Khi Giang Vũ hoàn thành công việc của mình và trở lại phòng khách.
“Tại sai mọi người còn chưa ăn?”
Nhìn thấy ba người Kỷ Tuyết Tình ngồi quanh trước bàn ăn, mà đồ ăn trên bàn còn chưa động tới, Giang Vũ có chút xấu hổ: “Anh đã nói rồi, mọi người không cần đợi, cứ ăn trước đi!”
“Hừm! Bữa mà bọn em muốn ăn là bữa tối”
Hoắc Tú Tú hừ lạnh một tiếng, oán trách nói: “Cũng không biết anh đang làm cái quái quỷ gì, mà bận rộn cả một buổi chiều”.
Giang Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã tối, lúc này mới nhận ra mình vậy mà đã bận rộn cả mấy tiếng đồng hồ.
“Buổi trưa anh còn chưa ăn cái gì, mau tới đây ăn cơm đi!"
Kỷ Tuyết Tình oán hận nhìn Giang Vũ, bọn họ chỉ có ba ngày ở bên nhau, lại lãng phí một buổi chiều như vậy.
“Xin lỗi, anh bận đến nỗi quên mất thời gian”.
Giang Vũ ngại ngùng ngồi bên cạnh Kỷ Tuyết Tình, chiếc bụng không chịu yên phận mà kêu kên.
“Đói quá rồi phải không, mau ăn cơm đi!”
Ông Hoắc cười sang sảng, giảm bớt sự ngượng ngùng, nhiệt tình gắp thức ăn cho Giang Vũ.
Bận rộn cả một ngày, Giang Vũ quả thực đã rất đói và bắt đầu ăn thức ăn được bày biện đầy trên bàn như hổ đói.
Nhìn tướng ăn không ra gì của Giang Vũ, Hoắc Tú Tú càng thêm khinh thường anh, hơn nữa không hiểu vì sao Kỷ Tuyết Tình có thân phận cao quý như vậy lại có thể vừa ý loại người này?
“Cô Hoắc!”
Sau khi cơm no rượu say, Giang Vũ lấy một miếng ngọc bội ra, đưa cho Hoäc Tú Tú: “Đây là một miếng ngọc bội hộ thân được tôi luyện chế, tặng cho cô để phòng thân”.
“Đây không phải là miếng ngọc bội mà ông nội tôi đã tặng cho anh trước đây sao?”
Hoắc Tú Tú không nhận miếng ngọc bội kia mà chỉ giễu cợt nói với khuôn mặt không cảm xúc: Lấy miếng ngọc bội từ chỗ ông nội tôi sau đó tặng lại cho tôi, anh thật đúng biết của người phúc ta”
“Trải qua sự luyện chế của tôi thì miếng ngọc bội này bây giờ đã có tác dụng trừ tà, tránh tà, có thể bảo vệ được sự an toàn của cô trong một khoảng thời gian”.
Giang Vũ vội vàng giải thích: “Cứ coi đó là lời cảm ơn của tôi tới ông Hoắc vì đã tặng miếng ngọc bội cho tôi, xin hãy nhận lấy”.
“Tôi mới không thèm...”
“Tú Tú, không được vô lễ!”
Ông Hoắc trách măng một tiếng, giơ tay nhận lấy miếng ngọc bội kia, điềm đạm nói: “Dù nói thế nào đi chăng nữa, đây là thành ý của Giang Vũ, cháu... Hả?”
Nói được nửa chừng, ông Hoắc đột nhiên nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội ở trong tay, kinh ngạc hỏi: “Tại sao miếng ngọc bội này lại có tạp chất?”
Chỉ thấy, miếng ngọc bội nguyên bản kia màu trắng tinh không có vết bẩn, lúc này ở giữa xuất hiện mấy chấm đỏ như máu, phân bố theo một cách nào đó.
Đồng thời, ông Hoắc có thể cảm nhận được cảm giác cầm miếng ngọc bội khác hoàn toàn so với trước. đây, nhưng lại không thể nói rõ khác nhau ở chỗ nào.
“Ông Hoắc thật có con mắt tỉnh tường!”
Giang Vũ mỉm cười, giải thích nói: “Tôi đã sử dụng máu của mình để khắc một pháp trận cực nhỏ vào miếng ngọc bội này, tạo cho nó những tác dụng đặc biệt nhất định”.
“Đây là máu và pháp trận của cậu?”
Ông Hoắc kinh ngạc không thôi: “Có thể không làm hỏng miếng ngọc bội mà thêm được máu tươi và pháp trận vào, quá thần kỳ”.
“Ông nhất định phải để cho cô Hoắc mang theo vật này bên người”.
Giang Vũ nghiêm túc nhắc nhở nói: “Nó có thể giúp. cô Hoắc hóa giải một tai nạn đẫm máu”.
Khi nhìn thấy Hoắc Tú Tú, Giang Vũ nhìn ra gần đây người phụ nữ này có thể gặp một tai hoạ đổ máu, nhưng lại sợ Kỷ Tuyết Tình tức giận, anh mới không dám nghiên cứu kỹ càng.
Ông Hoắc có mối quan hệ tốt với Kỷ Tuyết Tình, đối xử với anh cũng rất tốt, Giang Vũ đương nhiên sẽ không ngồi nhìn rồi làm lơ được, vì thế mới luyện chế ra tấm bùa hộ thân này.
“Hừi! Nói nhảm, tôi mới không tin lời nói nhảm của anh”.
Hoắc Tú Tú hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Giang Vũ: “Ông nội tôi là thần y, có ông ở đây, tôi sẽ không gặp phải tai họa đổ máu nào cả”.
“Im miệng!”
Danh Sách Chương: