Mục lục
Yêu Giả Vi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy trăm Phi Vân bàn, trong mỗi Phi Vân bàn có hơn mấy trăm người, đây chính là mấy vạn hải tặc. Có thể trở thành hải tặc đều là từ Thần cảnh trở lên. Đây không phải là tinh hải hỗn loạn, quân đoàn hải tặc thường tối đa là mấy trăm người, một khi tụ tập quá nhiều sẽ bị đại gia tộc đè ép. Ví dụ như quân đoàn của Bạc Ma Tử cộng lại chỉ cỡ mấy ngàn người, thế nhưng bây giờ có mấy vạn người đến?

- Độc Long phóng thích khói độc, càng lớn càng tốt!

Tiêu Lãng và Độc Long vọt lên trời cao, hắn lớn tiếng hét chói tai với Độc Long. Thần thức của Tiêu Lãng tỏa định hơn mười cường giả Thần Tổ cảnh trong Phi Vân bàn.

Tiêu Lãng rống to:

- Tại hạ là Tiêu Lãng, nơi này là vực diện riêng của kẻ hèn này. Tại hạ và Hiên Viên gia tộc, Hoàn Nhan gia tộc, Hình Thiên Tinh Quân có quan hệ rất tốt, các ngươi đã vào lãnh địa riêng của ta, nhanh chóng lùi lại, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.

Tuy biết la lên như vậy không làm đối phương rút lui nhưng Tiêu Lãng vẫn hét lên, không tiếc lối ra mấy đại gia tộc, định khiến đối phương có chút kiêng kỵ. Nhưng Tiêu Lãng hét xong mà hải tặc hỗn độn không có chút tạm dừng, hắn biết chuyện hôm nay đã không thể cứu vãn.

Tiêu Lãng lần nữa tức giận quát:

- Nếu còn đi tới thì giết không tha!

Vù vù vù vù vù!

Trong mắt Tiêu Lãng chợt lóe ánh sáng đen, phóng ra Toan Nghê Sát bắn hướng một Phi Vân bàn. Thiên cơ Bàn Nhược chưởng đánh hướng một Phi Vân bàn. Tiêu Lãng phóng ra Tình Tuyệt đánh vào một Phi Vân bàn.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Ba chiếc Phi Vân bàn nổ tung, ba công kích khủng bố đánh trúng nhiều người. Một số võ giả Thần Quân cảnh căn bản không thể đỡ công kích của Tiêu Lãng, đụng vào liền chết. Võ giả Đại Thần thì như giết gà mổ chó, một Thiên Cơ Bàn Nhược chưởng, Tình Tuyệt đã trấn áp mấy chục người.

- Giết!

Toàn bộ Phi Vân bàn biến mất giữa không trung, mấy vạn người lao ra. Hơn mười Thần Tổ cảnh bay hướng Tiêu Lãng, người còn lại tản ra.

Tiêu Lãng thấy vậy càng giận điên lên, bởi vì mấy vạn người đó nhanh như chớp lao xuống dưới, các loại năng lượng công kích trút ra đập vào Thiên Châu.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thiên Châu nhỏ như vậy bị mấy Thần Quân cảnh, Đại Thần vùi dập, có thể tưởng tuợng kết cuộc của nó. Chớp mắt nguyên Thiên Châu đất rung núi chuyển, vô số núi cao sụp đổ, vô số thành trì bị san bằng, sông núi nứt vỡ. Thậm chí nguyên Bắc Minh có phần lớn vực diện bị đập chìm.

- A!

- Cứu mạng, Đại Đế cứu mạng!

- A, a, không lẽ sắp diệt thế rồi sao? Vực Ngoại Thiên Ma đến rồi?

- Đại Đế ở đâu? Chẳng phải Đại Đế đã trở lại sao? Tại sao hắn không che chở chúng ta?

- Trốn đi, mọi người mau trốn, Thiên Châu sắp bị diệt thế.

Nguyên Thiên Châu bạo động, các võ giả, dân thường kinh khủng chạy tứ tán. Nhưng bọn họ không biết trốn đi đâu, bởi vì khắp nơi là sông núi vụn vỡ, có năng lượng công kích liên tục đập xuống, chỗ nào cũng là hơi thở tuyệt vọng.

Tiêu Lãng nổi điên:

- Giết, giết, giết! Hôm nay mọi người phải chết, Tiêu Lãng ta thề không giết hết các ngươi thì không làm người!

Tiêu Lãng nhìn bên dưới, sông núi vụn vỡ, vô số thành trì bị san bằng, không biết bao nhiêu dân chúng đã chết. Mắt Tiêu Lãng đỏ hồng, sắc mặt dữ tợn.

Tiêu Lãng điên cuồng phát ra công kích ném hướng hơn mười Thần Tổ cảnh. Toan Nghê Sát, Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng liên tục đánh ra, Tình Tuyệt đập xuống giữa hư không. Tốc độ của Tiêu Lãng đạt đến cực hạn, xông vào bầy hải tặc. Phóng ra Kỳ Lân Huyễn Ảnh trảo điên cuồng đánh chết hải tặc hỗn độn.

- Giết, giết, giết!

Độc Long cũng nổi điên. Độc Long xuất thân từ Thiên Châu, lớn lên tại đây, có cảm tình rất sâu với mảnh đất này. Khói độc của Độc Long mở rộng đến phạm vi mấy chục vạn dặm, vô số khói độc hóa thành kiếm khí lan ra khắp nơi. Độc Long còn có lý trí, chỉ công kích võ giả Đại Thần. Độc dịch của Độc Long rất lợi hại, võ giả Đại Thần tiếp xúc là chết ngay.

Công kích sắc bén của Tiêu Lãng, tốc độ giết người của Độc Long khiến cả đám hải tặc hỗn độn cảm thấy giật mình. Hải tặc hỗn độn nhận được tình báo Tiêu Lãng là một thần chi khí thể, thực lực miễn cường đến Thần Quân cảnh cảnh. Thiên Châu không có cường giả nào, cấp trên còn dặn là không thể giết Tiêu Lãng nên hơn mười Thần Tổ cảnh không dám công kích lung tung.

Nhưng mà...

Bị Tiêu Lãng giết một lúc, chớp mắt đánh chết bảy, tám Thần Tổ cảnh. Uy lực Toan Nghê Sát của Tiêu Lãng quá lớn, giai đoạn đầu Thần Tổ cảnh bị diệt ngay.

- Công kích, tiếp tục công kích! Tiêu diệt Thiên Châu cho ta!

Một Thần Tổ cảnh bỗng đánh ra công kích cường đại vào Tiêu Lãng, nhưng hắn như con gián đánh không chết bị hất văng ra lập tức bay trở về, bắt đầu đồ sát. Thần Tổ cảnh cảm thấy sởn gai ốc, liền hét to cổ động. Toàn bộ võ giả không còn nghĩ đến trọng thương Tiêu Lãng, giết Độc Long nữa mà oanh tạc bên dưới rồi chạy trốn.

Cấp trên ra lệnh chỉ cần khiến Thiên Châu bị tổn hại nặng, không cho phép giết Tiêu Lãng. Cứ tiếp tục thì e rằng mọi người sẽ bị Tiêu Lãng giết, hải tặc hỗn độn không ngu còn mơ tưởng trọng thương Tiêu Lãng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lần này có Thần Tổ cảnh tham gia công kích nên Thiên Châu càng thảm. Bắc Minh hoàn toàn chìm xuống, Khuynh Thành sơn bị san bằng, bắc bộ cực kỳ thảm. Một khối đại lục vụn vỡ, vô số thành trì Thiên Châu có ba phần bị san bằng, hơn một nửa tử thương.

Vù vù vù vù vù!

Có hơn vạn hải tặc hỗn độn tử thương. Hai Thần Tổ cảnh bị Tiêu Lãng giết. Đám hải tặc hỗn độn thật sự sợ hãi, toàn bộ chạy vắt giò lên cổ, nhiều Phi Vân bàn xuất hiện bay đi bốn phương tám hướng.

- Giết, giết, giết!

Tiêu Lãng hoàn toàn điên, truy sát lung tung. Từng cái Phi Vân bàn bị Tiêu Lãng đánh nổ, từng tên hải tặc hỗn độn bị hắn xé thành nhiều mảnh. Độc Long đi theo Tiêu Lãng, tốc độ hai người ngang nhau, tốc độ Phi Vân bàn của hải tặc hỗn độn thì không nhanh, hai người miễn cưỡng đuổi kịp.

Đầu óc Tiêu Lãng, Độc Long hỗn loạn, chỉ biết giết hết tất cả, giết sạch đám hải tặc hỗn độn mất hết tính người.

Tiêu Lãng, Độc Long truy sát nửa tháng, mãi đến phạm vi trăm vạn dặm không còn người sống thì mới tỉnh táo lại. Tiêu Lãng nhìn người Độc Long đẫm máu, trong mắt là giận dữ và mờ mịt. Tiêu Lãng nhìn bốn phía thấy bên cạnh có một tinh vực nhỏ hoang vu, hắn tức giận vỗ ra một chưởng.

Bùm!

Một Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng nho nhỏ nổ tung, đánh vào tinh vực nhỏ. Tiêu Lãng tức giận đánh ra hết sức, nguyên tinh vực run lên rồi nổ tung.

Độc Long chợt nghĩ ra điều gì, chợt hét lên:

- Chủ nhân, đi về trước đi, đừng để đám tạp chủng đó đi rồi quay lại!

Tiêu Lãng con ngươi co rút, vội vòng về. Tuy đám người đám người Đông Phương Hồng Đậu, Trà Mộc, Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Thanh Y, Mộc Tiểu Đao ẩn thân trong không gian hư vô nhưng nếu hải tặc hỗn độn lại giết đến thì có thể dễ dàng tìm đến.

Tiêu Lãng bay thẳng trở về, bay bảy, tám ngày sau, hắn và Độc Long trở về Thiên Châu.

Không thấy bóng dáng hải tặc hỗn độn, Tiêu Lãng, Độc Long thở phào một hơi. Nhưng khắp nơi là vết thương, tường đổ nứt nẻ, mảnh vụn thân thể, con nít khóc, đám người lạc lõng.

Tiêu Lãng nhìn Thiên Châu bị máu nhuộm đỏ, vỡ thành mấy chục khói, hắn nhắm mắt lại. Tiêu Lãng đáp xuống đất, nặng nề quỳ xuống, đầu dán sát đất.

Tiêu Lãng không phải là kiêu ngạo của Thiên Châu, hắn không phải thủ hộ thần của Thiên Châu mà là tội nhân của Thiên Châu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK