“Không có, em không ghen!”
Nhìn thấy Giang Vũ lại muốn giở trò sàm sỡ, Kỷ Tuyết Tình hoảng sợ cầu xin nói: “Em đang lái xe đó, rất nguy hiểm!”
“Haha, anh đùa em thôi!”
Giang Vũ cười lớn, thắt dây an toàn, lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội khác: “Đây là mới là thứ anh muốn chuẩn bị cho em, chắc chắn tốt hơn gấp trăm lần so với của cô Hoắc”.
“Đây không phải là miếng ngọc bội gốc sao?”, Kỷ Tuyết Tình nghi ngờ liếc nhìn nó.
“Anh vẫn chưa bắt đầu luyện chế”.
Giang Vũ thu hồi miếng ngọc bội, giải thích: “Miếng ngọc bội đưa cho cô Hoắc, anh chỉ tùy tiện luyện chế một chút. Nó là vật phẩm dùng một lần, sau khi giúp cô ấy tránh được một tai nạn đẫm máu sẽ bị vỡ ngay”.
“Mà đồ mà anh muốn luyện chế cho em đương nhiên không thể qua loa như vậy, em chờ anh cho em một sự bất ngờ vui đi!”
“Hóa ra là như vậy, em biết rồi, em ở trong lòng anh quan trọng hơn so với Hoắc Tú Tú”. Mặt mày của Kỷ Tuyết Tình ngay tức khắc rạng rỡ lên.
Giang Vũ trở nên cảnh giác lên, trịnh trọng nói: “Trong lòng anh chỉ có em, vốn dĩ không có cô Hoắc, hoàn toàn không thể so sánh”.
“Không tệ, khát vọng được sống rất mãnh liệt”.
Nhìn thấy Giang Vũ không rơi vào cái bẫy mà mình giăng ra Kỷ Tuyết Tình hài lòng mỉm cười.
“Nguy hiểm thật!”
Giang Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là anh thông minh, nếu không anh sẽ lại dính bãy rồi.
“Đúng rồi!” Sau khi tự luyến xong, Kỷ Tuyết Tình tò mò hỏi: “Anh nói cô Hoäc gặp tai nạn đổ máu, là có chuyện gì xảy ra vậy?
“Ấn đường của cô ấy biến thành màu đen, khí chất âm u, mặt mày sinh tà, sắp tới sẽ có kiếp nạn”.
Giang Vũ dựa vào ghế và thuận miệng trả lời.
“Cô ấy thực sự có tai nạn đổ máu sao!”
Sắc mặt Kỷ Tuyết Tình hơi thay đổi, oán trách nhìn Giang Vũ: “Ông Hoắc và ông nội em là bạn bè, tại sao anh không giải thích rõ ràng chuyện này?”
“Anh muốn biết rõ sẽ có chuyện gì xảy ra với cô ấy?”
Giang Vũ bĩu môi, sống không bằng chết nói: “Nhưng anh còn chưa kịp nhìn ra được huyền cơ gì thì đã có người nào đó ghen rồi, anh nào dám nhìn nhiều nữa!”
Nghĩ đến lúc trước Giang Vũ bị mình véo đùi bởi vì nhìn Hoắc Tú Tú, Kỷ Tuyết Tình có chút xấu hổ: “Em không biết lúc đó anh đang xem tướng cho cô ấy, nếu không chúng ta bây giờ quay trở lại?”
“Không cần thiết, Hoắc Tú Tú không tin tưởng anh, chắc chắn sẽ không tin lời anh nói”.
Giang Vũ lắc đầu nói: “Bùa hộ thân mà anh làm cho. cô ấy chắc chắn có thể giúp cô ấy tránh khỏi tai nạn đâm máu này. Cứ coi như chúng ta báo đáp ân tình của ông Hoäc rồi đi".
“Vậy thì tốt rồi”.
Kỷ Tuyết Tình thở phào nhẹ nhõm, tự kiểm điểm nói: “Xem ra sau này em thật sự không thể ghen bừa bãi được, làm lỡ chuyện quá!”
“Đừng! Em muốn ghen như thế nào thì ghen như thế đó, tuyệt đối đừng khách sáo”.
Giang Vũ liếm môi, xấu xa nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Nếu không anh nào có cơ hội không khách sáo với em đây!”
“Anh cái tên lưu manh này, nghĩ hay lắm!”
Nghĩ đến lần trước bị Giang Vũ liên tiếp chiếm tiện nghỉ, Kỷ Tuyết Tình hờn dỗi trừng mắt nhìn Giang Vũ, nhưng trong lòng lại có chút mong đợi: “Tên ngốc này. thế mà đã nghĩ thông suốt rồi, vậy tối hôm nay chắc là sẽ không giống như tối hôm qua không làm bất cứ chuyện gì chứ?”
Đêm khuya!
Kỷ Tuyết Tình tức giận nằm trên giường, trằn trọc, mọi chuyện giống như những gì cô đoán, nhưng lại có chút không giống.
Quả thực là Giang Vũ không thể giống như tối hôm qua là không làm bất cứ chuyện gì cả, mà là để Kỷ Tuyết Tình một mình ngủ ở phòng ngủ chính, còn mình đi sang phòng khác ngủ.
“Không ai tin nổi anh là một người đã từng kết hôn đấy, tại sao không biết tình thú gì cả vậy!”
Danh Sách Chương: