùng học. Bây giờ gần như toàn bộ khoa đều tập trung đủ, tỉ lệ nam nữ rõ ràng mất cân đối, nữ sinh chiếm đa số, còn nam sinh chỉ chiếm 3 phần, mà đại bộ phận đều là những người gầy yếu mảnh khảnh thư sinh, tìm người cao to một chút cũng không được mấy người.
Phó hiệu trưởng đang diễn thuyết phát biểu gì đó, khiến đại bộ phận đám học sinh ngồi nghe tới phát chán mới chịu đi xuống, tiếp đó là các thầy cô ra thông báo tình hình tập quân sự ngày mai, lát nữa sẽ phát quân trang quân dụng cho từng người, sau cùng là chọn ban cán sự tạm thời.
Chủ nhiệm lớp Kỉ Tiễu họ Lý, nhìn qua tưởng như là cô gái mới hơn 20 nhưng thực chất đã hơn 30 tuổi rồi, khi cười nhìn rất đáng yêu, khiến đám học sinh cũng nhiệt tình hẳn lên, cô vừa tới liền hỏi: “Ai là Kỉ Tiễu?”
Kỉ Tiễu do dự chút rồi chậm rãi đứng lên.
Cô giáo Lý đánh giá sinh viên trắng nõn thanh tú trước mặt: “Em làm lớp trưởng nhé?”
Kỉ Tiễu ngẩn ra, rồi lắc đầu.
“Vậy bí thư đoàn?”
Kỉ Tiễu tiếp tục lắc đầu.
Cô Lý cho rằng cậu thẹn thùng: “Không sao, trước không quen nhưng cứ thử xem, làm nhiều sẽ quen thôi.”
Kỉ Tiễu tự hỏi một chút, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
Cô giáo nhíu mày, rốt cuộc không làm khó cậu nữa, lại hỏi một người khác.
Mà khi Kỉ Tiễu ngồi xuống liền có thể cảm thấy được bốn phương tám hướng đủ mọi tầm mắt kì quái chĩa vào mình. “Thủ khoa ban tự nhiên đăng kí học khoa lịch sử F đại” đại tin tức như vậy không ít người đã nghe đến nhưng nhất thời cũng không đem nhân vật ‘siêu nhân’ đó cùng với người trước mắt này liên hệ với nhau được.
Nữ sinh ngồi phía trước Kỉ Tiễu đánh bạo hỏi cậu: “Cậu học trường trung học nào?” Kỉ Tiễu ngoảnh mặt làm ngơ, khí tức cách xa vạn dặm không chút nào bảo lưu phát ra, nhưng lại càng khiến cho những người xung quanh chú ý tới, hiển nhiên cảm giác không tồn tại sử dụng nhuần nhuyễn ở trung học lại không cách nào phát huy được ở chỗ này.
Cuối cùng chỉ định được vài cán sự lớn chủ yếu, Thôi Hướng trở thành bí thư lớp.
Sau khi tập trung xong, mọi người nhận quân phục, Kỉ Tiễu lại bị Diêm Trừng ngăn cản: “Tớ…đã nói chuyện với thầy cô rồi, cậu không cần phải tham gia.” Tuy rằng hiện tại Diêm Trừng không muốn sử dụng loại quan hệ này nhưng đối với những chuyện liên quan tới Kỉ Tiễu, hắn không thể nào dứt bỏ được, không tham gia quân huấn thì cần phải tới bệnh viện lấy đủ loại giấy chứng nhận của bác sĩ, Kỉ Tiễu khẳng định phiền toái, đến lúc đó thì cậu cũng sẽ phải chịu vài ngày tội rồi, Diêm Trừng luyến tiếc, mà hắn tự mình tới nói cho Kỉ Tiễu là vì lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu, cũng có thể quên thuộc hoàn cảnh trước.
Kỳ thật Diêm Trừng cũng có thể không cần tham gia, hắn trước kia chưa từng chịu khổ, chính là lúc này, hắn chỉ an bài cho Kỉ Tiễu, chính mình cái gì cũng không cần. (Jer: thê nô công là phải thế, hâm mộ hâm mộ quá….)
Mà Kỉ Tiễu cũng không phản đối, cậu tự biết tình trạng sức khỏe bản thân, trong chuyện này dù cậu có kiên trì tới đâu thì cũng sẽ không gắng gượng được bao lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lưu lại.
Nhưng ngày hôm sau, cậu vẫn dậy cùng mọi người, tất cả đều đã mặc quân phục, Diêm Trừng cũng thế, dáng người cao ngất vừa vặn mặc bộ quân phục lại càng thêm phần nghiêm túc thành thục, Diêm Trừng nói Kỉ Tiễu đi ăn sáng đi, cậu lắc đầu từ chối, Diêm Trừng nghĩ cậu ít đi ra ngoài cũng tốt, liền nói trong giá sách của mình có bánh bích quy, đến giữa trưa thì tới tìm cậu.
Đoàn người rời khỏi phòng, Trương Tùng khi đi qua còn lầm bầm nói Kỉ Tiễu không phải tham gia quân huấn thật may mắn.
Chờ cho bọn họ đi hết rồi, Kỉ Tiễu cũng ra ngoài, cậu dùng thẻ sinh viên đi vào đại thư viện trường, các sinh viên năm 2 năm 3 còn chưa khai giảng, năm nhất thì đang tham gia quân huấn, cho nên thư viện to như vậy lại trống trơn vắng lặng, Kỉ Tiễu chọn vị trí lầu 3 gần cửa sổ ngồi xuống, từ chỗ cậu nhìn ra thì có thể thấy mọi người đang tập đội hình đội ngũ trên sân thể dục, từng lớp từng lớp quân phục dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, cũng tràn ngập tinh thần phấn chấn, khiến người xem không muốn dời mắt, chỉ là không thể phân rõ ai với ai.
Kỉ Tiễu cứ như vậy nhìn tới trưa, cậu đi trả sách, từ thư viện đi tới dưới lầu kí túc xá, thấy Diêm Trừng từ xa chạy tới một thân mồ hôi.
Kỉ Tiễu đưa chai nước trong tay cho hắn, Diêm Trừng cho cậu một nụ cười sáng lạn, mới không bao lâu mà dường như thấy hắn đã đen đi một chút, Diêm Trừng cũng không để ý hỏi cậu muốn ăn gì.
Liền như vậy cuộc sống gian nan mà mới mẻ trải qua 10 ngày, mắt thấy cuộc sống quân sự thống khổ sắp kết thúc, không ít học sinh lại vì ngày cuối cùng tổ chức tiệc đón chào tân sinh viên mà bận rộn hơn.
Tổ chức là các anh chị năm 2, 3, nhưng chủ yếu tham gia biểu diễn vẫn là sinh viên năm nhất, vì thế chủ nhiệm Lý lại tới tìm Kỉ Tiễu, lần này còn đi cùng chủ nhiệm khoa, không phải yêu cầu cậu tham gia hát hò gì đó mà là nhờ cậu lên làm đại diện sinh phát biểu, Kỉ Tiễu chính là cái kinh hỉ lớn nhất mấy năm gần đây của F đại, ban giám hiệu sao có thể vô thanh vô tức lãng phí nhân tài như thế, không làm ra chút động tĩnh cũng thật quá đáng tiếc.
Chính là, vô luận hai người tận tình khuyên nhủ thế nào thì vẫn chỉ nhận được câu từ chối, không phải Kỉ Tiễu cố ý làm khó bọn họ mà chính là cậu không có khả năng, Kỉ Tiễu không làm được, như hồi ở trường Phụ Trung các loại chuyện lớn nhỏ gì đó cậu đều nguyện ý tiếp nhận, có vất vả thế nào thì cậu không nói gì, nhưng nếu bắt cậu đứng trước mặt nhiều học sinh phát biểu, thật sự là Kỉ Tiễu không cách nào làm được, không phải cậu sợ hãi mà đối với loại chuyện này cậu thập phần bài xích, cậu rất ghét cứ như vậy bại lộ trước bao nhiêu người, mặc cho người ta đàm phán bình luận, làm như vậy thì vô số phòng tuyến cậu dựng lên sẽ sụp đổ, bị người ta liếc mắt một cái nhìn thấu sẽ không có cảm giác an toàn.
Cuối cùng, hai vị lão sư chỉ đành bất lực thoái lui, nhờ Kỉ Tiễu viết bài phát biểu cho sinh viên khác đọc thay.
Ngày hôm sau, Kỉ Tiễu như trước ngồi một mình ở trong thư viện nhìn ra sân thể dục, vừa quay đầu lại liền thấy một người đứng trước mặt, không phải Thôi Hướng thì còn là ai.
Thôi Hướng vẫn mặc quân phục, thấy Kỉ Tiễu liền lộ ra nụ cười, liếc mắt qua quyển sách trong tay Kỉ Tiễu kinh ngạc nói: “sách dạy nấu ăn? Cậu có hứng thú với nấu nướng sao?” còn tưởng rằng sinh viên ưu tú trốn ở trong thư viện bấy lâu là đang nghiên cứu vấn đề học thuật nào, không ngờ lại là xem cái này? (Jer: >”< a a a a…. đang học cách làm vợ đảm kìa =))) đáng yêu ghê.)
Kỉ Tiễu yên lặng khép sách lại, cũng không đáp, chỉ dùng biểu tình ‘có chuyện gì’ nhìn Thôi Hướng.
Thôi Hướng đối với việc cậu lãnh đạm coi như đã dần quen, cậu ta không có bị dọa, ngược lại còn kéo ghế đối diện ngồi xuống, thẳng tắp nhìn Kỉ Tiễu cười nói: “Lý lão sư nhờ tôi đi tìm cậu.”
Hết chương 116
P/s: Mình so với raw của mình thì đây là c116 và 117 Jer ạ, không biết bản raw của chúng ta có bị lệch ở đoạn nào không? Dạo này hơi bận bận tí nên tạm thời gửi beta 2 chương này trước, còn phần trước thì tính sau vậy nhé.