“Nếu như là Tuyết Tình chủ động, vậy thì cứ để tùy ý con bé đi!”
“Tuyết Tình đã thành niên rồi, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một người phụ nữ chân chính, có thể dành lần đầu tiên cho người trong lòng cũng coi như duyên phận”.
Đối diện với vấn đề nhạy cảm mà Thanh Long đưa ra, Kỷ Thường Viễn do dự một chút, rồi dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Nhưng nếu như là thằng nhóc kia chủ động, có ý đồ xấu xa, vậy thì anh cứ việc thẳng tay, âm thầm xử lý cậu tal”
“Đã hiểu!” Thanh Long gật đầu, sau đó xuống xe rời đi.
“Gia chủ, bây giờ chúng ta về khách sạn sao?”, Bạch Hổ lái xe hỏi dò.
“Đi Giang Châu, đợi để giết Giang VũI”
Trong đáy mắt Kỷ Thường Viễn thoáng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, sát khí nặng nề: “Để Tuyết Tình với thằng nhóc kia trải qua nốt ba ngày cuối cùng này đi”.
“Ba ngày sau, khi Tuyết Tình đi đến tỉnh lị, sau khi chúng †a giải quyết xong Giang Vũ ở Giang Châu xong rồi quay trở về tỉnh lị tập hợp với Tuyết Tình, như vậy thì Tuyết Tình sẽ không còn day dứt gì với Kim Lăng nữa”.
Kỷ Thường Viễn từ trước đến giờ chưa từng nói rõ rắng sẽ không giết Giang Vũ, bởi vì ông ấy hâu như không có dự định tha cho anh.
Cho dù ông ấy biết nếu làm như vậy sẽ khiến Kỷ Tuyết Tình đau lòng, thậm chí sẽ bị Kỷ Tuyết Tình oán hận.
Nhưng làm một người cha, Kỷ Thường Viễn hiểu rất rõ khoảng cách giữa Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình.
Vì hạnh phúc cả đời của con gái, ông ấy buộc phải gi ết chết Giang Vũ, cắt đứt đoạn nghiệt duyên này.
“Ba ngày, chỉ được ở chung với anh ấy ba ngày cuối cùng. này thôi”.
Nhìn hướng chiếc xe của Kỷ Thường Viễn đi xa, Kỷ Tuyết Tình vô cùng đau lòng.
Kỷ Tuyết Tình điều chỉnh lại cảm xúc, khế mỉm cười quay lại xe.
“Tuyết Tình, ba em...
“Trừ Giang Châu ra, anh có nơi nào muốn đi nữa không?”
Không đợi Giang Vũ nói hết câu, Kỷ Tuyết Tình vừa khởi động xe vừa càm ràm: “Quen biết nhau lâu như vậy, chúng ta còn chưa từng hẹn hò với nhau như hai người đang yêu đương đấy!”
“Hình như đúng thế thật”.
Giang Vũ nghĩ một hồi, khó hiểu hỏi: “Chúng ta về Giang Châu cũng có thể hẹn hò mà..”.
“Ở Giang Châu người quen biết chúng ta quá nhiều, làm gì cũng không tiện”.
Kỷ Tuyết Tình thầm ai oán ngắt lời Giang Vũ: “Người ta muốn trải nghiệm một chút cảm giác hẹn hò của những cặp đôi bình thường, anh cứ nói xem anh muốn đi đâu đi?”
“Ngoại trừ Giang Châu... thành phố Ngô được không?”
Giang Vũ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình, lúng túng nói: “Anh bây giờ vẫn còn đang bị mất trí nhớ, ngoại trừ Giang Châu cũng chỉ muốn đi thành phố Ngô để xem một chút, còn những chỗ khác anh hầu như không biết”.
“Thành phố dược liệu của Giang Đông!”
Kỷ Tuyết Tình thoáng ngạc nhiên: “Anh muốn đi mua nguyên liệu thuốc?”
“Nếu như có thể, anh muốn đi xem một chút”. Giang Vũ gật đầu, trước đó có vài người cũng từng nhắc đến việc đi đến thành phố Ngô có thể mua được nguyên liệu thuốc cao cấp.
Bây giờ anh vô cùng khát vọng có được sức mạnh, đương nhiên là rất muốn đi thành phố Ngô để xem xét.
“Vậy thì chúng ta đi thành phố Ngôi!”
Danh Sách Chương: