“Cậu Giang có nhầm lẫn gì không?”
Đối mặt với sự tức giận của Giang Vũ, Lăng Phi Dương vờ tỏ vẻ ngơ ngác, nhìn về phía Lăng Vân: “Cậu Giang nói con có liên quan đến việc cô Kỷ bị bắt cóc, con mau lên đây giải thích rõ ràng chuyện này”.
“Giang Vũ, mày đừng có nói lung tung”.
Lăng Vân khập khiễng bước tới trước mặt Giang Vũ, chất vấn: “Mày có bằng chứng gì chứng minh tao có liên quan đến việc cô Kỷ bị bắt cóc không?”
“Là mày gọi điện hẹn gặp Cô Kỷ, kết quả trên đường đi cô ấy đã bị người ta bắt”.
Ánh mắt Giang Vũ sắc lạnh nhìn Lăng Vân: “Chẳng lẽ chuyện này không liên quan gì đến mày?”
“Vốn không liên quan gì đến tao, tao có gì không dám nói”.
Lăng Vân tức giận nhìn Giang Vũ: “Tao thừa nhận, là †ao hẹn cô Kỷ, nhưng tao không biết sẽ có người có người bắt cóc cô ta trên đường, đừng đổ oan cho tao!”
“Tôi có thể chứng minh, con trai tôi tuyệt đối không có ác ý với cô Kỷ”.
Lăng Phi Dương nghiêm túc nhìn Giang Vũ: “Nếu tôi đã quyết định hòa giải với cậu, vậy thì con trai tôi hẹn gặp cô Kỷ để xin lỗi, tỏ thiện chí với cô ấy cũng là điều dễ hiểu”.
“Chỉ là không nghĩ tới, sự tình lại trùng hợp đến vậy, cô Kỷ bị bắt cóc ngay trên đường đến cuộc hẹn, thật sự quá xui xẻo”.
Trước sự chối cãi gian xảo của bố con nhà họ Lăng, lúc này, Giang Vũ có chút lúng túng, chủ yếu là vì không có bằng chứng.
“Nhà họ Lăng chúng tôi đã hòa giải với cậu, chúng tôi cũng có thể thông qua hợp tác thu được lợi ích to lớn, chúng tôi hoàn toàn không có lý do gì để đắc tội cô Kỷ”.
Không cho Giang Vũ cơ hội lên tiếng, Lăng Phi Dương ấm ức nói: “Chỉ riêng thân phận của cô Kỷ, con trai tôi dù có ngốc đến mấy thì cũng không thể đi bắt cóc cô ấy được, vì nhà họ Lăng trước mặt nhà họ Kỷ chẳng có chút giá trị nào”.
“Vậy tại sao các người lại bỏ trốn khỏi Giang Châu?”. Mặt mày Giang Vũ khó coi chất vấn.
“Chạy trốn? Không có đâu!”
Lăng Phi Dương lắc đầu ngơ ngác, giải thích: “Cậu còn gửi thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho Lăng Vân, tôi lập tức đưa Lăng Vân về nhà để chuẩn bị điều trị, có gì sai đâu?”
“Ông...”
Giang Vũ tức đến mặt đỏ bừng, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Lời giải thích của Lăng Phi Dương không có lỗ hổng, hiện tại Giang Vũ cũng không có bằng chứng nào để chứng minh Lăng Vân có liên quan đến vụ bắt cóc, anh muốn nổi giận cũng không tìm được lý do.
'Thấy Giang Vũ gặp khó, Lăng Vân trong lòng hả hê.
Lăng Phi Dương thì vẫn luôn nở nụ cười, không cho. Giang Vũ bất kỳ lối thoát nào.
“Ô, trông cảnh này oai quá!”
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang vọng khắp nơi: “Nhà họ Lăng rất náo nhiệt nha!”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, mặc âu phục đen, tuổi trung niên có khuôn mặt uy nghỉ dẫn theo hai người theo bước vào sân của nhà họ Lăng.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Lăng Phi Dương biến đổi lớn: “Sao vị đại ca này lại đến đây cơ chứ?”
Giang Vũ thì tò mò nhìn người đến. Từ khí thế không giận tự uy của người kia, anh có thể khẳng định người này nhất định đã ở vị trí cao lâu.
Điều khiến Giang Vũ kinh ngạc nhất là hai vệ sĩ của người đàn ông trung niên kia. Họ mang đến cho anh một cảm giác áp lực chưa từng có, còn đáng sợ hơn cả hai anh em nhà họ Ngô trước đây.
“Anh Kỷ, sao anh lại tới đây?”
Lăng Phi Dương không để ý tới Giang Vũ, lôi kéo Lăng Vân chạy như bay đến trước mặt người đàn ông trung niên, cung kính hành lễ.
“Người này là ai, lại có thể khiến Lăng Vân khuất phục như vậy?”
Giang Vũ nhíu mày, trong lòng đầy tò mò. Anh Kỷ, chẳng lẽ là người của nhà họ Kỷ?
Anh Kỷ kia dừng bước, vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm Lăng Phi Dương, lạnh lùng nói: “Lăng Phi Dương, có biết tội của mình không?”
Chỉ một câu nói, cộng thêm khí thế đáng sợ của ông ấy đã khiến nhiệt độ của cả toàn trường giảm xuống đột ngột.
Sắc mặt Lăng Phi Dương càng thay đổi lớn, bùm một tiếng quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Nếu kẻ hèn này đã làm gì sai, kính xin anh Kỷ xử phạt”.
Khi thấy người đến nói một câu, Lăng Phi Dương đã sợ đến mức quỳ xuống xin lỗi, khiến Giang Vũ vô cùng kinh ngạc.
Danh Sách Chương: