“Hừ! Bố muốn giết người trong lòng con, con không muốn nói chuyện với bố đâu! “
Kỷ Tuyết Tình hừ lạnh một tiếng, thở phì phò chui vào xe, oán giận nói: “Giang Vũ giúp con loại bỏ Phệ Tâm Gổ, lại cứu lấy một mạng của con từ trong tay phần tử nguy hiểm của Hắc Vu giáo, vậy mà khi bố mới gặp mặt đã muốn giết anh ấy, thật quá đáng”.
Thấy Kỷ Tuyết Tình còn đang tức giận, Kỷ Thường Viễn đáng thương nói: “Đây là mệnh lệnh của ông nội con, bố cũng không có cách nào, hơn nữa bố đã bỏ qua cho tên kia, con cũng đừng tức giận nữa!”
“Vậy về sau bố không được làm hại đến Giang Vũ, nếu không con sẽ chết cho bố xem”. Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc cảnh cáo.
“Tên nhóc kia có được sự bảo vệ của con, cho dù có là ông cụ cũng không giết được cậu ta”.
Kỷ Thường Viễn uyển chuyển đáp lại, nhắc nhở nói: “Con phải theo bố trở về Kim Lăng, đây cũng là mệnh lệnh của ông nội, nếu như con không trở về, vậy ông ấy sẽ tự mình tới tìm con”.
Kỷ Tuyết Tình bất đắc dĩ thở dài, từ lúc ông Đổng nói đã báo cáo cho ông cụ chuyện bên này, cô đã biết trước mình phải rời khỏi Giang Vũ.
“Bố! Con biết bố vẫn chưa buông bỏ ý định giết Giang Vũ, nhưng con xin bố hãy cho anh ấy khoảng thời gian một năm”.
Vẻ mặt của Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc: “Con tin tưởng thành tựu một năm sau của anh ấy sẽ có được sự công nhận của gia tộc, trong vòng một năm này, bố không được động đến anh ấy, được không?”
“Chúng ta đang nói chuyện con quay về Kim Lăng, sao lại liên quan đến nhóc kia rồi?”
Kỷ Thường Viễn khẽ nhíu mày, đáp lại: “Đừng nói tới việc tên nhóc kia hoàn toàn không xứng để cho con phải chờ đợi một năm, cho dù bố có cho thời gian một năm, cậu ta có thể đạt được thành tựu lớn cỡ nào được?”
“Kiểu người áo vải thường dân, điểm đích phấn đấu cả đời của cậu ta chẳng qua cũng chỉ là điểm xuất phát lúc con mới sinh ra mà thôi, con cảm thấy các con hợp yêu đương sao?”
“Con mặc kệ những thứ này, tóm lại, con tin tưởng anh ấy chắc chắn sẽ không để cho con thất vọng”.
Kỷ Tuyết Tình cố chấp lắc đầu, kiên định nói: “Nếu như bố không đồng ý với con vậy thì con sẽ không trở về, bố cứ trực tiếp nói cho ông nội biết con và Giang Vũ chết vì tự tử, để ông ấy coi như không có đứa cháu gái này là con đi”.
“Con...”
Khóe miệng Kỷ Thường Viễn co giật một hồi, ông ấy biết Kỷ Tuyết Tình không phải đang nói đùa, nếu như bị ép đến đường cùng thì nhóc con này thật sự sẽ tự sát lần nữa...
Đầu tiên, tạm chưa nói đến chuyện bản thân Kỷ Thường Viễn coi đứa con gái này như báu vật, chỉ dựa vào sự cưng nựng và coi trọng của ông cụ nhà họ Kỷ đối với Kỷ Tuyết Tình thôi, nhiêu đó đã đủ quan trọng rồi!
Nếu như Kỷ Tuyết Tình có gì bất trắc, vậy thì ông cụ tuyệt đối sẽ chém chết tươi Kỷ Thường Viễn trước.
“Bây giờ con lấy cái chết ra để đe doạ thì bố còn có thể nói cái gì đây!”
Kỷ Thường Viễn bất đắc dĩ thở dài, trong lòng lại âm thầm nảy sinh ý nghĩ độc ác: “Cũng không biết Giang Vũ cho con gái mình uống canh hồn mê thuốc lú gì mà lại có thể khiến cho nó cố chấp như thế”.
“Càng là như vậy thì tên Giang Vũ kia càng đáng chết, tuyệt đối không thể để cậu ta tiếp tục dây dưa với
Tuyết Tình nữa”.
“Đây mới là người bố tốt của con, làm gì có người bố tuyệt vời nào muốn chia rẽ hạnh phúc của con gái mình chứt”
Thấy Kỷ Thường Viễn đã đồng ý, Kỷ Tuyết Tình nở nụ cười, chủ động kéo cánh tay Kỷ Thường Viễn: “Trước khi rời khỏi đây, con muốn ở lại vài này cùng với Giang Vũ”.
“Được! Con vui là được rồi!” Kỷ Thường Viễn không chút do dự gật đầu, đối mặt với chiêu thức nhõng nhẽo nũng nịu này của con gái,
ông ấy không có chút sức đề kháng nào cả.
Ngay lập tức, hai bố con đã lâu không gặp mới bắt đầu hàn huyên nói chuyện bình thường lại với nhau.
Sau khi nói chuyện xong thì Kỷ Tuyết Tình xuống xe.
“Bố ở tỉnh thành chờ con, ba ngày sau chúng ta gặp lại nhau ở tỉnh thành”.
Kỷ Thường Viễn dặn dò một tiếng xong rồi đóng cửa sổ xe lại, rời khỏi hiện trường.
Xe vừa khởi động, Kỷ Thường Viễn bèn khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, lạnh lẽo nói: “Thanh Long, mấy ngày kế tiếp anh phụ trách dẫn người đi bảo vệ cho sự an toàn của cô chủ, không được có bất kỳ sai lầm nào”.
Danh Sách Chương: