Lúc đầu ông Đống rất coi thường Giang Vù, cho rằng Láng Vân tốt hơn Giang Vũ gấp tràm lần, nhưng cuối cùng…
Lại chính là con trai cá cúa nhà họ Lăng, Lầng Vân, vừa lộ diện đã bị Giang Vù lảm cho mất mặt, thậm chí còn bị đánh gằy một chân.
Ngay cá khi Làng Phi Dương, người đứng đâu nhà họ Lăng ra mặt đâu với Giang Vũ thì cũng bị thua thâm hại.
Bây giờ ông Đổng mới hiếu ngay cà Làng Ván, thậm chí cà nhà họ Làng đều không phài là đối thù cúa Giang Vũ.
“Ông Đổng, sếp Làng đá đợi làu rồi!”
Đúng lúc này. Giang Vu mờ cửa bước vào. lẻ phép chào hai người.
Nhìn thấy Giang Vủ trước mặt, óng Đổng tâm tình phức tạp nhưng vẩn bình tĩnh ngồi trên ghế gật đầu đáp lại.
Lăng Phi Dương cỏ chút chân tay luổng cuống, ỏng ta không biết nén đôi đài với Giang Vù như thê’ nào?
“Sao sác mặt sếp Láng lại tệ thế? óng có càm thấy khó chịu ó đâu không?’
Giang Vù là người đầu tiên lên tiếng, nhiệt tình nói: “Tỏi biết một chút v’ê y thuật, nếu như sếp Lăng có điểm não khó chịu, thì tòi cũng có thế giúp chẩn đoán’.
“Cảm ơn, càm ơn, tói ổn!”
Thấy Giang Vũ không có hông Đống kiêu ngạo hay dương dương tư đăc, Lăng Phi Dương nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi: “Cậu Giang, mời
ngồi, mời ngồi!”
“Không hố là người mà Tuyết Tinh thích, nhân phấm trí tuệ quà nhiên là đáng quý!*’
Thấy Giang Vũ không h‘ê có ý định làm khó Lăng Phi Dương, trong lòng ỏng Đống tán thưởng không thòi.
Nếu đối thành người khác, đạt được thâng lợi nhu vậy thi khòng biết còn dương dương tự đác đến mức nào.
Ngược lại, Giang Vủ không có chút kiêu ngạo, luôn khiêm tôn lẻ phép, chi riêng tính cách này củng đà vượt xa vò sổ người.
“Cậu Giang, thay mật con trai và nhà họ Lăng, tôi rất xin lói cậu v‘ê những chuyện đả xáy ra trước đây”.
Sau khi Làng Phi Dương sẳp xếp lại ngôn ngữ, ông ta chân thành nhìn Giang Vũ nói: “Nhà họ Làng chúng tôi nhận thua, mong cậu Giang rộng lòng tha thứ cho chúng tôi”.
“Sếp Lăng nói quá lời rồi, kỳ thực chính tôi cũng có chó không đúng”.
Giang Vù khiêm tốn đáp lại: “Theo lý mà nói, giữa chúng ta cũng không có hận thù gì sáu sâc. Tòi không nên bốc đòng đánh gây chân cậu Lãng, cũng không nên động đến sản nghiệp cúa nhà họ Lăng, đây đ’êu là lổi của tòi”.
Không ngờ Giang Vũ lại khiêm tốn như vậy, khiến cho Lăng Phi Dương không biết phái nói gì.
Trước đó, Làng Phi Dương đã chuẩn bị sằn sàng tinh thân sẽ bị Giang Vũ sí nhục và chế giẻu, kết quà là… òng ta đã lấy da tiếu nhân đo lòng quân tử!
“Được rồi, hai người không cần phải tranh nhau
nhận sai nữa’’.
Ông Đống chậm rãi lên tiếng: “Nếu như cá hai bên đều chân thành giáng hòa thi mọi chuyện liền trớ nén đon giàn”.
“Đúng đúng đúng!’
Làng Phi Dương liẻn tục gật đầu, lấy ra một hộp quà từ dưới gầm bàn đưa cho Giang Vù: “Để bày tò tấm lòng cùa mình, tòi đá đặc biệt mua một cây nhân sàm thượng phẩm tám mươi nàm tuổi, mong cậu Giang nhận cho’.
“Tòi xin nhận cáy sâm này cùa sếp Láng”.
Cảm nhận được linh lực của dược liệu trong hộp quà, hai mat Giang Vũ sáng lên, anh cũng đưa cho Làng Phi Dương một viên đan dược màu đen tỏa ra mùi thơm: “Đày là phiên bán nâng cấp cúa đan sinh cân tục cổt, có thể chữa khỏi chân cho cậu Lẳng. Đáy xem như là thành ý giảng hòa của tỏi”.
“Chân cúa con trai tôi còn có thế chữa khói sao?”
Danh Sách Chương: