“Mấy người đừng làm lãng phí thời gian!”
Vương Hạo bước lên, nhìn đồ đệ của Quách Chính với ánh mắt đầu khỉnh bỉ: “Tất cả các người lên hết đi, tôi muốn đánh mười người để giải quyết một lần nhanh gọn”.
“Thằng nhãỉ kia con ngòng cuồng hơn cả Long Khiếu Thiên”.
Quách Chính nghe anh ta nói thế lập tức giận dữ gầm lên: “Các con cùng nhau đánh đi, dạy cho thằng nhóc đó một bài học”.
Ngay lập tức, mười đệ tử của võ quán Đại Địa lập tức hợp tác nhào đến chỗ Vương Hạo.
Kết quả…
Chưa đầy ba phút, Vương Hạo đã quật ngã tất cả các đồ đệ của Quách Chính, khiến họ mất năng lực chiến đấu lần nữa.
“Chỉ nhiêu đó thôi à?”
Vương Hạo chỉnh lại quần áo, vừa khinh bỉ: “Một đám rác rưởi không đủ tư cách để tôi khởi động nữa là!”
“Nội Kình Đại Sư!”
Quách Chính nhìn tình hình này mà mặt tái nhợt đi.
Bây giờ ông ta mới biết, vì sao Long Khiếu Thiên lại kiêu căng như thế. Vương Hạo là cường giả cùng cấp vớỉ bọn họ, cho nên đệ tử của Quách Chính hoàn toàn không đối đầu được với Vương Hạo là phải rồi.
“Ha hả! Mười đệ tử của Quách Chính cũng không đánh lại Vương Hạo nhà tôi, ông còn mặt mũi gì ở Giang Châu nữa chứ!”, Long Khiếu Thiên cười ha hả đầy đắc thắng.
Mọi người đang ngồi xem cũng sợ hãi cảm thán, không ai ngờ võ quán Khiếu Thiên lại dạy ra một tên đồ đệ tính xấu như thế. Nhưng anh ta lại mạnh hơn những đệ tử của võ quán Đại Địa rất nhiều.
“Long Khiếu Thiên, ông quá vô liêm sỉ”.
Quách Chính tức giận đến cả gương mặt cũng trắng bệch: “Tên nhóc này chắc chắn không phải đồ đệ của ông, thực lực của cậu ta còn vượt qua cả ông”.
“Đây là trò giỏi hơn thấy đây, mà nói thẳng ra là đâu có ai quy định đồ đệ không được giỏi hơn sư phụ chứ?”
Long Khiếu Thiên nhăn nhúm, ngẩng đầu lên cãi lại: ‘Vương Hạo không chỉ là đệ tử võ quán Khiếu Thiên, mà còn là chồng sắp cưới của con gái tôi nữa”.
“Đương nhiên với thân phận này, thằng bé có thể đại diện cho võ quán Khiếu Thiên ra trận rồi”.
“Ông…”
“Ông bớt nói xàm đi họ Quách kia”.
Vương Hạo mất kiên nhẫn cắt ngang lời của Quách Chính, còn khiêu khích nói: ‘Võ quán các người còn có ai đấu được nữa không?”
Lúc này, Quách Chính nhìn xung quanh với gương mặt tái nhợt, không biết làm sao.
Đệ tử được ông ấy dạy dỗ chỉ có mười người luyện đến cấp Nội Kình, những người khác chưa chạm đến nên hoàn toàn không ai
đối đầu được với Vương Hạo.
“Xì! Đấu với một đám rác cũng chỉ lãng phí thời gian của tôi”.
Vương Hạo thấy Quách Chính không nói gì lập tức trêu tức: “Hay là ông ra đây đánh với tôi đi”.
“Nếu ngay cả ông cũng không đánh lại tôi thì đã chứng mình võ quán Đại Địa thua xa võ quán Khiếu Thiên rồi. Thế nên, ông không cần tiếp tục ở lại Giang Châu nữa”.
“Một tên đệ tử như cậu dám thách đấu với sư phụ của tôi đúng là mất dạy”.
Đột nhiên có người tức giận quát: “Dù có đánh, sư phụ của tôi cũng sẽ đấu với quán chủ Long, nào đến lượt cậu!”
“Cậu nói sai rồi!”
Long Khiếu Thiên thốt lên đầu tiên, ông ta nghiêm túc nói: “Nếu quán chủ Quách không dám nhận khiêu chiến của đồ đệ tôi, chứng minh không có tư cách đấu với tôi. Trận luận võ này, aỉ thắng aỉ thua, đã rõ ràng rồi đây”.
“Được, tôi sẽ chấp nhận…”
“Sư phụ Quách, để con lên đài cho!”
Khi Quách Chính xắn tay áo muốn chấp
nhận chiến đấu, một giọng nói mệt mỏi lười biếng vang lên.
Mọi người cũng lần theo tiếng phát ra nhìn sang, họ chỉ thấy Giang Vũ với Vương Mãn Kim đang xuống khỏi thính phòng với bộ quần áo thể thao.
“Cậu Giang (Giang Vũ)!”
Long Khiếu Thiên với Quách Chính đồng loạt hô lên khỉ thấy Giang Vũ đứng trước sân đấu.
“Anh đến đây làm gì Giang Vũ?”
Danh Sách Chương: