Mục lục
Yêu Giả Vi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt Âu Dương Ấu Trĩ nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng. Đôi mắt tinh thuần như nước kia nhìn Tiêu Lãng một hồi, sau lưng hắn chợt thấy ớn lạnh. Dường như trong đôi mắt của tiểu cô nương này có ma lực có thể hiểu rõ tất cả.

Hắn tất nhiên không phải không có chuyện gì tự nhiên tìm việc, cùng tiểu cô nương tìm thú vui. Hắn làm vậy là có mục đích. Hắn muốn mượn thần binh chí tôn này của Âu Dương Ấu Trĩ, giúp hắn giết chết sơn phỉ núi Mê Tung, đi Tu La điện đổi lấy thật nhiều huyền thạch.

Thủ đoạn này của hắn có chút bỉ ổi. Nếu đổi lại là trước đây, Tiêu Lãng tuyệt đối sẽ không làm. Nhưng giờ phút này tâm tính Tiêu Lãng đã có chút thay đổi. Chuyện Đông Phương Hồng Đậu gây ra đả kích quá lớn đối với hắn. Hắn đã âm thầm thề sẽ dùng tất cả mọi biện pháp để trở nên cường đại. Giờ phút này tuy rằng lừa gạt một đứa trẻ như vậy không hay ho gì, nhưng hắn cũng không để ý nhiều như vậy.

Âu Dương Ấu Trĩ nhìn một lát, dường như không hoài nghi đối với dụng tâm của Tiêu Lãng, đôi mắt to chớp chớp, vỗ tay nói:

- Ha ha, được. Đại ca ca, chủ ý này của ca ca chơi được. Cái này chơi vui!

Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười, lập tức vận chuyển chút huyền lực không nhiều trong gân mạch, dùng âm thanh lớn nhất rống lên:

- Mọi người trong Đoàn quân Lang Nha nghe đây. Tiểu thư nhà ta nói lập tức đầu hàng, bằng không tất cả giết không tha. Chuyện đầu hàng chỉ có tác dụng trong ngày hôm nay!

Phía dưới, rất nhiều sơn phỉ đã chạy được mấy vạn mét. Giờ phút này nghe thấy câu nói của Tiêu Lãng, thân thể bọn họ lập tức dừng lại. Rất nhiều sơn phỉ lại quay đầu chạy về phía Tiêu Lãng, trực tiếp quỳ trên mặt đất lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Tiêu Lãng nhìn võ giả không ngừng chạy về phía bên này, quỳ xuống đất đầu hàng, cuối cùng còn nhìn thấy hai võ giả Nhân Hoàng cảnh cũng bay tới đầu hàng! Điều này khiến hắn cực kỳ bất ngờ.

Hắn vốn tưởng rằng có một, hai vạn sơn phỉ đầu hàng đã là rất may mắn. Không ngờ giờ phút này ngoại trừ Đại thống lĩnh và đám người do hắn dẫn theo tiếp tục bay về phía xa bay mong trốn thoát ra, những người còn lại đều đã đầu hàng!

- Hừ, lại còn dám trốn?

Âu Dương Ấu Trĩ lai không để yên. Chiến xa trắng như tuyết lập tức hóa thành một tia chớp phóng về phía xa. Quyền trượng trong tay nàng nhẹ nhàng vung lên. Từng đợt sấm sét ầm ầm nện xuống.

Đại thống lĩnh dẫn theo mười mấy võ giả, tất cả lập tức bị nổ đến da tróc thịt bong, đập xuống phía dưới.

Đại thống lĩnh Nhân Hoàng cảnh cũng rơi xuống phía dưới, nhưng nhanh chóng ẩn vào trong núi rừng, biến mất ở phía dưới tầng tầng lớp lớp những tán cây trong rừng.

Ầm!

Sấm sét đánh vào trong rừng rậm. Một vài cây cổ thụ bị đánh ngã. Vô số những cây cổ thụ bị đánh thành than. Những cây còn lại, khắp nơi đều bốc lên khói dày đặc. Đất đai ngàn dặm khô cằn.

- Hừ, coi như ngươi gặp may mắn!

Đại thủ lĩnh Nhân Hoàng cảnh giống như một con khỉ nhanh nhẹn, một đường chạy trốn. Sấm sét căn bản không đuổi kịp hắn. Âu Dương Ấu Trĩ chỉ có thể hừ hừ hai tiếng bay trở về.

Tiêu Lãng nhìn mấy chục thi thể phía xa, lại nhìn đám võ giả đã đầu hàng phía dưới, thầm than thở.Thần binh chí tôn này có lực chấn động quá lớn. Hơn nữa tiểu cô nương này có vũ khí bá đạo như vậy, gia tộc các nàng khẳng định trâu bò vượt quá sự tưởng tượng của Tiêu Lãng.

Hôm nay đám sơn phỉ đã chửi mắng Âu Dương Ấu Trĩ, cuối cùng còn muốn thay phiên cưỡng hiếp nàng. Nếu như điều này truyền tới gia tộc các nàng, sợ là dãy núi Mê Tung này sẽ không còn một ngọn cỏ?

Cho dù mọi người chạy trốn tới chân trời góc biển cũng phải chết. Hiện tại Tiêu Lãng mở miệng nói đầu hàng tạm tha cho bọn họ một mạng, bọn họ làm sao dám không lập tức đầu hàng?

- Đại ca ca, làm sao bây giờ? Lập tức tấn công quân đoàn sơn phỉ còn lại sao? Oa ha ha, Ấu Trĩ ta sắp làm nữ đại vương rồi!

Âu Dương Ấu Trĩ quay trở lại, lại không biết phải làm thế nào, đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Lãng, trưng cầu ý kiến của hắn.

- Đừng nóng vội. Trước tiên điều tra rõ ràng tình hình thế nào đã. Để ta sắp xếp, muội cứ chờ làm sơn đại vương đi.

Tiêu Lãng cười hì hì, ánh mắt quét qua phía dưới, phát hiệu lệnh:

- Các ngươi nghe đây. Từ nay về sau, tiểu thư của chúng ta chính là của các ngươi thủ lĩnh mới. Còn không lập tức bái kiến thủ lĩnh? Có tiểu thư của chúng ta dẫn dắt các ngươi, quân đoàn Lang Nha có thể dễ dàng quét ngang tất cả quân đoàn sơn phỉ, nhất thống núi Mê Tung!

Sau khi đám người phía dưới nghe xong đều ngây người, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi cho rằng mình đã nghe lầm.

Giờ phút này, rất nhiều người trong số bọn họ cực kỳ tin tưởng, tiểu cô nương này chính là con gái của Lãnh Đế. Trước đây không lâu, không phải có tin đồn Lãnh Đế chiếm được thần binh chí tôn của Long đế sao? Ngoại trừ con gái của Lãnh Đế ra, còn ai còn có thể cầm một thần binh chí tôn chạy loanh quanh phía bắc Thiên Châu như vậy?

Con gái của Lãnh Đế lại muốn làm thủ lĩnh sơn phỉ? Thế giới này điên rồi sao? Thiên chi kiêu nữ như vậy, cho dù tùy tiện đi tới bất kỳ thành thị nào, không phải có thể làm một thành chủ, dẫn dắt mấy vạn đại quân chơi đùa một chút sao? Tại sao lại chạy đến thâm sơn cùng cốc này làm sơn đại vương?

- Bái kiến thủ lĩnh. Thủ lĩnh thiên thu vạn năm, nhất thống thiên hạ!

Tuy rằng phần lớn mọi người đều ngây người ra, nhưng vẫn có người thông minh, lập tức quỳ xuống lạy hét lớn. Những người còn lại vội vàng hét lớn theo. Âu Dương Ấu Trĩ thấy vậy mừng rỡ không ngừng cười khanh khách.

Trên mặt Tiêu Lãng đầy ý cười. Hắn suy đoán quả nhiên không sai. Âu Dương Ấu Trĩ mới chừng ấy tuổi, bản thân lại là tinh linh cổ quái thích chơi nhất. Chuyện chơi vui như vậy, làm sao có thể không đồng ý được?

Ngay lập tức Tiêu Lãng chỉ huy đám sơn phỉ kia xây dựng cơ sở tạm thời, làm lại một toà doanh trại.

Tiêu Lãng âm thầm phái Thanh Minh xuống, bắt đầu thu thập đầu và lệnh bài của những sơn phỉ đã bị lôi điện đánh giết. Những cái này có thể đổi được huyền thạch.

Mấy vạn người xây dựng doanh trại, chỉ hai, ba canh giờ đã xây xong. Tiêu Lãng dẫn theo Âu Dương Ấu Trĩ thu hồi thuyền Thiên Cơ, nghênh ngang tiến vào một gian phòng gỗ ở tận cuối cùng, chính thức trở thành đại thủ lĩnh và nhị thủ lĩnh của quan đoàn Long Nha.

Tin tức rất nhanh được tìm hiểu xong. Núi Mê Tung này quả nhiên có mười quân đoàn sơn phỉ. Quân đoàn Long Nha xem như cấp trung. Tiêu Lãng và Âu Dương Ấu Trĩ bàn bạc một hồi, quyết định ngày mai sẽ xuất binh tấn công một quân đoàn sơn phỉ nhỏ gần đó. Sau khi tấn công hợp nhất nhân mã, tiếp theo sẽ một đường bình định núi Mê Tung.

Âu Dương Ấu Trĩ xác định kế hoạch tác chiến, ném việc vặt cho Tiêu Lãng, lại một mình trực tiếp đi tới gian phòng phía sau ngủ. Một tiểu cô nương ở trong doanh trại của đám sơn phỉ ngủ ngon như vậy, Tiêu Lãng nhìn thấy cũng xấu hổ.

Tiêu Lãng vô cùng buồn bực. Một tiểu cô nương không chút tâm cơ nào như vậy, nàng lại có thể ở bên ngoài lang bạt trong thời gian dài không bị người khác hãm hại?

Ở bên ngoài có lẽ Tiêu Lãng không tra xét tới được, nhưng giờ phút này ở trong doanh trại, hắn lại cảm ứng được rất rõ ràng. Tuyệt đối không người nào có thể ẩn nấp ngay dưới mắt hắn.

Âu Dương Ấu Trĩ không ai bảo vệ, có thể sống đến bây giờ quả thật chính là kỳ tích. Chí ít giờ phút này Tiêu Lãng cho rằng nếu như mình muốn mưu hại nàng sẽ vô cùng dễ dàng.

Tiêu Lãng bảo Thanh Minh đi ra ngoài sắp xếp mọi chuyện. Thật ra hai người không xảy ra chuyện gì, an toàn của Thanh Minh có thể được bảo đảm. Tiêu Lãng ở trong phòng ngồi thiền nghỉ ngơi, vừa cảnh giới thay cho Âu Dương Ấu Trĩ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Lãng vẫn đang ngồi, Âu Dương Ấu Trĩ đã tỉnh lại. Nàng không lập tức ngồi lên, trái lại mở to mắt nhìn Tiêu Lãng rất lâu, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm. Dường như khuôn mặt bình thường của Tiêu Lãng lại có gì đó rất thú vị vậy.

Năng lực nhận biết của Tiêu Lãng hết sức nhạy cảm. Hắn đã sớm giật mình tỉnh lại. Chỉ có điều hắn lại giả vờ như không biết. Hắn đợi rất lâu, cảm giác tiểu cô nương này vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Hắn mở mắt đầy vẻ trêu tức nhìn Âu Dương Ấu Trĩ nói:

- Tiểu Ấu Trĩ, trên mặt ta không nở hoa chứ? Vì sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy?

Âu Dương Ấu Trĩ bị Tiêu Lãng biết được mình nhìn lén hắn, sắc mặt nhất thời đỏ như một quả táo. Nàng lập tức ngồi dậy, đầu hơi cúi xuống nhăn nhó một hồi. Đột nhiên nàng quay đầu về phía Tiêu Lãng le lưỡi, làm mặt quỷ, lưu lại một câu nói, sau đó chạy như một làn khói:

- Đại ca ca, Ấu Trĩ rất ngốc. Nếu như ca ca cảm thấy Ấu Trĩ có chỗ nào làm không đúng, ca ca đến đánh ta đi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK