Mục lục
Yêu Giả Vi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vận may của Tiêu Lãng cũng không tốt. Trong thời gian bốn ngày, hắn chỉ đào được hai viên huyền thạch. Mặc dù như thế đã khiến trung niên mập mạp cực kỳ mê mẩm, trong lòng mắng mấy trăm lần.

Không có thời gian luyện hóa, Tiêu Lãng không ngừng lấy tốc độ nhanh nhất phóng vào bên trong động mỏ. Thảo Đằng hóa thành hư ảnh xuyên qua vách đá gần đó, một đường tra xét.

Sau nửa ngày Tiêu Lãng lại dừng lại, con mắt lóe sáng. Liệt Thần Thủ lập tức được phát động phóng vào trong vách đá. Gã trung niên mập mạp theo sát phía sau. Thanh Minh và Tiểu Bạch lại đứng ở bên ngoài chờ đợi hai người.

- Xì xì!

Từng mảng đá màu đen hóa thành bột mịn. Tiêu Lãng và gã trung niên mập mạp giống như hai con xuyên sơn giáp, nhanh chóng đi sâu vào trong vách đá. Khi đi được khoảng mấy ngàn mét, Tiêu Lãng mới dừng lại, đào ra một tảng đá màu tím to bằng nắm tay. Hắn lập tức thu vào Tu Di Giới, sau đó mới quay đầu lại nói với gã trung niên mập mạp:

- Trở về đi thôi!

- Bà nội ơi, huyền thạch Huyền phẩm!

Gã trung niên mập mạp hận không thể trực tiếp phân thây Tiêu Lãng, đoạt Tu Di Giới của hắn.

Gã hiểu hết sức rõ ràng, vữa nãy Tiêu Lãng đào được viên huyền thạch này, tuyệt đối là huyền thạch Huyền phẩm. Một viên huyền thạch Huyền phẩm có thể ngang giá với mười viên huyền thạch Hoàng phẩm. Tiêu Lãng vừa đào bằng bổng lộc một năm của hắn..

Huyền phẩm?

Tiêu Lãng cũng cảm nhận được trong huyền thạch ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ. Hắn nhếch miệng nở nụ cười đang chuẩn bị tiếp tục đi tìm, một khối ngọc phù trên người gã trung niên mập mạp chấn động. Gã lập tức gầm thét lên:

- Đi, đi ra ngoài. Công tử đã sai người đến dẫn ngươi đi tới Phá Thiên Phủ!

Tiêu Lãng có chút tiếc nuối hít sâu một tiếng. Nếu như lại cho hắn khoảng mười ngày nửa tháng thu được hơn mười viên huyền thạch, có phải tốt hơn không?

Đi ra khỏi động mỏ, thật ra gã trung niên mập mạp rất hiểu chuyện giải từ phong ấn Tu Di Giới cho Tiêu Lãng, đưa cho hai người hai viên hồn ấn Thiên Châu. Tiêu Lãng vận dụng huyền lực luyện hóa, quả nhiên có thể cảm ứng được khí tức hồn ấn giống như ở trên người gã trung niên mập mạp.

Tiêu Lãng lấy huyền thạch trong Tu Di Giới do sơn trang đưa ra, dưới con mắt nóng bỏng của gã trung niên mập mạp, hắn thu vào trong Tu Di Giới của mình. Tiếp đó, hắn giao Tu Di Giới này lại cho gã trung niên mập mạp. Tiêu Lãng và Thanh Minh ngồi lên xe ngựa đi thẳng đến Phá Thiên Thành.

Công tử Phá Hài mời hai tên võ giả Nhân Hoàng cảnh đến hộ tống Tiêu Lãng, đề phòng hắn chạy trốn. Xe ngựa chạy rất nhanh, chỉ sau hai ngày Tiêu Lãng đã trở lại Phá Thiên Thành, tiến vào một thành bảo lớn nhất trong thành.

- Các ngươi ở lại đây, đừng có chạy lung tung. Mấy ngày nữa công tử sẽ triệu kiến các ngươi!

Hai tên hộ vệ ném Tiêu Lãng và Thanh Minh vào trong một sân viện. Hai người cũng không nói nhiều, luôn bên ngoài bảo vệ.

Ngay đêm đó, công tử Phá Hài liền triệu kiến Tiêu Lãng. Nơi ở của hắn cực kỳ xa hoa. Trong lòng hắn vẫn ôm một quý phụ. Nhưng lần này lại đổi thành một người khác. Tuy rằng bảo dưỡng rất tốt, chỉ có điều Tiêu Lãng có thể rõ ràng cảm ứng được, nữ tử này không ít tuổi, ít nhất phải ngoài ba mươi...

- Phá Hài, quả nhiên thích xuyên nữ tử hư hỏng!

Tiêu Lãng âm thầm cười nói. Công tử Phá Hài nhìn thấy ý cười trong ánh mắt Tiêu Lãng, phất tay một cái để quý phụ trong lòng xuống, lúc này mới khinh thường cười nói:

- Tiểu tử, ánh mắt ngươi như vậy là sao? Bản công tử nói cho ngươi biết, nữ nhân chơi tốt nhất chính là thiếu phụ. Đưa thiếu nữ cho bản công tử, bản công tử cũng không cần. Khà khà... Không nói gạt ngươi, trong Phá Thiên Thành này, ít nhất đã có một nửa quý phụ bị bản công tử chơi đùa!

- Trâu bò!

Tiêu Lãng giơ ngón tay cái lên, chân thành nói. Có thể trộm người không gây ra chuyện cũng là bản lĩnh. Cường giả Thiên Châu coi trọng địa vị. Công tử Phá Hài này thực lực không cao, có thể chơi đùa vui vẻ sung sướng như vậy cũng phải là người có bản lãnh.

- Khà khà, thế này đã tính là gì!

Công tử Phá Hài khá tự hào nói:

- Mười vực phủ xung quanh đây, quý phụ bị bản công tử chơi đùa đếm không xuể. Ngươi đi ra ngoài hỏi thăm, bản công tử nổi tiếng ở phía đông Thiên Châu! Không nói chuyện khác, chỉ nói tới Thạch phủ bên cạnh, nữ chủ nhân thiếu phủ cũng bị bản công tử chơi đùa!

Tiêu Lãng thản nhiên nở nụ cười, đột nhiên mở miệng nói:

- Lợi hại, chỉ có điều... Công tử, ngươi đi Thạch phủ khẳng định bị người đuổi giết. Còn nữa, ngươi và gia tộc Hắc Lân có thù oán, có phải cũng vì chơi nữ nhân trong gia tộc của bọn họ hay không?

- Cái này... Khà khà, khà khà!

Công tử Phá Hài cười gượng hai tiếng. Hiển nhiên hắn đã bị Tiêu Lãng đoán trúng. Tròng mắt hắn xoay chuyển một cái cũng không nổi giận, lập tức nói sang chuyện khác:

- Ngươi lập tức đào cho ta mấy địa đạo. Ta sẽ cho ngươi địa đồ. Nhớ kỹ không thể đi chệch đường. Địa đạo phải đào lớn một chút. Tiếng động nhất định phải làm nhỏ một chút. Nếu bị người phát hiện chơi sẽ không vui nữa!

Công tử Phá Hài ném tới một phần địa đồ. Phí trên ghi chú rõ ràng phương hướng địa đạo. Tiêu Lãng nhìn thấy mơ hồ, trong lòng đất chỉ là bùn đất bình thường. Gọi một người tùy tiện nào đó đào không được sao? Vì sao phải là hắn đào?

Dưới chỉ thị của công tử Phá Hài, Tiêu Lãng bắt đầu ra tay từ trong một gian phòng. Kết quả vừa đào hắn liền phát hiện ra vấn đề. Phía dưới Phá Thiên Thành này không phải là bùn đất, mà là loại đá màu đen tương tự với phía trên vùng mỏ.

Tiêu Lãng cũng không thèm quan tâm nhiều như vậy. Hắn dựa theo con đường bên trên bản đồ đào qua. Địa đạo gần nhất là thông tới một tòa thành bảo bên cạnh. Rất nhanh Tiêu Lãng từ dưới đất chui lên. Hắn lại phát hiện bên trong là một căn phòng nhỏ. Mà trong gian phòng còn có một quý phụ có khuôn mặt đẹp cực kỳ đoan trang.

Thiếu phụ kia nhìn thấy Tiêu Lãng đào địa đạo chui ra cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ phất phất tay bảo Tiêu Lãng trở lại, sau đó bảo thị nữ bên người bố trí che đi.

Tiêu Lãng lui về địa đạo lại đào một đường khác. Trong lòng hắn lại thầm mắng liên tục. Hóa ra công tử Phá Hài này bảo hắn đào địa đất để thuận tiện vụng trộm. Hắn nói đòi về chuẩn bị mấy ngày, thì ra là hẹn trước với những quý phụ này về chuyện đào địa đạo...

Muốn hắn làm việc này, hiển nhiên cũng là vì Liệt Thần Thủ của mình không cần vận dụng huyền lực, không gây ra tiếng động lớn.

Nếu như đổi lại là là cường giả Nhân Hoàng Cảnh dùng hồn lực để đào, khẳng định sẽ phát ra tiếng nổ, nửa Phá Thiên Thành cũng phải chấn động một hồi.

Tốc độ của Tiêu Lãng rất nhanh, lại đào một địa đạo. Thời điểm chui từ dưới đất lên ra, quả nhiên hắn lại nhìn thấy một quý phụ xinh đẹp đầu tiên...

Nửa canh giờ trôi qua, Liệt Thần Thủ mất đi hiệu lực, Tiêu Lãng chỉ có thể bất đắc dĩ lui ra ngoài, trở lại phủ đệ của công tử Phá Hài.

- Đào được hai địa đạo. Liệt Thần Thủ của ta có hạn chế về thời gian. Phải chờ tới ngày mai mới có thể phát động được. Cho nên chỉ có thể chờ tới ngày mai đào tiếp!

Trở lại phủ đệ, công tử Phá Hài luôn chờ đợi ở phía sau. Nghe thấy Tiêu Lãng giải thích, hắn cũng không thèm để ý, nhếch miệng mỉm cười. Hắn sai người dẫn Tiêu Lãng trở lại. Còn cố ý căn dặn phải chiêu đãi rượu ngon thịt tốt. Còn bản thân hắn lại dẫn theo một gã hộ vệ, lập tức tiến vào bên trong địa đạo, tới trong thành bảo gần đó. Hiển nhiên là hắn đi tới để vụng trộm.

Ngày thứ hai, Tiêu Lãng tiếp tục ra tay. Lần này chỉ đào một nửa. Dù sao con đường càng ngày càng xa. Nụ cười trên mặt công tử Phá Hài càng ngày càng lộ rõ. Hắn tỏ ra vô cùng thân thiết với Tiêu Lãng, không ngừng khích lệ Tiêu Lãng, Liệt Thần Thủ này là một hảo thủ...

Sau hơn mười ngày nữa, mười địa đạo rốt cuộc đã đào xong. Công tử Phá Hài cũng liền tục trộm tình suốt mười ngày, chắc hẳn cũng buồn chán.

Hắn dẫn theo hơn mười cường giả Nhân Hoàng trong gia tộc, ngồi mấy chiếc xe ngựa sa hoa, nhắm thẳng hướng đông chạy.

Lần này tốc độ xe ngựa cực kỳ nhanh có thể so sánh với tốc độ của Chư Vương đỉnh phong. Sau khi chạy suốt nửa tháng, đoàn xe rốt cuộc dừng ở bên cạnh một hồ nước cực lớn!

Trên mặt Công tử Phá Hài đầy hưng phấn, kêu to:

- Tất cả xuống hồ. Tiêu Lãng cho bằng hữu của ngươi chờ ở trên hồ đi. Nếu hắn xuống, sợ sẽ chết sớm!

Tiêu Lãng nhìn về phía Thanh Minh gật đầu, theo mọi người tiềm hành trong hồ mà đi. Điều khiến Tiêu Lãng cảm thấy cực kỳ nghi hoặc chính là, công tử Phá Hài và đám cường giả Nhân Hoàng kia lại không vận chuyển huyền lực hồn lực, chỉ dựa vào lực lượng thân thể bơi xuống phía dưới. Hơn nữa sắc mặt bọn họ đều vô cùng ngưng trọng, ánh mắt không ngừng nhìn xuống dưới đáy hồ.

Tuy rằng rất nghi hoặc, Tiêu Lãng cũng không dám hỏi nhiều, một đường bơi theo mọi người xuống phía dưới. Sau nửa canh giờ, nhóm người tiến vào đáy hồ một thông đạo phía dưới đáy hồ cực lớn kia. Sau khi lại đi thêm mấy ngàn mét, hắn lại thấy xuất hiện một địa đạo cực lớn khác. Hơn nữa trong địa đạo này hoàn toàn không có nước.

Cho tới giờ khắc này Tiêu Lãng mới hiểu được, vì sao công tử Phá Hài muốn hắn đến đào mộ!

Bởi vì trong địa đạo cực lớn này có một cái cửa đá cực lớn. Bên ngoài cửa đá cao mấy vạn mét có một hung thú có hình dáng của loài rắn, to mấy trăm mét. Giờ phút này, hung thú đang say ngủ. Lỗ mũi của nó to bằng đầu người phun ra hai luồng sương trắng theo một nhịp điệu nhất định. Sương trắng phun ra kia lại có thể khiến không khí bốc cháy. Thực sự doạ người đến cực điểm.

Không cần phải nói, hung thú này khẳng định vô cùng cường đại. Nó cường đại đến mức cường giả Phá Thiên Phủ cũng không đối phó được. Mà một khi nếu như mọi người vận dụng hồn lực, phóng thích khí tức, chắc hẳn hung thú này lập tức sẽ thức tỉnh.

Bản thân Tiêu Lãng tu luyện chính là chiến kỹ Thiên Ma, không có bất kỳ khí tức năng lượng nào. Liệt Thần Thủ cũng là thiên phú thần thông không thể phát ra khí tức.

Công tử Phá Hài muốn ở trong tình huống không kinh động hung thú, bảo hắn đào ra vách đá lén lút đi vào đoạt bảo. Vấn đề là... nếu chẳng may thời điểm hắn đang đào mộ, hung thú này tỉnh lại thì phải làm thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK