“Tôi đã hứa với ông cụ rằng tôi sẽ tận lực không làm khó nhà họ Triệu!”
Đối mặt với Ngô Châu đang khiêu khích đứng trước mặt, Giang Vũ mặt không biểu cảm nói: “Tốt nhất các người đừng chọc tức tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí”.
“Đồ vô dụng chỉ là đồ vô dụng, chỉ giỏi la làng, không khách khí thì có thể làm sao bây giờ?”
Triệu Thiên Mang đi tới bên cạnh Ngô Châu, kỳ quái nhìn Giang Vũ ¡ còn tưởng rằng cậu có hậu thuẫn lớn như thế nào, không ngờ Kỷ Tiểu Viện chỉ là một thư ký nhỏ”.
“Còn con rể của tôi lại là cậu chủ nhà họ Lưu, là thanh niên tài giỏi được nhà họ Kỷ chú trọng bồi dưỡng, có thể dễ dàng đánh bại cô thư ký nhỏ đớ”.
Mọi người trong nhà họ Triệu đều được biết từ Triệu Trung Tuyết rằng người phụ nữ đứng ra bênh vực Giang Vũ chỉ là thư ký của nhà họ Kỷ, nhưng họ không biết chuyện gì đã xảy ra trong bữa tiệc.
Họ cho rằng mình đã nhìn thấu con át chủ bài của Giang Vũ, và đương nhiên họ sẽ không coi Giang Vũ ra gì.
Lúc trước, người phụ nữ đó đã đứng ra bênh vực Giang Vũ khiến họ phải chịu rất nhiều nhục nhã, giờ họ phải báo thù!
“Tùy các người, muốn nói gì thì nói, bây giờ tôi phải về nhà, không muốn lãng phí thời gian ở đây với các người”.
Giang Vũ đi con đường của mình một cách vô cảm, chuẩn bị đi vòng qua rời đi.
“Gậu đừng đi chứ, bị chúng tôi vạch mặt, cậu sợ rồi sao”
Ngô Châu lại ngăn cản Giang Vũ: “Lúc có người phụ nữ kia chống lưng, chẳng phải cậu rất kiêu ngạo sao?”
“Cậu ta chỉ là tiểu nhân đắc chí mà thôi, bây giờ đã bị chúng ta nhìn thấu gốc gác, đương nhiên không dám kiêu ngạo”.
Triệu Thiên Mang cười lạnh, khinh thường nhìn Giang Vũ: “Rác rưởi như cậu nên ở trong bãi rác, nhưng cậu phải chạy đến trước mặt chúng tôi để thể hiện sự Tồn tại của mình, chúng tôi đây tự nhiên sẽ không để cậu làm cho chúng tôi thấy ghê tởm”.
“Đúng vậy! Con rể của tôi đã nói rồi, chờ nhà họ Lưu trở thành đối tác với nhà họ Kỷ, được nhà họ Kỷ nâng đỡ, nó sẽ nghĩ cách xử lý con khốn đớ”.
Ngô Châu oán hận nhìn Giang Vũ chằm chằm: “Nếu cô ta dám đứng ra bênh vực kẻ kẻ rác rưởi như cậu, con khốn đó nhất định phải trả giá! Tôi đã đồng ý để con rể tôi lôi con khốn đó lên giường dạy cho nó một bài học”.
“Không thể không nói, con nhỏ họ Kỷ đó tuy rằng chỉ là thư ký, nhưng khuôn mặt, và dáng người cũng khá ngon cơm đớ”.
Triệu Thiên Mang cười tà ác, ác độc nói: “Để cô ta làm đồ chơi cho con rể tôi là vinh dự của ả, để xem cô ả giữ nổi cái thái độ ngạo mạn kia hay không”.
“Có câu nói, có việc thì thư ký làm, không có việc gì thì làm thư ký, nếu con nhỏ đó không có thân hình và kỹ năng thì không thể trở thành thư ký của nhà họ Kỷ được”.
“Không biết cô ta đã phải đi theo bao nhiêu ông chủ mới có thể đến được vị trí hiện tại. Cô ta tuyệt đối không phải người đàng hoàng, một khi tóm được cô ta, để cô ta cho chúng tôi chơi!”
Những thành viên khác của nhà họ Triệu cũng lần lượt nói ra những lời lẽ bẩn thỉu, như thể họ quay lại thời điểm có thể tùy tiện làm bế mặt Giang Vũ.
“Câm miệng! Nếu các người còn dám nói năng thô _ lỗ với Kỷ tiểu thư nữa, đừng trách tôi không nhớ tới tình cảm ngày xưa”.
Giang Vũ nhịn không được, gầm lên giận dữ, anh 4 thật sự không hiểu những người nhà họ Triệu đã sống cùng anh ba năm này sao lại có thể ghê tởm như vậy.
Dù có nuôi một con chó thì ba năm cũng phải có tình cảm, nhưng những người này...
Anh không muốn đối phó những thứ rác rưởi này của nhà họ Triệu, nhưng những người này lại xúc phạm Kỷ Tuyết Tình, cho dù anh có hứa với ông cụ sẽ không làm mất mặt nhà họ Triệu thì anh cũng không nhịn được nữa!
“Tên rác rưởi như cậu lớn gan nhỉ, còn dám mắng chúng tôi!"
Triệu Thiên Mang sắc mặt lạnh lùng, hắn chỉ vào mũi Giang Vũ mắng: “Con khốn đó...”
“Tôi đã cảnh báo ông rồi!”
Triệu Thiên Mang còn chưa kịp nói xong, Giang Vũ đã năm lấy ngón trỏ của ông ta, bẻ thật mạnh.
“Răng rắc!”
“AI
Cùng với tiếng xương gãy, Triệu Thiên Mang hét lên một tiếng, ngón tay bị Giang Vũ cứ thế mà bẻ gấy.
“Tên rác rưởi như cậu mà cũng dám làm vậy à...” Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Châu giận dữ, hung
ác hét lên: “Sớm muộn gì con thư ký giúp đỡ cậu cũng sẽ bị con rể của tôi chơi chết, cậu...”
“Bốp!”. Một tiếng giòn vang.
Nghe thấy Ngô Châu dám nói chuyện thô lỗ với Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ giơ tay tát vào mặt bà ta: “Nếu bà còn dám nói bậy bạ, tôi sẽ xé nát miệng bà!”
Triệu Thiên Mang che ngón tay, Ngô Châu che mặt, hai người đều bị Giang Vũ đánh choáng váng.
Họ không bao giờ ngờ được Giang Vũ - người từng bị nhà họ Triệu muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi suốt ba năm lại mất bình tĩnh và dám ra tay.
“Đồ khốn! Mày dám đánh gia chủ, đúng là phản rồi!
Những người khác nhìn thấy vợ chồng Triệu Thiên Mang bị đánh thì tức giận bao vây Giang Vũ.
“Nếu không phải vì nể mặt ông cụ, tôi đã xử lý các người
Giang Vũ lạnh lùng liếc nhìn mọi người, sợ đến mức không ai dám bước tới: “Tôi cảnh cáo các người lần nữa, ai dám nói mấy lời thô lỗ về cô Kỷ, đừng trách tôi không nhớ tới tình cảm ngày xưa của chúng ta”.
Giang Vũ đã sử dụng số dược liệu do Kỷ Tuyết Tình cung cấp để đạt đến luyện khí tầng thứ ba, khí thế bùng nổ của anh trực tiếp gây sốc cho tất cả những người có mặt. là thứ vô ơn, cậu dám đánh chúng tôi, con rể của tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho
Ngô Châu che mặt, bà ta thật sự không dám nói những lời th ô tục về Kỷ Tuyết Tình nữa, bà ta nhìn chằm chằm Giang Vũ bằng đôi mắt oán độc: “Nhà họ Kỷ sắp nâng đỡ con rể của tôi, đến lúc đó, cả cậu và con nhỏ Kỷ Tiểu Viện đó đều sẽ gặp xui xẻo”.
“Vậy thì tôi sợ bà sẽ phải thất vọng!”
Giang Vũ cười lạnh: “Tôi chính là người mà nhà họ Kỷ nâng đỡ, bây giờ tôi là người phụ trách dự án đầu tư của nhà họ Kỷ ở Giang Châu”.
Khi nghe thấy điều này, mọi thứ trở nên tĩnh lặng, sau đó là tiếng cười phá lên.
“Giang Vũ ơi là Giang Vũ, sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, cậu chẳng những bám váy đàn bà, mà còn học được cách khoe khoang à!”
Triệu Thiên Mang cố nhịn cơn đau trên đầu ngón tay, khinh thường nhìn Giang Vũ: “Với đức tính của cậu, tốt lắm thì cũng chỉ xứng đáng được một thư ký nhỏ bao. dưỡng, cho dù nhà họ Kỷ có mù thì họ cũng sẽ không bao giờ để cậu làm người phụ trách”.
“Sao cậu không nói, cô cả nhà họ Kỷ là người phụ nữ của cậu luôn đi!”
Ngô Châu từ trên mặt đất đứng dậy, khinh thường nói: “Nếu thật sự trở thành người phụ trách thì bây giờ cậu nên xã giao trong bữa tiệc thay vì bị đuổi ra ngoài sớm”.
Nghe vậy, sắc mặt Giang Vũ trở nên kỳ lạ, hiện tại Kỷ Tuyết Tình thật sự là bạn gái của anh, nhưng vẫn còn một con đường dài và gian khổ phải trải qua trước khi tu thành chánh quả.
“Chờ một chút!”
Lúc này, có hai bóng người vội vàng chạy xuống núi, chính là Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết.
“Con rể và con gái của tôi đều ở đây, lát nữa tôi sẽ xử lý thứ rác rưởi như cậu!”
Triệu Thiên Mang và Ngô Châu đột nhiên trở nên hăng hái, sau khi nhìn Giang Vũ một cách hung dữ, họ kêu gọi mọi người trong nhà họ Triệu xếp hàng để chào đón.
“Tới vừa kịp lúc!”
Giang Vũ khóe miệng hơi nhếch lên, không vội rời đỉ.
Nếu những người nhà họ Triệu không hoàn toàn tuyệt vọng, sau này họ sẽ làm điều gì đó kinh tởm hơn,
vậy nên dứt khoát làm họ hoàn toàn tuyệt vọng trong một lần luôn đi.
Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết thở hổn hển chạy tới trước mặt mọi, chưa kịp thở thì mọi người trong nhà họ Triệu đã reo hò ầm ï: “Hoan nghênh con rể và con gái, chúc mừng con rể đã thăng chức”.
“Bùm, bùm, bùm..".
Sau tiếng hò reo, tiếng chào vang lên, vô số hoa giấy bay lên trời, rải rác trên người Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết.
Đối mặt với cảnh tượng phô trương như vậy, sắc mặt Lưu Thư Nhất tái xanh, anh ta không biết Triệu Trung Tuyết đã yêu cầu nhà họ Triệu sắp xếp những chuyện này.
Triệu Trung Tuyết thì vô cùng xấu hổ, muốn tìm một khe nứt trên mặt đất để chui vào.
Nếu mọi chuyện phát triển theo đúng kế hoạch ban đầu, thì sự sắp đặt này sẽ điểm tô thêm cho đẹp, và nhà họ Triệu cũng sẽ bắt đầu có tên trong giới thượng lưu.
Nhưng vấn đề là họ đã thất bại thảm hại như vậy, nếu nhà họ Triệu còn bày ra việc này thì thật quá châm chọc.
Danh Sách Chương: