“Ba! Anh ta đã nói rồi, nhà họ Kỷ không có liên quan gì đến trận thi đấu lần này, ba có thể tùy ý mà giải quyết anh ta”.
Long Hiểu Hà lên tiếng ngắt ngang lời của Long Khiếu Thiên, thúc giục nói: “Ba là cao thủ hạng nhất của Giang Châu đó, đừng nói những lời thừa thãi với anh ta nữa, dứt khoát ra tay dạy dỗ anh ta đi”.
“Con mẹ nó...”.
Nhìn Long Hiểu Hà lúc này còn đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng Long Khiếu Thiên thầm chửi um lên, hận không thể cho một bạt tai tát chết cái loại ngu sỉ dốt nát kia.
“Đến đây đi! Để tôi được chứng kiến thực lực của cao thủ hạng nhất của Giang Châu”.
Giang Vũ li3m khóe môi, đáy mắt lập lòe ánh sáng hung ác: “Tôi từng nói ba con nhà ông nhất định sẽ phải hối hận, bây giờ cũng nên thực hiện lời nói thôi”.
“Trước đó ông nói với mọi người muốn để Vương Hạo đánh tôi tàn phế, tôi bây giờ lấy gậy ông đập lưng ông, trước mặt mọi người đánh ông tàn phế!”
Lời vừa nói xong, Giang Vũ không nhiều lời mà xông thẳng về phía Long Khiếu Thiên.
“Tôi nhận thua, tôi nhận thua rồi!”
Cảm nhận được sát ý tràn ra từ trên người Giang Vũ, Long Khiếu Thiên không thể tiếp tục giả bộ được nữa, bịch một tiếng quỳ phịch xuống đất, khổ sở cầu xin: “Tôi không phải là đối thủ của anh, tôi nhận thua, cầu xin anh tha cho tôi đi!”
Nhìn thấy cảnh này, hiện trường thình lình im phăng phắc, đến cả Vương Hạo cũng không ngờ được Long Khiếu Thiên lại dứt khoát quỳ xuống như thế.
“Ông dù gì cũng là cao thủ hạng nhất của Giang Châu, lại không có chút khí phách nào như thế”.
Đối diện với Long Khiếu Thiên đột nhiên quỳ phịch xuống đất, Giang Vũ không thể không dừng tay lại, buột miệng mắng to: “Mặt mũi của nhân dân Giang Châu bị ông làm cho mất sạch rồi!”
“Tài nghệ của tôi không bằng người, cam tâm tình nguyện nhận thua, cái này thì có gì mà phải xấu hổi”
Long Khiếu Thiên mặt dày, nói năng đầy khí thế: “Đến Vương Hạo còn không phải là đối thủ của anh, tôi đâu dám đánh nhau với anh chứ!”
“Ông nói Vương Hạo là bị tôi uy hiếp mới cố tình thua trong cuộc thi đấu, vậy thì ông đứng lên trả thù cho anh ta đi chứ?”
Giang Vũ tỏ thái độ khó chịu nhìn Long Khiếu Thiên, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là trơ tráo không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Long Khiếu Thiên nhữn ra thế này, Giang Vũ ngẩn ra không có lý do gì để tiếp tục ra tay nữa, bức bối quá thể.
Nhất là, Giang Vũ đã nhìn thấu bộ mặt xấu xa buồn nôn của Long Khiếu Thiên, anh biết rất rõ sau khi sự việc này qua đi, Long Khiếu Thiên chắc chắn sẽ nói là vì chịu áp lực của nhà họ Kỷ mới làm ra hành động như vậy”.
Đến lúc đó, Long Khiếu Thiên vẫn có thể đứng vững trên phương diện đạo đức, làm cho Giang Vũ và Quách Chính không thể làm gì được ông ta.
“Vừa rồi là tôi ăn nói vớ vẩn, Vương Hạo căn bản không phải bị uy hiếp, mà là thực lực của anh ta không bằng anh Giang”.
Mặt Long Khiếu Thiên không đổi sắc, cười hi hi quay ra giải thích với tất cả mọi người.
“Long Khiếu Thiên chính là cao thủ hạng nhất của Giang Châu đó, nhân phẩm sao lại xấu xa thế này?”
“Tôi vậy mà lại đi tin lời mà ông ta nói lúc nấy, tưởng rằng Vương Hạo bị Giang Vũ uy hiếp thật, lươn lẹo nửa ngày hóa ra là năng lực không bằng người ta!”
“Chưa từng gặp loại người nào mặt dày vô sỉ như vậy rõ ràng là đánh không lại người ta, lại nói là bị uy hiếp, đúng là không biết xấu hổ”.
Nhìn thấy Long Khiếu Thiên chính miệng thừa nhận, tiếng nghị luận của tất cả mọi người lập tức đổi ngược. lại, trước đó muốn thảo phạt võ quán Thiên Địa, giờ đổi thành thảo phạt võ quán Khiếu Thiên.
Đối diện với những lời chỉ trích mắng nhiếc của tất cả mọi người ở đây, Long Khiếu Thiên chẳng hề dao dộng, lòng thầm đắc ý nghĩ:
“Cái gọi là hảo hán không sợ thiệt trước mắt, tôi nếu đã không phải là đối thủ của Giang Vũ, vậy thì tuyệt đối không được cho anh ta cơ hội ra tay với mình”.
“Dù gì sau sự việc này mình chỉ cần nói với bên ngoài là vì e sợ nhà họ Kỷ, không thể không chịu thiệt trước Giang Vũ, vậy thì vẫn có vô số người ủng hộ mình, hủy đi kết quả của cuộc thi đấu này”.
“Ai da! Mình thật là quá thông minh, lại có thể nghĩ ra được cách tuyệt vời vừa giữ vững được địa vị của võ quán Khiếu Thiên lại không làm bản thân mình bị tổn thương”.
“Ba! Ba chắc chắn là bị Giang Vũ uy hiếp rồi”.
Đúng vào lúc Long Khiếu Thiên đang đắc ý, Long Hiểu Hà bỗng nhiên hét lên thật to: “Mọi người hãy làm chủ cho chúng tôi!”
Nghe thấy câu này, mọi người thoắt cái im bặt, nghĩ đến lúc trước Vương Hạo tự nhiên bị thua một cách khó hiểu, cùng với những lời mà lúc nãy Long Khiếu Thiên nói, có không ít người lại bắt đầu dao động.
Nếu Vương Hạo có thể bị uy hiếp mà cố ý nhận thua, vậy thì lúc này Long Khiếu thiên cũng có khả năng bị uy hiếp mà quỳ xuống rén ngang, đồng thời chứng minh những lời lúc trước nói đều là giả.
“Long Hiểu Hà, tiên sư tổ tiên mười tám đời nhà mày!"
Long Khiếu Thiên thầm chửi bới: “Loại con gái bất hiếu đào hố chôn cha này, không chôn chết tao thì mày. không chịu thôi hải”
“Quán chủ Long, chúng tôi có gần một nghìn người làm chứng cho ông, ông không cần phải kiêng dè nhà họ. Kỷ”.
“Không sai! Giang Vũ từng nói trận đấu này không có liên quan gì đến nhà họ Kỷ hết, vậy ông không cần phải có bất kỳ lo lắng gì cả, lấy hết sức mạnh của cao thủ hạng nhất Giang Châu ra, chiến đấu công bằng đi!”
Danh Sách Chương: