Mục lục
Yêu Giả Vi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa lớn trong Mê Thần Cung đóng kín, Tiêu Lãng nôn nóng sốt ruột đứng bên ngoài đại điện. Thanh Mộc Ngọc bình tĩnh đứng một bên. Đại điện này là nơi bày đặt Quân Thần Độc Cô Hành, Thanh Mộc Thạch đã đi vào trong nửa tháng mà vẫn chưa bước ra. Nửa tháng nay Tiêu Lãng luôn canh giữ ở đây, gác hết mọi chuyện sang một bên. Tiêu Lãng thậm chí không nghĩ đến Vô Ngân Thiên Đế, Tiểu Bạch.

Thanh Mộc Ngọc có đi ra đi vào mấy lần. Thanh Mộc Ngọc phát hiện Vân Tử Sam đi ra. Nhưng không biết tại sao gã không nói cho Tiêu Lãng. Giờ phút này, thấy Tiêu Lãng căng thẳng muốn chết, Thanh Mộc Ngọc khẽ thở dài. Tiêu Lãng thứ gì cũng tốt nhưng quá chú trọng cảm tình, thường những thứ hắn chú trọng là nhược điểm trí mạng. Nếu bị kẻ thù bắt nhược điểm này thì Tiêu Lãng sẽ chết không có chỗ chôn.

Két két két két két!

Cánh cửa bị mở ra, một lão nhân chậm rãi bước ra ngoài. Mắt Tiêu Lãng sáng rỡ, nhanh như chớp chạy ra bắt lấy tay lão nhân.

Tiêu Lãng hỏi dồn:

- Cung chủ, tình huống như thế nào?

Thanh Mộc Thạch chưa ngưng tụ ra một cánh tay nhưng sắc mặt tốt hơn rất nhiều.

Thanh Mộc Thạch mỉm cười nói:

- May mắn không làm nhục mệnh, nhưng hắn còn đang ngủ say, chắc cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian mới hồi phục được.

- A? Đa tạ cung chủ, Tiêu Lãng ta thiếu Mê Thần Cung một nhân tình, sau này có gì cần xin cứ dặn dò.

Tiêu Lãng kích động định quỳ lạy Thanh Mộc Thạch nhưng bị lão kéo lên.

Thanh Mộc Thạch mỉm cười nói:

- Nếu không có sinh mênh nguyên châu thì dù lão phu có thuật nghịch thiên cũng không cách nào cứu sống hắn được. Hơn nữa nghĩa phụ của ngươi vốn không chết hẳn, nếu không thì lão phu cũng bất lực! Ngươi có thể mang nghĩa phụ của mình xuống núi, nhưng cần tìm đồ bổ cho hắn điều diễn.

Tiêu Lãng gật đầu như gà mổ thóc. Chờ Thanh Mộc Thạch rời đi, Tiêu Lãng lập tức chạy vào trong nội điện, mắt như điện nhìn chằm chằm một thân hình nằm trên giường ngọc.

Một nam nhân phong thần như ngọc nằm trên giường, nam nhân trông như đang ngủ, tuy mặt trắng như tuyết nhưng Tiêu Lãng từ xa cảm nhận được một chút sự sống, hơi thở nguyên khí sinh mệnh. Hơn nữa bây giờ nam nhân này đã có hô hấp, dù yếu đến không thể nghe thấy nhưng nam nhân thật sự sống.

- Nghĩa phụ!

Tiêu Lãng nặng nề quỳ xuống, tuy lệ không rơi nhưng mắt đỏ rực. Mặc kệ quan hệ của Tiêu Thanh Y và Quân Thần Độc Cô Hành như thế nào, gã rất quan tâm Tiêu Lãng, giống như từ phụ. Trong lòng Tiêu Lãng rất kính trọng Quân Thần Độc Cô Hành. Trước khi đến Thiên Châu tuy Tiêu Lãng tràn đầy tự tin nhưng không có chút nắm chắc sống lại Quân Thần Độc Cô Hành, không ngờ thật sự thành công.

Tiêu Lãng tưởng tượng tình cảnh Quân Thần Độc Cô Hành và Tiêu Thanh Y gặp nhau là hắn kích động đến người run rẩy. Sống lại Quân Thần Độc Cô Hành không chỉ giải quyết tâm nguyện của Tiêu Lãng mà còn cứu Tiêu Thanh Y.

Ở lại Khuynh Thành sơn mấy ngày, Quân Thần Độc Cô Hành dần hồi phục, hơi thở ổn định, mặt có chút hồng hào, nguyên lực sinh mệnh liên tục biến mạnh. Nhưng khác với cương thi Đại Đế ở Phàm Tâm điện, đó là hơi thở của người sống.

Tiêu Lãng quyết định rời đi, hắn sốt ruột muốn cho Tiêu Thanh Y biết tin này. Hơn nữa Tiêu Lãng tới đây cũng được một thời gian rồi, chắc trong Tiêu Đế thành lòng người hoảng sợ.

Tiêu Lãng dặn dò Thanh Mộc Ngọc là nếu Vô Ngân Thiên Đế, Tiểu Bạch đi ra thì lập tức báo tin cho hắn biết ngay, hắn sẽ trở về. Tiêu Lãng không biết Vân Tử Sam đã đi ra, nhưng hắn chuẩn bị sau khi trở về liền trùng kích chiến kỹ Thiên Ma đệ bát trọng. Nếu như có thể sống tiếp thì Tiêu Lãng có tư cách đi Hải Để thần phủ, cũng có tư cách giúp Thiên Vũ đại thần làm việc.

Tiêu Lãng tin tưởng chỉ cần hắn độ qua tâm ma lần này thì sẽ có vốn liếng đối kháng với Diệt Hồn Điện. Nếu như có thể thanh trừ Diệt Hồn Điện, Vân Tử Sam thì trong Thiên Châu này không còn ai có thể uy hiếp sinh mạng của Tiêu Lãng và người thân, tộc nhân của hắn. Tiêu Lãng có thể tiêu dao cùng đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã nhàn nhã vượt qua năm tháng dài dặc.

Thanh Mộc Thạch vốn muốn đưa Tiêu Lãng thuấn di đi Tiêu Đế thành nhưng bị hắn từ chối khéo. Thân thể của Quân Thần Độc Cô Hành chưa khỏe mạnh, Tiêu Lãng không dám dùng thuấn di. Tiêu Lãng định một đường bay đến Ma Đế thành, nếu tới Ma Đế thành mà Quân Thần Độc Cô Hành tỉnh lại thì dùng truyền tống trận trở về.

Tốc độ của chiến xa Chí Tôn không nhanh nhưng cũng không chậm, trên đường Tiêu Lãng rất an toàn. Dân chúng Bắc Minh gặp Tiêu Lãng thì biểu hiện ra thân thiện, không có địch ý gì. Tiêu Lãng sai người tìm hiểu, được biết những ngày hắn không có ở Thiên Châu rất bình tĩnh, không xảy ra chuyện lớn gì, Diệt Hồn Điện cũng không tỏ vẻ thống nhất Thiên Châu.

Một đường bay đi, nửa tháng sau Tiêu Lãng rốt cuộc đến Ma Đế thành. Làm Tiêu Lãng lấy làm lạ là hơi thở của Quân Thần Độc Cô Hành càng lúc càng ổn định sắc mặt giống như người thường nhưng vẫn chìm trong say ngủ không tỉnh lại.

Điều này làm Tiêu Lãng rất rối rắm. Dù sao nếu dùng truyền tống trận sẽ khiến người bị chóng mặt, Quân Thần Độc Cô Hành không có chút thực lực, lỡ bị chấn động não, linh hồn xảy ra vấn đề gì thì rắc rối.

Cuối cùng Tiêu Lãng quyết định luyện hóa một ít huyền thạch điều dưỡng thân thể cho Quân Thần Độc Cô Hành. Tiêu Lãng chào hỏi với Ma Đế một lúc, ngụ lại ở Ma Đế thành. Tiêu Lãng không gặp ai, nhốt mình trong khách điếm luyện hóa huyền thạch, phân ra một phần năng lượng nhỏ giúp Quân Thần Độc Cô Hành mở rộng gân mạch, cường tráng thân thể.

Lấy năng lực hiện tại của Tiêu Lãng, còn ở trong trạng thái linh hồn xuất khiếu thì khống chế năng lượng cực kỳ chính xác, sẽ không xảy ra chuyện nhầm lẫn như năng lượng quá nhiều làm thân thể Quân Thần Độc Cô Hành trướng nổ.

Tiêu Lãng mới luyện hóa mấy viên huyền thạch mà thân thể Quân Thần Độc Cô Hành biến cường đại rất nhiều, ít nhất đạt thực lực Chiến Sư cảnh. Tiêu Lãng ngừng luyện hóa huyền thạch, chờ Quân Thần Độc Cô Hành thức tỉnh. Nếu Quân Thần Độc Cô Hành chưa tỉnh lại thì Tiêu Lãng đành mang gã bay về Tiêu Đế thành, vậy sẽ mất ít nhất vài tháng.

Tiêu Lãng ngồi ở một bên luyện hóa huyền thạch, chờ ba, năm ngày để xem tình hình như thế nào.

Sau khi Tiêu Lãng luyện hóa huyền thạch một canh giờ thì rèm mi Quân Thần Độc Cô Hành run run, mắt từ từ mở ra, trong mắt mờ mịt.

- A?

Tiêu Lãng phát hiện ra ngay, chợt mở mắt ra, mừng rỡ nhìn Quân Thần Độc Cô Hành. Người Tiêu Lãng run run, môi mấp máy nửa ngày.

Tiêu Lãng nghẹn ngào kêu lên:

- Nghĩa phụ...

Quân Thần Độc Cô Hành từ từ xoay đầu, mắt mờ mịt, con ngươi tan rã. Quân Thần Độc Cô Hành nhìn Tiêu Lãng thật lâu, trong mắt dần có tia sáng.

Mất nửa ngày Quân Thần Độc Cô Hành mới mờ mịt nói:

- Lãng nhi?

Tiêu Lãng gật đầu liên tục:

- Nghĩa phụ, nghĩa phụ! Ta là Lãng nhi đây, là Lãng nhi!

Tiêu Lãng không khóc, lòng hắn rất kích động nhưng muốn nói cho nam nhân trước mắt rằng hắn lớn rồi, không phải đứa trẻ cần gã bảo vệ.

Quân Thần Độc Cô Hành nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng, hỗn loạn nhưng gã nhớ rõ gã đã chết. Bây giờ Quân Thần Độc Cô Hành sống lại, gã cảm giác mình đã ngủ rất lâu. Quân Thần Độc Cô Hành không biết xảy ra chuyện gì nhưng gã hiểu rằng nghĩa tử của gã rất giỏi.

Một lát sau, Quân Thần Độc Cô Hành mở to mắt, chỉ hỏi Tiêu Lãng một câu:

- Cô Cô của ngươi có khỏe không?

- Khỏe, rất khỏe! Cô Cô đã giải độc, trị lành hai chân. Nghĩa phụ sẽ nhanh chóng nhìn thấy Cô Cô ngay!

Nghe Tiêu Lãng nói xong khóe môi Quân Thần Độc Cô Hành cong lên, trông đầy sức sống. Quân Thần Độc Cô Hành trở lại bộ dáng phong thần như ngọc, đường đường Quân Thần.

Quân Thần Độc Cô Hành nhắm mắt lại, suy yếu nhỏ giọng nói:

- Thanh Y, nếu nàng bình an thì là trời trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK