Mục lục
Yêu Giả Vi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Tiêu Lãng nhanh chóng rời khỏi sơn mạch kia. Tiêu Lãng chợt khựng lại bên ngoài sơn mạch, cởi sạch đồ trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương. Tiêu Lãng đổi bộ đồ khác, cột đồ cũ lên người một con Thổ Lang, ra lệnh cho nó chạy thẳng bên trái.

Hiên Viên Thiên Tâm đăm chiêu.

Hiên Viên Thiên Cương không hiểu gì cả, lấy làm lạ hỏi:

- Tiêu Lãng, ngươi đang làm gì?

Mắt Tiêu Lãng lạnh lùng nói:

- Hàn Liễu vỗ người ta một cái, tuy trông như vô tình nhưng ta phải cảnh giác một chút. Chính vì Hàn Liễu vỗ ta một cái nên ta mới đề nghị Thiên Tâm đại ca tách nhóm với hắn.

Hiên Viên Thiên Cương nghe xong cực kỳ tức giận, chửi ầm lên:

- Cái gì? Tạp chủng đó dám động tay chân? Chúng ta đi xé xác nó!

Hiên Viên Thiên Tâm lạnh lùng quát:

- Không cần đi!

- Tiêu Lãng làm rất đúng, không thể không có lòng đề phòng. Lúc trước uống rượu thì Hàn Liễu xưng huynh gọi đệ, chúng ta cứu hắn vậy mà hắn dám mở miệng đòi hai ức Tử Thánh Thạch, người này quá ích kỷ, âm hiểm, xem như ta bị mù mắt.

Hiên Viên Thiên Cương cứ lầm bầm hùng hổn.

Hiên Viên Thiên Tâm đưa mắt nhìn Tiêu Lãng, hỏi:

- Tiêu Lãng, bây giờ ngươi cảm thấy chúng ta phải làm thế nào?

Linh Manh Điểu đã vào tay nhưng con linh thú của Tiêu Lãng dụ kẻ địch đi. Ý định của Hiên Viên Thiên Tâm là nhanh chóng tìm đường ra ngoài, khiến Tiêu Lãng thông tin cho Dạ Hậu. Nhưng Hiên Viên Thiên Tâm không tiện mở miệng, chỉ có thể hỏi ý Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc, cuối cùng khẳng định nói:

- Ta đề nghị tìm chỗ núp trước đi. Không phải ta muốn chờ Tiểu Bạch mà là lúc này nếu chúng ta đi ra ngoài tìm lung tung rất có thể bị người theo dõi. Không bằng núp một đoạn thời gian, khiến kẻ địch cho rằng chúng ta có Linh Manh Điểu đã lén trốn thoát. Hơn nữa bộ dạng của Tiểu Bạch biến thành Linh Manh Điểu có thể tách rời sức chú ý của một số người, chắc chúng ta núp ba, năm tháng luyện hóa con Linh Manh Điểu. Khi đó kẻ địch đã đi gần hết, chúng ta có ra cũng an toàn nhiều.

Hiên Viên Thiên Tâm ngẫm nghĩ thấy có lý. Chủ yếu là mọi người không biết lối ra ở đâu, mù quáng tìm kiếm dù có Thổ Lang dò đường nhưng chúng đã bị nhiều người phát hiện khác lạ, không chừng làm vậy càng dễ lộ hơn.

Hiên Viên Thiên Tâm gật đầu, nói:

- Được, nghe lời ngươi. Chúng ta lập tức tìm chỗ núp, nhưng hơi khó tìm.

Tiêu Lãng cười nói:

- Có gì mà khó? Đằng trước có cái hồ nhỏ, bên dưới có sơn động nhỏ, chúng ta ở đó mấy tháng đi.

Thần thức của đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương lập tức quét qua, rất nhanh tra xét được dưới đáy hồ nhỏ quả nhiên có một sơn động, trong sơn động có một con hoang thú rất yếu ớt.

Hiên Viên Thiên Cương trợn trắng mắt nói:

- Tiêu Lãng, có phải đầu óc ngươi bị gì không? Thần thức của chúng ta quét sơ là nhìn thấu, nếu có võ giả đi qua, tùy tiện quét một cái thì chẳng phải bị lộ ngay sao?

Tiêu Lãng chỉ cười không giải thích.

Mắt Hiên Viên Thiên Tâm sáng lên:

- Ý hay!

Hiên Viên Thiên Minh nhanh chóng hiểu ra, vội cùng Tiêu Lãng, Hiên Viên Thiên Tâm lao hướng hồ nhỏ đằng trước.

Một cường giả Hiên Viên gia thấy mắt Hiên Viên Thiên Cương mờ mịt thì cười giải thích rằng:

- Ngươi quên thứ Tiêu Lãng cho Hàn Liễu sao?

Hiên Viên Thiên Cương hiểu ra:

- Hắc Huyết Thạch, à, ta hiểu rồi!

Tại sao Hắc Huyết Thạch quý giá? Đó là vì Hắc Huyết Thạch có thể ngăn cách thần thức của võ giả tra xét!

Tiêu Lãng cho Hàn Liễu Hắc Huyết Thạch đáng giá hai ức nhưng gã sẽ không dám nói ra ngoài, nếu bị người ta biết sẽ bị giết người cướp của. Thế nên mọi người dùng Hắc Huyết Thạch xây dựng một mật thất trong sơn động dưới đáy hồ là vô cùng an toàn.

Tiêu Lãng khiến đa số Thổ Lang tự trở về rừng, chỉ để lại mấy chục con Thổ Lang núp ở bốn phương tám hướng như vậy sẽ không khiến võ giả đi qua chú ý và dễ dàng dò xét tình huống.

Hiên Viên Thiên Tâm biết xây mật thất, gã và Tiêu Lãng vào trong sơn động kia. Tiêu Lãng ngăn Hiên Viên Thiên Tâm giết con hoang thú, lấy ra một con hải xà bị thuần hóa. Tiêu Lãng, Hiên Viên Thiên Tâm lấy chút Hạt Huyết Thạch, Hắc Huyết Thạch xây dựng mật thất.

Mất nửa canh giờ sau thành công xây một mật thất không lớn không nhỏ. Hiên Viên Thiên Tâm khiến đám người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương dò xét không phát hiện bên dưới có gì lạ mới kêu mọi người vào mật thất.

Mật thất xây dựng từ Hạt Huyết Thạch, Hắc Huyết Thạch, thần thức quét qua cảm giác như chỗ này không có gì. Hơn nữa bên cạnh có một con hải xà chiếm cứ thì càng hoàn mỹ hơn. Thần thức của võ giả quét qua đây đối đa ngừng trên người hải xà. Quỷ Tà vực diện lớn như vậy, ai mà tự mình đi điều tra khắp nơi?

Hiên Viên Thiên Cương thấy con hải xà bên ngoài mật thất trong sơn động, cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Con hải xà này thật là vẽ rồng điểm mắt.

Mọi người đi vào mật thất, ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Hiên Viên Thiên Tâm đứng bên ngoài nói với Tiêu Lãng:

- Ta đóng mật thất lại, ngươi luyện hóa Linh Manh Điểu đi, để ta xem có linh khí tiết ra ngoài không.

Tiêu Lãng gật đầu, lấy ra Linh Manh Điểu hấp hối trong tay áo, năng lượng từ từ vờn quanh. Vốn Linh Manh Điểu sắp chết giờ phút này bị năng lượng vờn quanh thì chết hẳn. Linh Manh Điểu phóng ra hơi thở vô cùng thần thánh, mùi thơm lạ lùng khiến người thoải mái tràn ngập, khiến đám người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương ở trong mật thất phấn chấn tinh thần.

Hiên Viên Thiên Minh quát với bên ngoài:

- Thiên Tâm đại ca, có năng lượng tiết ra ngoài không? Nếu như không có thì vào ngay đi. Đừng lãng phí lực lượng linh hồn Linh Manh Điểu tản ra, chúng ta cùng hấp thu một chút.

Vì Hắc Huyết Thạch nên thần thức không thể dò xét bên ngoài, chỉ có thể hét to.

Vù vù vù vù vù!

Trong mật thất lóe ánh sáng, Hiên Viên Thiên Tâm chui vào trong, mở ra cấm chế đơn giản.

Hiên Viên Thiên Tâm cười nói:

- Được rồi, ta ở bên ngoài cảm ứng không thấy năng lượng tiết ra ngoài, bên ngoài căn bản không dò xét được. Mọi người đừng nói chuyện, cùng Tiêu Lãng hấp thu đi, hơi thở linh hồn thuần khiết như vậy quá dễ chịu.

Tiêu Lãng sớm nhập định, mặc kệ chuyện bên ngoài, tập trung luyện hóa Linh Manh Điểu. Mấy người khác khoanh chân lại, bắt đầu hấp thu hơi thở linh hồn thuần khiết tán trong mật thất.

Một trong mười chí bảo linh hồn trong không gian hỗn độn quả nhiên cường đại. Linh Manh Điểu biến nhỏ dần, tốc độ rất chậm nhưng lực lượng linh hồn thuần khiết ẩn chứa bên trong thì ùa vào người Tiêu Lãng tựa cơn lũ, tiến vào không gian linh hồn của hắn.

Lực lượng linh hồn quá cường đại, mới luyện hóa một phần tư mà kim châu linh hồn của Tiêu Lãng đã hoàn toàn tràn ngập không gian linh hồn. Tiêu Lãng vội khống chế tốc độ luyện hóa, bắt đầu áp súc lực lượng linh hồn, khiến kim châu linh hồn biến thành Tử Phủ linh hồn.

Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương được lợi, càng luyện hóa Linh Manh Điểu nhanh bọn họ càng được đến nhiều lực lượng linh hồn hơn. Nơi này là một mật thất, hoàn toàn kín kẽ, lực lượng linh hồn tán ra chỉ có thể bị mười người hấp thu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK