Giang Vũ gian nan đứng lên, ngạo nghễ nói: "Nếu như tôi cũng được tu luyện từ nhỏ giống như anh thì anh chẳng là cái thá gì ở trước mặt tôi cả. Tôi chỉ mới tu luyện được mấy tháng mà đã có chiến lực mạnh mẽ, anh có thể làm được như vậy hay không?"
"Sắp chết còn cứng miệng!"
Bạch Hổ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nếu như anh đã không còn thủ đoạn gì khác nữa thì tôi cũng sẽ không tiếp tục nương tay".
"Đến đi! Ông đây cũng không trông cậy vào việc anh thủ hạ lưu tình, cùng lắm thì chết mà thôi!"
Giang Vũ người đầy máu tươi, dữ tợn gầm lên, lại vung quyền về phía Bạch Hổ.
"Xem ra anh đã không còn thủ đoạn nào khác, vậy thì đi chết đi!"
Bạch Hổ khinh thường bĩu môi, né tránh đường quyền của Giang Vũ, ngược lại còn tung ra một chưởng đánh lên ngực Giang Vũ khiến cho anh bay ra xa.
Cảm thấy Giang Vũ không còn thủ đoạn nào khác, lần này Bạch Hồ không hề thủ hạ lưu tình, một chưởng này anh ta đã dùng lực đủ để giết chết Giang Vũ. Kết quả...
Giang Vũ nặng nề ngã xuống đất, nôn ra từng ngụm máu lớn, rồi lại cố gắng đứng dậy.
"Hửm?"
Bạch hổ khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn thoáng qua tay phải của chính mình: "Khí huyết của tên này đúng là quá dày, nếu là nội kình đại sư bình thường thì đã chết dưới một chưởng này của mình rồi, thế mà anh ta lại không chết!"
"Có lẽ nên cho anh ta một cơ hội".
Nhìn thấy Giang Vũ sau khi trúng một chưởng của Bạch Hổ mà vẫn cố gắng đứng lên được, Kỷ Thường Viễn sờ sờ cằm nói: "Giang Vũ, nể tình cậu cũng là một nhân tài, tôi có thể tha cho cậu một mạng".
"Chỉ cần cậu bảo đảm với tôi từ nay về sau không liên lạc với Tuyết Tình nữa và hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của con bé thì tôi mới có thể tha mạng cho cậu".
"Không thể nào!"
Sau khi Giang Vũ đứng dậy, anh vừa hộc máu vừa lắc đầu nói: "Không ai có thể thay đổi tâm ý của tôi đối với Tuyết Tình. Cho dù tôi chết thì tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ Tuyết Tình".
Kỷ Thường Viễn nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngày hôm nay cậu chỉ có 2 lựa chọn, hoặc là phân rõ giới hạn với Tuyết Tình hoặc là chết!"
"Ha ha ha! Tôi còn có lựa chọn thứ ba, chính là đánh bại các người!"
Giang Vũ cười điên cuồng, rồi lại xông về phía Bạch Hổ.
"Hừ! Không biết tự lượng sức".
Kỷ Thường Viễn chán ghét hừ lạnh nói: "Bạch Hổ, không cần phải tiếp tục nương tay nữa".
"Tuân mệnh!"
Bạch Hổ từ lâu đã không còn kiên nhẫn, vừa nghe thấy mệnh lệnh của Kỷ Thường Viễn thì đã ngay lập tức đánh một chưởng cực mạnh về phía đầu Giang Vũ.
"Xong rồi!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Khai Sơn trên tường không đành lòng nhắm mắt lại: "Uy lực một chưởng của đại tông sư cũng đủ để đánh bay đầu Giang Vũ, xong rồi!”
Ngô Khai Thiên không nói gì, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Vũ sắp bị đánh bay đầu, anh ta không tin Giang Vũ lại dễ dàng bị người khác giết chết như vậy.
Đáng tiếc, kỳ tích đã không xảy ra, một chưởng của Bạch Hổ đã đánh trúng đầu Giang Vũ.
"Hửm?"
Bạch Hổ hô lên một tiếng, thân thể của Giang Vũ lại bị đánh bay, nặng nề ngã trên mặt đất.
"Tên nhóc này đúng là cứng đầu!"
Bạch Hổ cau mày nhìn Giang Vũ ngã xuống đất, một chưởng này anh ta đã dùng hết sáu phần khí lực, đủ để đánh bay đầu Giang Vũ, nhưng đầu Giang Vũ vẫn còn nguyên.
"Cuối cùng cũng kết thúc!"
Kỷ Thường Viễn liếc nhìn Giang Vũ đang bất động, sải bước đi về phía cửa.
"Tôi sẽ không bao giờ thua bất cứ ai nữa!"
Lúc này, Giang Vũ đang nằm trên mặt đất cử động ngón tay trong miệng phát ra một âm thanh không rõ ràng.
Sau khi bị Bạch Hổ đánh vào đầu, Giang Vũ đã gần như bất tỉnh, nhưng anh vẫn nhớ lời thề mình đã lập với Kỷ Tuyết Tình: Sau này chỉ cần không chết thì anh tuyệt đối không thể thua.
"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, bây giờ chúng ta đã ra tay thì không thể để cho hắn ta có cơ hội trở mình được nữa".
Kỷ Thường Viễn dừng bước, lạnh lùng nói: "Để tránh việc sau này hắn lại làm phiền Tuyết Tình nữa".
"Thuộc hạ đã hiểu!"
Một chưởng trước đó chưa thể đánh chết Giang Vũ đã khiến cho trong lòng Bạch Hổ tức giận như có lửa đốt.
Sau khi đáp lại một tiếng, Bạch Hổ liền lướt đến chỗ Giang Vũ, tập trung toàn bộ sức mạnh hung hăng đá vào đầu Giang Vũ.
Cho dù đầu của Giang Vũ có cứng cỡ nào thì một cước của đại tông sư nhất định cũng có thể đá vỡ nó.
Ngay khi chân của Bạch Hổ sắp đá trúng đầu Giang Vũ thì có một bàn tay đột nhiên tóm lấy cổ chân anh ta...
Danh Sách Chương: