Mục lục
Yêu Giả Vi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng Tề đại nhân vô cùng kích động, nhưng không dám mạo muội bay qua. Ai biết trong Thiên điện nhỏ này có cơ quan cường đại hay không, hoặc là có những nguy hiểm ẩn nấp. Hắn không tiến vào lăng mộ loại cường giả cấp bậc như vậy. Chỉ có điều theo những lời truyền miệng trước kia, trong lăng mộ của cường giả có bao nhiêu nguy hiểm.

Ví dụ như mười cấm địa sinh mạng Thiên Châu, trong đó một vực sâu tử vong. Võ giả Thiên Châu đều biết bên trong là lăng mộ của cường giả tuyệt thế thời thượng cổ Kiếm Ảnh đại nhân. Vấn đề là không ai có thể đi vào. Cho dù cường giả Thiên Đế đi vào cũng chỉ có là một con đường chết.

Khẳng định trước khi cường giả chết không hy vọng di thể của mình bị quấy rầy, cũng sẽ lưu lại một vài thứ bảo vệ lăng mộ của mình. Bằng không tùy tiện để một võ giả cấp thấp nào đó đi vào, đào thi thể của mình lên, điều này chính là sự sỉ nhục đối với bọn họ.

Thành chủ Thần Hồn Thành hiển nhiên cũng không dám động. Thật ra nàng không chiếm được lợi ích, vì sao phải đi mạo hiểm?

Tề đại nhân để Tiêu Lãng sang một bên, bắt đầu phóng ra linh thức tra xét mọi thứ bên trong. Sau khi tra xét một lượt, kết quả hoàn toàn không thấy có vấn đề gì. Bên trong rất yên tĩnh chẳng có gì cả, chỉ có một quan tài tử ngọc lơ lửng trong không trung.

Nếu như có trọng bảo, khẳng định nằm ở trong quan tài tử ngọc. Hơn nữa xem tình huống hiện tại, quan tài tử ngọc này chính là một trọng bảo.

Mắt hắn lóe lên mấy lần, đột nhiên quay đầu nhìn Già Khôn nói:

- Ngươi, đi vào thăm dò!

Trong nháy mắt, trên mặt Già Khôn liền trở nên u oán lên, cực kỳ oan ức đáng thương. Hắn lắc đầu như trống bỏi, trơ mắt nhìn Tề đại nhân, run giọng nói:

- Đại nhân, thuộc hạ, thực lực của thuộc hạ thấp, sợ là đi vào sẽ một đi không trở lại. Cầu xin đại nhân...

- Ngươi không đi vào ta lập tức giết ngươi!

Trên mặt Tề đại nhân trở nên âm trầm. Trên người hắn phát ra uy áp. Chỉ cần Già Khôn còn dám nói một chữ không nữa, hắn sẽ lập tức động thủ.

- Ta... Tiến vào!

Già Khôn cắn răng, thân thể run rẩy nói. Sau đó hắn lại tỏ ra tội nghiệp nhìn Tề đại nhân nói:

- Đại nhân, lần này nếu như ta không chết, hi vọng đại nhân có thể dẫn ta trở lại Thiên Châu, cảm ơn!

Sau khi nói xong, Già Khôn cũng không chờ Tề đại nhân đáp lời, chậm rãi đi từng bước vào phía trong. Càng đi, bước chân của hắn càng chậm hơn. Thần kinh của hắn căng ra.

Mấy người Tề đại nhân cũng trở nên khẩn trương. Tiêu Lãng còn không dám thở mạnh. Hắn chuẩn bị sẵn sàng, bất kỳ cũng nào cũng có thể bảo Thảo Đằng mang theo hắn chạy thoát thân.

Bước chân của Già Khôn rất nhẹ. Hắn phát động huyền khí bao bọc toàn thân giống như gặp đại địch. Chỉ cách khoảng trăm mét, hắn đã đi hết một phút đồng hồ. Chờ tới khi hắn đi tới cửa điện, vẫn không gặp phải bất kỳ cơ quan nào, mọi người mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, mọi người lại càng khẩn trương hơn.

- Tới gần quan tài tử ngọc, kiểm tra bên trong điện một lượt. Sau khi chuyện lần này kết thúc, ngươi đi theo ta!

Tề đại nhân hạ khẽ hạ lệnh nói. Vừa nghe thấy vậy, mắt Già Khôn liền sáng ngời, cắn răng tiến thêm một bước về phía Thiên điện. Không có chuyện gì xảy ra!

Hắn lại tiến một bước nữa vào trong thiên điện. Khi thân thể hắn hoàn toàn tiến vào trong điện, kết quả vẫn hoàn toàn không có động tĩnh gì khác.

Gan hắn đã lớn thêm mấy phần. Hắn hết sức chăm chú tiến từng bước vào trong, giống như một đạo tặc ban đêm mò tiến vào nhà người khác. Dáng vẻ của hắn muốn đáng khinh bao nhiêu có bấy nhiêu.

Một bước, hai bước, ba bước... Mười bước!

Giờ phút này, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng tim chính mình đập. Kết quả Già Khôn vẫn còn sống, đi vài vòng trong điện, vẫn hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.

Tề đại nhân trở nên hưng phấn. Trên người hắn bắt đầu phóng ra năng lượng, đột ngột kêu lớn:

- Tới gần quan tài tử ngọc. Đừng sợ, ta đã chuẩn bị tiếp ứng ngươi bất kỳ lúc nào!

- Tiếp ứng mẹ ngươi thì có!

Già Khôn thầm mắng một tiếng. Nếu như mình động vào cơ quan, cho dù Tề đại nhân không lập tức trốn thoát, nhiều nhất cũng sẽ trơ mắt nhìn hắn chết, tiện thể nghiên cứu cơ quan một chút. 

Chỉ có điều, nếu Tề đại nhân đáp ứng sẽ dẫn hắn đi tới Thiên Châu, hơn nữa giờ phút này hắn không nghe lời, cũng chỉ có một con đường chết, hắn chỉ có thể liều mạng.

Năm mét, bốn mét, ba mét... 1 mét!

Ánh mắt của Tề đại nhân và thành chủ Thần Hồn Thành, Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào quan tài tử ngọc, chờ đợi cơ quan phát động.

Kết quả khiến mọi người cực kỳ bất ngờ. Không có bất kỳ động tĩnh nào. Thậm chí giờ phút này, Già Khôn đã tiến lại, chỉ còn cách quan tài tử ngọc khoảng nửa mét.

Phù...

Tề đại nhân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hạ lệnh:

- Sờ một chút vào quan tài tử ngọc, sau đó lập tức lui về!

Tề đại nhân phóng ra khí tức. Trên người hắn xuất hiện một năng lượng màu trắng không giống với huyền khí lưu chuyển ở bên ngoài thân thể. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, hết sức chăm chú chuẩn bị động thủ. Thành chủ Thần Hồn Thành cũng phát ra năng lượng màu trắng. Tuy nhiên rõ ràng năng lượng này yếu hơn của Tề đại nhân một ít.

Tiêu Lãng vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, lén lút thả Thảo Đằng ở sau lưng, chuẩn bị nếu thấy không ổn sẽ lập tức chạy trốn!

- Liều mạng!

Già Khôn cắn răng ngẩng đầu sờ một chút xuống dưới đáy quan tài tử ngọc một chút, sau đó toàn thân vận dụng huyền khí, lấy tốc độ nhanh nhất vọt về phía mọi người bên này.

Vèo!

Già Khôn an toàn trở về, hoàn toàn không có chuyện gì. Quan tài tử ngọc lặng lẽ trôi nổi ở giữa không trung.

- Đi!

Tề đại nhân nhếch miệng nở nụ cười. Thân thể hắn bắn mạnh rời đi. Thành chủ Thần Hồn Thành cũng lập tức đuổi theo. Già Khôn và Tiêu Lãng vốn không muốn lại đi vào bên trong. Chỉ có điều khi Tề đại nhân lạnh lùng trừng mắt nhìn, bọn họ bị ép phải đi vào theo.

Tề đại nhân và thành chủ Thần Hồn Thành lần lượt đứng ở hai bên của quan tài tử ngọc, lặng lẽ bắt đầu quan sát. Già Khôn tiến vào cửa điện mười mét. NhưngTiêu Lãng lại đứng ở ngoài điện, không dám tiếp tục đi vào.

Cách làm của Tiêu Lãng là đúng. Bởi vì càng tới gần điện, cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt. Mà vào thời điểm Tề đại nhân đưa tay chạm vào quan tài tử ngọc, đột nhiên xảy ra sự thay đổi khác thường.

Quan tài tử ngọc đột nhiên rung lên. Sau đó một uy áp khủng bố tới cực hạn từ trong quan tài phát ra. Trong chớp mắt đó, Tiêu Lãng cảm giác giống như trời sập xuống. Hai mắt trực tiếp tối sầm, ngất đi.

- Khí tức của cường giả Thiên Đế. Trốn đi!

Con ngươi của Tề đại nhân nhanh chóng co lại. Khuôn mặt hắn nhất thời xám lại như tro tàn.

Hắn đã từng cảm nhận loại khí tức này. Trong gia tộc của bọn họ từng có một vị cường giả Thiên Đế tới làm khách. Bọn họ quỳ gối trong thành, cũng cảm nhận được khí tức như thế.

Trong quan tài tử ngọc đột nhiên phát ra khí tức cường đại như vậy, không cần nghi ngờ vừa rồi hắn chắc chắn đã chạm vào cấm chế trên quan tài.

Còn vì sao Già Khôn chạm vào không có chuyện gì, hắn chạm vào lại có chuyện, hiện tại hắn không thời gian để suy nghĩ. Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, trốn!

Cường giả Thiên Đế cường đại đến mức nào? Tùy ý công kích một lần là có thể hủy diệt nửa đại lục Thần Hồn. Tùy tiện ra một chiêu có thể làm cho đại lục Thần Hồn diệt thế. Giết võ giả Chư Vương Cảnh như hắn thật sự ung dung giống như bóp chết một con kiến.

Cho dù là một cường già Thiên Đế đã chết, chỉ cần phát ra một chút tàn dư năng lượng, cũng có thể biến hắn thành bột mịn.

Chỉ có điều, hiện tại hắn muốn chạy trốn thì đã chậm!

Sau khi bên ngoài quan tài phát ra ánh sáng, bên trong quan tài tử ngọc đột ngột phóng ra một sóng gợn. Gợn sóng này xem ra không khác gì gợn sóng trong hồ nước, cũng không có bất kỳ khí tức nào. Nó từ trong quan tài phát ra bốn phương tám hướng.

Tốc độ gợn sóng nhìn có vẻ hết sức chậm, chỉ co điều Tề đại nhân, thành chủ Thần Hồn Thành Già Khôn vừa phát hiện, nó đã chiếu đến bên trên thân thể của bọn họ!

Bọn họ không hề nổ tung giống như trong tưởng tượng. Thậm chí thân thể ba người cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Trong nháy mắt đó, con ngươi của ba người đột ngột tối sầm. Sau đó... bọn họ ngã thẳng xuống đất.

Sóng gợn tiếp tục lan ra, rất nhanh đã tới thân thể Tiêu Lãng đang đứng ở bên ngoài.

Tiêu Lãng đã ngất đi. Nhưng giờ phút này thân thể Tiêu Lãng đột nhiên rung lên. Sau đó một cây Thảo Đằng màu đỏ đột nhiên từ trên thân thể hắn phóng ra, thoáng lắc lư trên không trung, xem ra vẫn vô cùng hưng phấn.

Điều vô cùng quỷ dị chính là, sóng gợn kia lại thu lại, dừng ở trước người Tiêu Lãng, sau đó chậm rãi ngưng tụ. Cuối cùng nó ngưng kết ra một mặt người. Đó là khuôn mặt một nữ nhân vô cùng xinh đẹp...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK