Mục lục
Yêu Giả Vi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệt Địa liếc Vân Tử Sam, gật đầu, nói:

- Cũng đúng, ngay cả Mê Thần cung đều nhận định thánh nữ là người trong tin đồn thì chắc sẽ không sai. Tuy Tiêu Lãng có tư chất nghịch thiên, kết thù với Diệt Hồn điện chúng ta, mới mấy năm đã có thực lực khủng bố như vậy. Nếu cho Tiêu Lãng thêm mấy chục năm thì e rằng Diệt Hồn điện sẽ bị hắn hủy diệt.

Diệt Địa chưa nói xong thì Diệt Thiên đã ngưng tụ ra một tiểu thủ ấn hóa thành từng đợt tàn ảnh nặng nề vỗ hướng Tiêu Lãng.

- Tình Thương!

Tiêu Lãng không ngẩng đầu lên, lại từng chữ tình xoay tít chui ra ngoài, nhanh chóng ôtr hợp thành chữ tình to lớn ấn hướng tiểu thủ ấn.

Ánh mắt mọi người chìm đắm trong chữ tình to lớn. Nhìn chữ tình này, trong lòng mọi người kiềm không được dâng trào đau thương, dường như thế giới này không còn gì để lưu luyến nữa, bọn họ không còn ý chí chiến đấu, chỉ chìm đắm trong đau thương không thể tự rút ra.

Tình thương, tình thương!

Cảm tình quan trọng nhất của nhân loại đều bị diệt thì trên thế giới này còn có cái gì không thể hủy diệt?

Không có gì ngoài ý muốn xảy ra, tiểu thủ ấn bị chữ tình xuyên thấu, từng chút một hóa thành hư vô. Màu sắc chữ tình biến tối đi, nhanh chóng vọt hướng Diệt Thiên.

Diệt Thiên nhanh chóng lắc người tránh thoát, lại đánh ra một tiểu thủ ấn triệt tiêu chữ tình.

Diệt Thiên cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Tiêu Lãng, cho dù ngươi cảm ngộ được thiên đạo nghịch thiên thì tiếc rằng cảnh giới của ngươi quá thấp, uy lực quá yếu! Nếu hôm nay ngươi có thực lực Thiên Đế thì sợ là hai chúng ta không làm gì được ngươi. Cho nên, ngươi chết chắc rồi!

Vù vù vù vù vù!

Diệt Địa cũng công kích. Diệt Địa một tay bắn ra một chỉ phong, chỉ phong lặng lẽ không thanh âm. Dường như võ giả càng cường đại thì công kích đều trở về nguyên trạng. Tuy công kích này không có khí thế nhưng cho người cảm giác nếu bị bắn trúng thì thân thể sẽ nổ tung.

- Tình Thương!

Tiêu Lãng ôm Âu Dương Lãnh Yên, mặt không biểu tình, ngoài người lại ngưng tụ ra một chữ tình to lớn. Nhưng khi chữ tình này ngưng tụ ra thì khóe miệng Tiêu Lãng trào máu, mặt hắn trắng bệch.

Tiêu Lãng đã sớm bị trọng thương, thân thể nhiều lần gãy xương, nội tạng bị chấn thương!

Thảo đằng thần hồn cực kỳ yếu ớt, không thể nhanh chóng trị thương cho Tiêu Lãng. Cộng với hôm nay Tiêu Lãng bị Mê Thần cung phản bội, Âu Dương Lãnh Yên chết làm lòng hắn bị thương nghiêm trọng. Nhưng chính vì điều này Tiêu Lãng mới cảm ngộ Tình Đạo đệ tam cảnh, Tình Thương.

Công kích thiên đạo có uy lực rất lớn, tiếc là thân của Tiêu Lãng quá yếu, không thểl iên tục phóng ra Tình Thương. Tựa như một đứa trẻ tay cầm thần binh lợi khí, tuy thần binh chém sắt như chém bùn nhưng sức của con nít có thể vung thần binh mấy lần?

Chỉ phong khủng bố bị Tình Thương đánh tan dễ dàng, nhưng công kích của Diệt Thiên lại đến rồi. Tiêu Lãng không chút do dự đánh ra Tình Thương lần nữa. Miệng Tiêu Lãng ọc ra càng nhiều máu hơn, sắc mặt cũng càng lúc càng nhợt nhạt, tia sáng trong mắt ngày càng ảm đạm.

Nhiều Thiên Đế, phủ chủ thầm cảm thán rằng:

- Anh hùng đi đến đường cùng!

Các Thiên Đế, phủ chủ nhìn Tiêu Lãng chìm trong đau thương, lòng thổn thức. Tuy thiếu niên tóc bạc là kẻ địch nhưng đã trở thành một anh hùng trong lòng mọi người, một thiên tài tuyệt thế. Nếu cho Tiêu Lãng vài chục năm, không... Chỉ cần mấy năm là Tiêu Lãng sẽ trưởng thành đến độ cao mà mọi người chỉ có thể ngước nhìn.

Tiếc rằng mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên tài tuyệt thế đi đến đường cùng, lòng bọn họ dâng lên cảm giác thê lương. Thiên Châu có bao nhiêu thiếu niên thiên tài tuyệt thế chưa sinh ra? Bọn họ có may mắn thấy bao nhiêu thiên tài tuyệt thế đột ngột xuất hiện, lại bi ai thấy một thiên tài tuyệt thế chết đi.

Đây là bất hạnh của Tiêu Lãng hay Thiên Châu?

Người của Mê Thần cung vẫn không xuất hiện, ngực áo Tiêu Lãng đỏ thẫm. Nửa người Âu Dương Lãnh Yên nằm trong ngực Tiêu Lãng bị nhuộm đỏ.

Mắt Tiêu Lãng ngày càng tối. Hai người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện Diệt Thiên trên bầu trời vui vẻ cười đùa cợt. Dường như nhẹ nhàng đùa chết một thiên tài tuyệt thế khiến hai người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện rất thích thú.

Vù vù vù vù vù!

Diệt Thiên lại nhẹ nhàng vỗc ra một chưởng chấn vỡ chữ tình giữa không tủng. Thân thể Tiêu Lãng ngày càng yếu ớt, công kích chữ tình cũng yếu đi. Tiểu thủ ấn nhẹ nhàng vỗ xuống dưới, ngoài người Tiêu Lãng lại ngưng tụ chữ tình. Mới ngưng tụ chữ tình một nửa thì Tiêu Lãng run bần bật, ọc một ngụm máu, thân thể mềm oặt. Chữ tình trên bầu trời hóa thành hư vô. Tiêu Lãng nửa dựa vào một khối đá sau lưng, trơ mắt nhìn chưởng ấn vỗ xuống mình.

Trong mắt Tiêu Lãng không có chút sợ hãi, hôm nay có thể giết Vân Phi Dương đã làm hắn rất thỏa mãn rồi. Tiêu Lãng không nhìn tiểu thủ ấn từ trên trời giáng xuống, khó kahưn xoay đầu nhìn Âu Dương Lãnh Yên bên cạnh. Tiêu Lãng vươn một tay run run vuốt mặt Âu Dương Lãnh Yên, môi mỉm nụ cười dịu dàng.

Tiêu Lãng nhỏ giọng nói:

- Lãnh Yên, ta sẽ không để nàng cô độc lên đường.

- Ài...

Nhiều người trong Phi Dương thành bất nhẫn quay đầu đi, không muốn thấy tình cảnh Tiêu Lãng bị vỗ thành thịt vụn. ặm dù... Trước đó bọn họ hạn không thể đập nát Tiêu Lãng ra.

- Ài...

Cùng lúc đó, một tiếng thở dài vang lên. Tiếng thở dài rất đặc biệt, thanh âm không lớn nhưng vang bên tai mọi người trong Phi Dương phủ. Diệt Thiên, Diệt Địa nghe tiếng thở dài này thì đột nhiên biến sắc mặt, trong mắt không còn khinh thường mà cực kỳ nghiêm túc nhìn bên cạnh Tiêu Lãng.

Một thảo đằng màu xanh chậm rãi hiện ra trong người Tiêu Lãng, thảo đằng tỏa ánh sáng tím rực rỡ làm người ta không dám nhìn thẳng. Trên thảo đằng thần hồn màu tím có một luồng khí lưu khuếch tán, ở giữa không trung chậm rãi ngưng tụ ra một gương mặt, khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp.

- Tàn hồn của Thiên Đế? Không, đây tuyệt đối không phải là tàn hồn của Thiên Đế!

Mắt Vân Tử Sam bắn ra hai tia sáng sắc bén. Vân Tử Sam nhìn khuôn mặt nữ nhân, tim run lên. Bởi vì Vân Tử Sam từng thấy khuôn mặt này, ở ngoài cửa thành phía bắc đế đô.

Năm đó thảo đằng thần hồn màu tím sắp bị con tiểu thú của Hắc Kỳ Nhi cắn nuốt thì khuôn mặt này đã xuất hiện, rồi mọi người không thể nhúc nhích. Tiêu Lãng giết Hắc Nha, hủy thần hồn của Hắc Kỳ Nhi.

Kh iđó mọi người đều tưởng là tàn hồn của Thiên Đế nhưng giờ Vân Tử Sam biết rõ tuyệt đối không phải. Bởi vì lúc này trong Phi Dương thành có mấy chục Thiên Đế, hai Đại Đế nhưng khi khuôn mặt này xuất hiện thì y như lần trước, mọi người không thể nhúc nhích, bao gồm hai người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện Diệt Thiên, Diệt Địa!

Hơn nữa tiểu thủ ấn của Diệt Thiên sắp vỗ xuống chợt biến mất khi khuôn mặt này xuất hiện, không còn bóng dáng.

Khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp yêu thương nhìn thảo đằng thần hồn màu tím, rồi nhìn Tiêu Lãng, khẽ thở dài.

Bên tai Tiêu Lãng vang một giọng nữ:

- Mị Nhi đi theo chủ nhân giống như ngươi không biết là may mắn hay xui xẻo với nàng. Tình hình nhỏ như vậy còn cần bản tôn hao phí hồn lực xuất hiện? Bản tôn muốn giữ lại một ít hồn lực gặp mặt Mị Nhi nhưng giờ xem ra không có cơ hội rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK