Chính, trở thành cao thủ hàng đầu của Giang Châu, Long Khiếu Thiên đã bắt đầu lơ là tu luyện, cả ngày sa đọa trong tửu sắc, mà Quách Chính thì lại nằm gai nếm mật, khắc khố tu hành.
Ông ta bên này thì ngày càng thụt lùi, còn người ta bên kia lại ngày càng lớn mạnh, Long Khiếu Thiên biết mình bây giờ căn bản không phải là đối thủ của Quách Chính.
Nhưng hai bên võ quán mấy năm nay đối đầu nhau càng lúc càng gay gắt, đã đến mức một núi không thể có hai hổ, Long Khiếu Thiên mới nghĩ ra cách để cho đệ tử của hai bên võ quán đứng ra giải quyết tranh chấp.
Nghe nói Giang Vũ đã từng đánh lại cao thủ hàng đầu là Nghiêm Phá Quân trong buổi yến tiệc của nhà họ Lăng, Long Khiếu Khiên mới lập tức quyết định mời Giang Vũ thay mặt cho võ quán Khiếu Thiên đứng ra thi đấu.
Vì chuyện liên quan đến sự tồn vong của võ quán Khiếu Thiên nên Long Khiếu Thiên mới không tiếc lấy gốc Hà Thủ ô ba mươi năm kia ra để làm thù lao.
Giang Vũ khẽ nheo mắt, nhìn thẳng Long Khiếu Thiên nửa ngày.
Mặc dù Long Khiếu Thiên không nói hết sự
thật, nhưng với khả năng y thuật của Giang Vũ, đã nhìn ra được tình trạng cơ thể bị tửu sắc đào rỗng của ông ta, cũng hiểu được vì sao mà Long Khiếu Thiên lại muốn mời mình giúp đỡ.
Giang Vũ chỉ coi trọng gốc dược liệu này, cũng lười đi tìm hiểu tình trạng sức khỏe của Long Khiếu Thiên, gật đầu nói: “Hóa ra là như vậy, tôi đồng ý thay mặt cho võ quán Khiếu Thiên đứng ra thỉ đấu”.
“Tốt quá rồi!”
Long Khiếu Thiên bỗng bật cười: “Anh Giang có thể đánh bại được cao thủ số một của nhà họ Lăng, tầm cỡ năng lực này mà đối phó với đám đệ tử của võ quán Thiên Địa, chắc chắn là dễ như trở bàn tay”.
‘Vậy cũng chưa chắc!”
Long Hiểu Hà lập tức khó chịu lườm Giang Vũ: “Nói trước, nếu như anh không thể giành được thắng lợi sau cùng, vậy thì anh phải trả lại gốc Hà Thủ ô kia cho chúng tôi?”
“Anh Giang chính là nhân tài, tuyệt đối không thua được”.
Long Khiếu Thiên cười híp mắt nhìn Giang Vũ, nhưng lại không phủ định lờỉ nói của Long Hiểu Hà, ý tứ rất rõ ràng, nếu như Giang Vũ mà
thua, vậy thì bắt buộc phải hoàn trả lại gốc Hà Thủ ô kia.
“Tôi nếu như đã nhận đồ của các người, cho dù Quách Chính có đích thân ra mặt, tôi cũng chắc chắn sẽ đánh bại ông ta”.
Nhìn thấy biểu hiện của bố con nhà họ Long này, Giang Vũ lại càng chắc chắn với cuộc giao dịch này, cầm hộp quà lên, đứng dậy nói: “Nếu như không có chuyện gì khác, thì tôi về trước đây”.
“Ba ngày sau, chúng tôi sẽ đợi anh ở nhà thể thao Giang Châu”.
Long Khiếu Thiên đứng dậy dặn dò một câu, rồi chuẩn bị tiên Giang Vũ cùng Vương Mãn Kim rời đỉ.
“Chú Long, Hiểu Hà, cháu đến rồi!”
Đúng vào lúc này, một giọng nói sang sảng của người đàn ông truyền tới từ phía ngoài cửa.
Ngay sau đó, một thanh niên đẹp trai có vóc dáng cao lớn, huyệt thái dương nhô lên đang tự tin ngẩng cao đầu sải bước đi vào.
“Anh Hạo!”
Nhìn thấy người đến, Long Hiểu Hà bỗng vui mừng hớn hở thay đổi hẳn thái độ lúc ban nãy, gương mặt cô ta vừa hân hoan vừa e thẹn
nhào vào lòng người thanh niên kia.
“Tiểu Hạo, sao cháu lại về rồi?”
Long Khiếu Thiên cũng rất phấn khích đỉ đến bên cạnh người kia đánh giá anh ta.
Người này tên là Vương Hạo, chính là vị hôn phu của Long Hiểu Hà, cũng là đệ tử chính thức của một Tông môn võ đạo nào đó.
“Một kẻ mạnh trong sư môn của cháu có người nhờ vả, muốn đến Giang Châu để làm việc, biết được gia tộc của vị hôn thê cháu ở Giang Châu, nên bảo cháu về đây thăm mọi người trước”.
Vương Hạo ôm lấy Long Hiểu Hà, vừa ôm ấp sờ mó vừa đáp lời: “Chú Long, nghe nói thời gian gần đây bên võ quán Thiên Địa không yên phận, vừa đúng lúc cháu quay về đề giúp chú giải quyết triệt để bọn họ”.
“Tốt quá rồi, tốt quá fôỉ!”
Long Khiếu Thiên kích động đến mức dậm chân liên tục: “Tiểu Hạo cháu chính là đệ tử chính thức của Tông môn võ đạo, thực lực tuyệt không phải là những võ giả thế tục bình thường có thể sánh được. Nếu như cháu ra tay, vậy thì cho dù là Quách Chính cũng sẽ phải thua chắc”.
“Anh Hạo, anh bây giờ có tu vi gì?J
Long Hiểu Hà dán cả người mình lên người Vương Hạo, hỏi bằng giọng hiếu kỳ.
Vương Hạo hơi dùng sức nhéo Long Hiểu Hà một cái, ngạo mạn nói: “Tu vi của anh bây giờ là Nội kình Đại sư trung kỳ, giải quyết Quách Chính kia là chuyện dê như bỡn”.
“Cháu còn chưa đến ba mươi tuổi, tu vỉ đã vượt qua cả chú rồi”.
Long Khiếu Thiên ngạc nhiên pha lẫn vui mừng nhìn Vương Hạo: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, không hổ là con rể tốt của chú”.
“Ông trời ơi! Anh Hạo anh giỏi quá đi!”
Long Hiểu Hà hai mắt càng như phát sáng nhìn chằm chằm Vương Hạo, cả cơ thể như dính chặt lên người anh ta, còn thiếu chút nữa là hiến thân ngay tại chỗ luôn.
“Người này là aỉ vậy?”
Một bên khác, nhìn thấy bố con nhà họ Long đối xử nhiệt tình với người kia như vậy, Vương Mãn Kim tò mò Lâm bầm.
“Mặc kệ anh ta là ai, dều chẳng liên quan đến tôi”.
Giang Vũ gần như chẳng thèm quan tâm đ ến thân phận của người vừa đến, cả tâm tư của anh đều đặt lên gốc cây thuốc trong tay
Danh Sách Chương: