Mục lục
Diêm Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì Xu Huyên không về, Khương Duệ không thấy, Khương Chân gần đây cũng đã tới A thị, cho nên, Kỉ Tiễu vô thanh vô tức liền từ Trì gia dọn ra.

Kỳ thật đồ đạc của cậu vốn không nhiều lắm, đơn giản chỉ là mấy quyển sách Kỉ Hiếu Trạch lưu lại cho cậu, dụng cụ vẽ, quần áo cũng chỉ có vài bộ, những đồ cao cấp Trì Xu Huyên mua cho một cái cậu cũng không lấy, chỉ mang theo quả bóng rổ Diêm Trừng tặng, hai người cùng lên xe chuyển về chỗ ở mới.

Mặc dù thêm một người nhưng Kỉ Tiễu chuyển vào cũng không khiến phòng trọ có gì biến hóa, chỉ khác là có thêm một người vào ở, Diêm Trừng chỉ cần nghĩ tới về sau mỗi ngày đều có thể thấy thân ảnh của Kỉ Tiễu, hoặc là có Kỉ Tiễu ở nhà chờ hắn về, hai người cùng ăn cơm cùng ngủ chung, loại tư vị này có thể khiến hắn nửa đêm nằm mơ cũng phải cười tỉnh.

Diêm Trừng nói được làm được, chờ sau khi Kỉ Tiễu sắp xếp đồ đạc xong, hắn liền đi đăng kí làm gia sư, sinh viên tốt nghiệp từ trường Phụ Trung ra dạy thêm rất ít vì vậy các trung tam gia sư luôn tranh đoạt nhau, tuy rằng thành tích thi đại học không tốt lắm nhưng những người đó chỉ cần nghe tới thành tích của hắn ở trường Phụ Trung liền đáp ứng ngay, về phần Diêm Trừng là ai, không ai là không biết.

Lúc đầu thù lao khẳng định sẽ không cao, Diêm Trừng cũng không có yêu cầu gì quá lớn, tiền cũng dần dần tích được nhiều, về sang càng thay đổi, liền cứ như vậy qua một tuần, đến khi nhận tiền, thì so với trước đây cũng dư dả không ít, có tiền trong tay, bệnh cũ lại tái phát, vừa về nhà liền mua một ít đồ ngon ở ngoài về, với trình độ của Diêm Trừng và Kỉ Tiễu, mặc dù hắn không kén chọn nhưng gần đây ăn uống thật sự quá đạm bạc nên hắn muốn thay đổi chút.

Kỉ Tiễu bưng cơm lên bàn, yên lặng nhìn hắn mua cá kho thịt, tôm bóc vỏ, canh hạt sen.

Diêm Trừng một bên quan sát sắc mặt của Kỉ Tiễu, vừa cười vừa gắp đồ ăn vào trong bát cậu nói: “ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng được, bồi bổ dinh dưỡng.”

Kỉ Tiễu mặt lạnh: “Cậu cảm thấy đồ ăn trước đây không đủ dinh dưỡng sao?”

Diêm Trừng lập tức nói: “Đương nhiên không phải, như vậy thực khỏe mạnh, tớ là kiếm được tiền nên cao hứng thôi.”

Kỉ Tiễu lúc này mới rũ mắt xuống, cho chút cơm vào miệng ăn.

Sau khi ăn xong, Diêm Trừng phi thường tự giác đi rửa bát, nói thật, hắn trước đây sẽ không làm mấy loại chuyện này, căn phòng này trước đây một mình hắn ở gần nửa tháng đã ân ẩn xu thế biến thành ổ chó, lúc này mới trông sạch sẽ gọn gàng, sàn nhà bóng loáng, một giọt dầu trên bếp cũng không có, Diêm Trừng đương nhiên rất cao hứng.

Đi vào phòng ngủ, thấy Kỉ Tiễu đang nằm trên giường đọc sách, Diêm Trừng cũng cầm một quyển, nằm xuống bên cạnh cạu, làm một làm tịch một lúc, liền không thành thật.

Kỉ Tiễu phát giác có vuốt heo đang mò mẫm sau lưng mình, đầu tiên là ôm thắt lưng mình không quy củ nhích tới nhích lui một phen, tiếp lại âm thầm sử dụng lực, đem cậu kéo vào trong lòng hắn. Kỉ Tiễu nhíu mày trốn tránh, nhưng hai cái móng heo đáng ghét kia nhất quyết không buông ngược lại càng dán càng gần, cuối cùng cả người đều rúc ở trong lòng hắn.

Diêm Trừng cúi đầu gặm cắn trên cổ Kỉ Tiễu.

Gần đây hai người cũng không ít lần dính với nhau, mà Kỉ Tiễu từ khi dọn vào thì tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, liền bây giờ còn có thể thấy dưới lớp áo ngủ bao trùm không ít những dấu vết mơ hồ. dần dần, thể lực Kỉ Tiễu có chút không theo kịp Diêm Trừng tác cầu vô độ như vậy, đặc là những tư thế phải uốn người, cậu nhịn không được thầm hạ quyết tâm không thể để tên này tùy tiện làm bậy, chính là mỗi khi tới lúc đó, loại kiên trì này thật giống như băng gặp lửa, chắc chắn sẽ bị nhiêt lượng nóng bỏn đó hóa tan.

Diêm Trừng đem Kỉ Tiễu chặt chẽ đặt dưới thân, môi thì chậm rãi dọc theo cúc áo một đường chạm tới điểm nổi trước ngực, đem hai điểm phấn hồng liếm tới cương cứng rồi lại tiếp tục đi dần xuống dưới, một tay mở ngăn kéo tủ lấy ra lọ bôi trơn trong đó.

Bởi vì hôm qua hậu huyệt mới bị sử dụng quá nhiều cho nên khi Diêm Trừng tiến vào cũng không mấy gian nan, Kỉ Tiễu ngay từ đầu bài xích cũng bị hắn dùng mọi thủ đoạn loại bỏ hết, hiện tại chỉ có thể giương mắt mặc người nọ muốn làm gì thì làm, không lâu sau, cậu cũng bị khoái cảm do hắn luật động mang lại, khí tức cũng dần nặng nề hơn.

Một vòng qua lại tự nhiên đã tới rạng sáng, nếu không phải Diêm Trừng sáng ra phải đi dạy thêm khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cậu như vậy, chờ tới khi hắn dừng lại Kỉ Tiễu đã mí trên dính vào mí dưới, một chút khí lực cũng không có.

Diêm Trừng kinh nghiệm đầy mình đem cậu thanh lý sạch sẽ, khi hắn ôm cậu nằm trên giường, Kỉ Tiễu nghe hắn nói: “Tớ định về A thị một chuyến.”

Lông mi Kỉ Tiễu động động, chậm rãi mở mắt ra, ánh đèn mờ nhạt hắt lên mặt cậu, trong bóng đêm dường như mâu quang lóe sáng.

Diêm Trừng ôm chặt Kỉ Tiễu, vừa xoa bóp eo sử dụng quá độ, vừa giải thích: “Tử Húc sắp đi rồi, nên tớ về tiễn nó, cùng đi với tớ nhé?”

Kỉ Tiễu yên lặng nhìn hắn, Diêm Trừng cùng cậu đối diện: “Đi sớm về sớm, cũng sắp khai giảng rồi.”

Kỉ Tiễu không phát hiện được thần sắc đau khổ hay do dự từ trong mắt đối phương, lúc này mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Diêm Trừng nhìn vẻ mặt an bình khi ngủ của Kỉ Tiễu, lại gần đặt một nụ hôn lên miệng Kỉ Tiễu mới an tâm đi ngủ.

….

Nếu đã đi A thị, Diêm Trừng cũng sẽ liên lạc với Vương Hi Đường, từ sau khi rời nhà đi, rất nhiều phương thức liên lạc trước kia hắn đều không dùng, số điện thoại cũng thay mới, đầu óc thì lúc nào cũng để ý tới việc nối lại mối quan hệ với Kỉ Tiễu, sau khi nối lại rồi lại càng muốn tiến thêm một bước, thành ra đã lâu không liên lạc với Vương Hi Đường thông báo tình hình gần đây, mà Vương Hi Đường thế nhưng cũng không tới làm phiền hắn.

Chính là điện thoại Diêm Trừng gọi lúc lâu cũng không ai nghe máy, gọi tới nhà thì người hầu nói cậu không có nhà.

Diêm Trừng càng nghĩ càng lo lắng, vì thế gọi cho một người khác.

Chỉ trong chốc lát, cuộc gọi nối thông, đối diện truyền tới một thanh âm sảng khoái.

Diêm Trừng câu đầu tiên là: “Hi Đường đâu?”

Liêu Viễn Đông sửng sốt, một khắc nói: “Lâu như vậy không thấy người, vừa mở miệng lại công khai lên án anh là sao?”

Diêm Trừng nghe được anh ta nói những lời này có chút hàm ý quan tâm, rốt cục cũng nhẹ giọng hơn: “Em rất tốt.”

Liêu Viễn Đông hừ một tiếng: “Diêm Vương, cậu cũng thực ngang bướng, chúng tôi không ai bì kịp cậu.”

Diêm Trừng lại nói: “Vậy anh có từng nghĩ thế không.”

Lúc này Liêu Viễn Đông đầu kia không tiếng động.

Diêm Trừng liền đem đề tài kéo trở lại: “Hi Đường đâu?”

Liêu Viễn Đông dừng lại nói: “Không có ở chỗ anh.”

“Hai người…” Diêm Trừng muốn nói hai người chia tay? Nhưng chưa từng ở bên nhau sao có chuyện chia tay, nhất thời không nghĩ ra được từ nào có thể hình dung được quan hệ của hai người họ lúc này.

Liêu Viễn Đông ngược lại thoải mái nói thẳng: “Cậu ấy chỉ đang tức giận với anh thôi.”

“Vì sao cậu ấy lại tức giận với anh?” Diêm Trừng đột nhiên có chút bội phục tâm tính đối phương: “Anh không thể hảo hảo đối tốt với cậu ấy được à.”

“Anh cũng muốn đối tốt lắm nhưng cậu ấy không nguyện ý thì anh còn cách nào đâu.”

“Anh như vậy mà nói là đối tốt sao? Viễn Đông, em nghĩ anh có thể hiểu được.”

Liêu Viễn Đông đáp lại: “Anh hiểu, cho nên anh không thể buông tha cậu ấy.”

Diêm Trừng trực giác có chuyện không hay: “Anh lại làm gì rồi?”

Liêu Viễn Đông đầu dây vang lên tiếng hút thuốc, rồi nói: “Đặt trong tầm mắt.”

Diêm Trừng còn định hỏi nữa nhưng Liêu Viễn Đông đã lên tiếng cắt ngang: “Anh có việc, lần sau nói tiếp với cậu, thứ 3 cậu tới đây đi, tôi đã chuẩn bị chỗ rồi, tiễn Tử Húc.” Nói xong, liền cúp máy.

Diêm Trừng nhìn di động trong tay ngẩn người, lúc này lại có di động gọi tới là Vương Hi Đường.

Diêm Trừng vội vàng tiếp, biết được Hi Đường đang ở gần đây, nên Diêm Trừng nói cậu tới luôn phòng trọ.

Chỉ trong chốc lát, cửa vang lên tiếng gõ, Diêm Trừng mở cửa cho Vương Hi Đường vào, cậu quét mắt quanh một vòng căn phòng, phát hiện căn phòng cũng đã có không khí thế giới hai người, lại thấy Kỉ Tiễu đang an tĩnh ngồi ở bàn học trong phòng ngủ vẽ vẽ, đối với Diêm Trừng lộ ra một nụ cười hiểu rõ, chính là lại đọc được ở trong mắt Diêm Trừng có chua xót phức tạp.

Để Vương Hi Đường ngồi chờ trên sa lông, Diêm Trừng đi lấy nước cho cậu, thấy cậu nhìn qua cũng không tệ lắm, nhưng nhìn kỹ rõ ràng thấy không có tinh thần gì mới ngồi xuống đối diện hỏi: “Gần đây thế nào?”

Vương Hi Đường gật đầu: “không tồi.”

Diêm Trừng nhíu mày: “Mày trách tao không giúp được gì cho mày đúng không.”

Vương Hi Đường ngẩn ra, lắc đầu: “Tao có trách thì cũng là trách anh ta nổi điên, cũng trách tao vô dụng, trách mày làm gì.”

Diêm Trừng nhìn cậu, Vương Hi Đường bị hắn nghiêm túc nhìn không còn cách nào, chỉ có thể nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là đổi một chỗ đọc sách khác thôi.”

Diêm Trừng nhớ rõ lúc trước Vương Hi Đường đăng kí trường U đại, trên bảng thông báo cũng là trường đó.

“Hiện tại chuyển tới đâu?”

Vương Hi Đường uống chút nước, không nói nhưng Diêm Trừng cũng có thể đoán ra.

“Liêu Viễn Đông tự ý sửa sao?”

Vương Hi Đường sắc mặt bình tĩnh, nhưng vẫn nhịn không được cười lạnh: “Bằng không còn có thể là ai?”

“Vậy cha mày..biết không?”

“Chắc biết, trường đại chọ của tao đã bị thay đổi, ông ấy không biết mới có quỷ.” Nhưng Vương Hưởng chỉ nói bóng nói gió với Vương Hi Đường về việc này một chút, Vương Hi Đường thật sự đã định nói thẳng ra với ông, nhưng lời ra tới miệng lại nuốt trở vào. Gần đây chính phủ có thay đổi lớn, cho dù không dính tới Vương Hưởng thì bên người ông cũng sẽ không tránh khỏi mà xảy ra chút biến hóa, nếu lúc này mà nói cho ông biết, đơn giản chính là lấy tiền đồ đổi nhi tử, còn chưa chắc đã đổi được, Vương Hi Đường cho dù ghét Liêu Viễn Đông thì cũng biết lần này đúng là mua bán không có lời.

Chẳng sợ cá chết lưới rách, Vương Hi Đường cảm thấy từ bản thân mình suy ra so với từ ba mình suy ra tốt hơn.

Cậu liếc mắt nhìn Kỉ Tiễu không biết đứng ở cửa phòng từ lúc nào nói: “Tớ nghe cậu nói, sau khi tốt nghiệp tới tìm chủ nhân con chó.”

Diêm Trừng kinh ngạc, Kỉ Tiễu cũng có chút ngoài ý muốn, khẽ hỏi: “Kết quả thế nào?”

Diêm Trừng hoàn hồn , thay Vương Hi Đường nói: “vô dụng.” nói xong, đi tới kéo Kỉ Tiễu ngồi xuống bên cạnh: “Ba Viễn Đông không thể quản được anh ấy.” hơn nữa con ông ta thuộc dạng nào ông ấy còn không biết sao, có cha thế nào thì con mới thế ấy.

Quả nhiên Vương Hi Đường gật đầu: “Bệnh này di truyền…” hơn nữa chính vì cậu làm như vậy, bị Liêu Viễn Đông biết được, trong cơn tức giận mà đem một chút hi vọng duy nhất của cậu cũng dập tắt luôn.

Diêm Trừng thấy bộ dạng suy sụp của thằng bạn cũng không chịu nổi, nhưng hắn lại có chút muốn bênh Liêu Viễn Đông, nói anh ấy không phải loại người bất kham như vậy, anh ấy đối với Hi Đường… là thật sự động tâm. Nhưng lý do thuyết phục Hi Đương tin nhất thời tìm không ra, chỉ có thể ngậm miệng, khiến cho bầu không khí chugn quanh trầm hẳn xuống.

Cuối cùng vẫn là Vương Hi Đường tự vực dậy tinh thần: “Kỳ thật A đại cũng không tệ, khoa tao đăng kí so với ở U đại vẫn tốt hơn nhiều.” duy nhất không viên mãn chính là chó điên kia cũng học ở trường này.

Hết chương 113

Jeremy: Kỉ Tiễu, Vương Hi Đường, hai em thực khổ *sụt sùi* thằng công của hai em thực sự quá mặt dày vô sỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK