Mục lục
Yêu Giả Vi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt Thảo Đằng đã quấn quanh thần hồn dài hơn ba mươi mét của tên Chiến Hoàng kia. Thảo Đằng dài mấy ngàn mét chiếm ưu thế rất lớn, rất nhanh đã cắn nuốt được hơn nửa thần hồn mãng xà kia.

Ầm!

Thần hồn bị hao tổn, linh hồn võ giả bị thương. Trong nháy mắt đó, tên Chiến Hoàng này đau khổ, thiếu chút nữa linh hồn đã nổ tung, làm sao lo lắng được chuyện gì sắp xảy ra. Thiết quyền của Tiêu Lãng dễ dàng đập trúng đầu của hắn. Cái đầu của hắn lập tức nổ tung, óc văng tung toé. Cảnh tượng cực kỳ khủng bố, cực kỳ buồn nôn.

- Mạc thành chủ!

Thân thể hai tên Chiến Hoàng còn lại run lên, càng nổi giận vọt về phía Tiêu Lãng. Mạc thành chủ chính là thành chủ Đại Thành phía nam, lại bị Tiêu Lãng giết chết? Hôm nay bọn họ nhất định phải mang theo đầu Tiêu Lãng trở lại. Chết nhiều người như vậy, Vân Tử Sam nhất định sẽ giận tím mặt.

Vèo!

Hai người rất thông minh không thả thần hồn ra, trực tiếp phóng ra hai đao quang huyền khí.

Đao quang huyền khí của Chiến Hoàng có năng lượng mạnh tới mức nào?

Đao quang huyền khí dài mấy trăm mét vừa phóng ra, không gian liền run rẩy. Không khí cũng bốc cháy. Tốc độ giống như đất đèn gặp đốm lửa, chớp mắt một cái đã đến trước người Tiêu Lãng.

- Ầm!

Trong nháy mắt này, Tiêu Lãng thu hồi Thảo Đằng nắm lấy thi thể của Mạc thành chủ chắn ở phía trước, đồng thời vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, khiến phòng ngự của thân thể trở nên mạnh mẽ, ý định tránh thoát được đao quang huyền khí cường đại này.

Một tiếng nổ mãnh liệt vang lên. Thân thể Tiêu Lãng lập tức biến thành bao tải rách bay ngược ra ngoài. Máu tươi bắn ra khắp trời cao, máu thịt tung toé. Ngay cả mấy mảnh xương ngực của Tiêu Lãng cũng bị nổ nát...

Phụt...

Thân thể lăn trên mặt đất rất nhiều vòng mới dừng lại. Tiêu Lãng há miệng, máu tươi không phun mạnh ra ngoài dường như không cần tiền. Nhìn lướt qua thương thế trên ngực, trong mắt Tiêu Lãng lộ ra chút buồn phiền...

Thương thế rất nặng. Tất cả phần xương sườn trước ngực đều nổ nát. Nội tạng cũng bị nổ, may là trái tim không đến nỗi nào, bằng không giờ phút này hắn đã chết đi. Hắn không lựa chọn thả Thảo Đằng ra trị liệu thương thế, mà chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra vô số bóng người. Hắn lặng lẽ thì thầm một tiếng:

- Hồng Đậu, ta tới tìm nàng...

Hắn biết rõ mình chắc chắn phải chết. Bởi vì hai tên Chiến Hoàng không hề dừng lại, tiếp tục phóng ra hai đao quang huyền khí gào thét tới gần.

Đồng thời đám võ giả bốn phương tám hướng cũng nổi giận phóng ra đao quang huyền khí.

Cho dù hắn trị liệu xong thương thế thì có thể làm được gì? Hắn có thể đủ khả năng chịu được công kích thứ hai sao?

- Tiêu Lãng. Chính là Tiêu Lãng. Hắn còn chưa có chết, ha ha ha!

Đột ngột trong lúc đó, một tiếng quát đầy mừng rỡ từ phía bắc vang lên. Tiếp theo ba thân ảnh cắt qua không trung, di chuyển với tốc độ mọi người chưa từng thấy qua, bay đến phía trên mọi người.

Người vừa mở miệng nói chuyện chính là Già Khôn. Hắn bị Tề đại nhân tóc nâu dẫn theo. Thành chủ Thần Hồn Thành theo sát phía sau. Tề đại nhân lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không có bất kỳ động tác nào, đột ngột phát ra khí thế của mình.

Trong nháy mắt, thế cuộc tại đó xảy ra sự thay đổi long trời lở đất.

Vô số đao quang huyền khí chỉ còn cách Tiêu Lãng hơn mười mét, mắt thấy một giây sau sẽ biến Tiêu Lãng thành thịt nát, lại đột nhiên dừng lại trong không trung, sau đó giống như bọt biển lặng lẽ tan ra...

Thành chủ Thần Hồn Thành đã từng sử dụng qua một chiêu này ở Tuyết Hoang Thành. Chỉ có điều Tề đại nhân sử dụng dường như càng thêm uy mãnh.

Hắn không hề có bất kỳ động tác nào, chỉ thả ra một chút khí thế mà thôi. Uy lực mạnh mẽ như vậy, năng lực thần kỳ như vậy khiến mọi người đều run rẩy bối rối.

- Giết hết tất cả! 

Tề đại nhân nhìn lướt qua, thấy Tiêu Lãng còn chưa chết, nhìn Già Khôn nhẹ giọng hạ lệnh. Già Khôn liếc mắt về phía thành chủ Thần Hồn Thành một cái, cắn răng lấy từ trong Tu Di Giới ra một cái trường kiếm trắng như tuyết, sau đó quay về hai tên Chiến Hoàng nhẹ nhàng vạch một cái...

Vèo!

Không có chút khí thế nào, chỉ cảm giác bạch quang lóe lên, trong không trung có một gợn sóng lướt qua. Hai tên Chiến Vương Triều của thành chủ Đại Thành phía nam, thân thể cấp cường giả Chiến Hoàng đột nhiên nổ tung, biến thành phấn vụn!

- Tha mạng, đại nhân tha mạng!

Những người còn lại đột nhiên thức tỉnh, toàn bộ quỳ xuống lạy, không ngừng gào thét khẩn cầu.

Già Khôn nhìn về phía Tề đại nhân một chút, thấy thần sắc hắn hoàn toàn không thay đổi. Kiếm trắng trong tay lại vẽ ra trong không trung mấy đao. 

Ầm! Ầm! Ầm!

Tất cả Chiến Tôn Chiến Vương còn lại, thân thể đột ngột nổ tung, biến thành từng mảnh thịt nát. Trong không trung là những đốm hoa máu tung bay.

Một chiêu kiếm quang chiếu Cửu Châu Hàn!

Thực lực của Già Khôn là Chiến Thánh đỉnh cao, giết chết những Chiến Vương Chiến Hoàng này, quả thực ung dung giống như giết gà mổ trâu.

- Chữa trị thương thế cho hắn một chút. Đi trước dẫn đường đi!

Tề đại nhân thản nhiên thoáng nhìn về phía Già Khôn mở miệng nói. Thành chủ Thần Hồn Thành vẫn trầm mặc, đôi mắt sáng như trân châu lóe lên. Cũng không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.

Già Khôn bay xuống. Trong tay hắn phát ra một hào quang thần thánh, trực tiếp đánh vào ngực Tiêu Lãng, lại cho hắn dùng một viên đan dược màu vàng. Lúc này, Già Khôn mới bế hắn lên.

- Đa tạ... Già Khôn đại nhân... đã cứu giúp!

Tiêu Lãng cảm thấy trên ngực thoải mái, cơ bắp xương cốt bắt đầu sinh trưởng, trong mắt Tiêu Lãng lộ ra vẻ vui mừng. Tiêu Lãng không sử dụng Thảo Đằng chữa thương. Dù sao có hai tên võ giả cường đại như vậy ở đây. Tiêu Lãng đã đại khái đoán được nữ tử kia chính là thành chủ Thần Hồn Thành. Hắn lại hoàn toàn không biết gì về Tề đại nhân. Chỉ có điều trong lòng hắn hết sức chấn động trước thủ đoạn của Tề đại nhân.

Đây chính là lực lượng cường giả sao?

Nhưng sắc mặt Già Khôn lạnh lùng, thâm trầm nhìn Tiêu Lãng một chút cũng không nói chuyện. Đầu tiên, hắn bay về phí đông bắc. Tề đại nhân và thành chủ Thần Hồn Thành nhanh chóng đuổi theo.

Tuy rằng Tiêu Lãng cảm giác thái độ của Già Khôn có chút không đúng, nhưng không tiện hỏi nhiều, chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi thương thế lành lại.

Đan dược của Già Khôn cực kỳ nghịch thiên. Tốc độ trị liệu rất nhanh. Khí lưu thần thánh do Già Khôn đánh vào ngực hắn cũng có cường đại năng lực trị liệu. Tuy rằng không thể bằng được Thảo Đằng của hắn, nhưng chỉ nửa canh giờ sau thương thế của hắn đã được trị liệu được bảy tám phần. Tuy nhiên thân thể vẫn rất suy yếu.

Tiêu Lãng cảm giác gần ổn, lúc này mới chậm rãi mở mắt, quan sát xung quanh. Nhưng mắt hắn đột nhiên co lại. Bởi vì tốc độ của ba người Già Khôn cực nhanh. Ba người lại khôngvề Thần Hồn Thành, mà một đường bay về hướng Huyết Vương Triều. Giờ phút này bọn họ đã đến biên giới Huyết Vương Triều.

- Tình huống gì vậy?

Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Già Khôn. Hắn nghi hoặc mở miệng nói:

- Già đại nhân, chúng ta... đi đâu vậy?

- Câm miệng!

Già Khôn lại lạnh lùng quát một tiếng. Thái độ của hắn bây giờ so với trước đây dường như đã hoàn toàn biến thành người khác. Tiêu Lãng thoáng giãy dụa, miễn cưỡng cười nói:

- Già đại nhân, thương thế ta đã tương đối ổn rồi, có thể thả ta xuống...

Bốp!

Ai ngờ Già Khôn trực tiếp giơ tay tát cho Tiêu Lãng một cái, sau đó nắm lấy một tay của hắn. Trong tay Già Khôn chợt có một năng lượng kyà lạ tràn vào thân thể trong Tiêu Lãng. Hắn nhất thời cảm giác toàn thân không còn sức lực, ngay cả ngón tay cũng không động đậy được.

Ánh mắt Già Khôn lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Lãng, nói:

- Nói thêm nữa một câu, ta cắt lưỡi của ngươi! Bẻ tay chân của ngươi!

Trong lòng Tiêu Lãng chợt giá lạnh. Khóe miệng hắn lộ ra chút cay đắng và bất đắc dĩ.

Ban đầu hắn còn tưởng rằng mình được cứu. Ai ngờ vừa ra khỏi hang chó sói lại rơi vào hang hổ. Hơn nữa bất kể một ai trong ba con hổ này chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể bóp chết hắn.

Chỉ hơn một canh giờ sau, ba người đã bay đến bầu trởi Huyết Phong Sơn ngay bên ngoài Huyết Đế Thành. Một bóng người lập tức phá không tiến đến, ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Lãng một chút, lúc này mới tỏ ra vô cùng cung kính quỳ một gối xuống trước mặt ba người, nói:

- Huyết Thát bái kiến thành chủ, bái kiến hai vị đại nhân!

Già Khôn thấy Tề đại nhân ra hiệu, lãnh đạm mở miệng nói:

- Đã mang Tiêu Lãng đến. Dẫn đường đi. Chỉ cần xác định có bảo tàng siêu cấp, tên Tiêu Lãng này tùy ngươi xử trí!

Tông chủ Huyết Tông lập tức vui vẻ, khom người cung kính nói:

- Đa tạ ba vị đại nhân thành toàn. Mời đi theo Huyết Thát!

Nhìn thấy Tông chủ Huyết Tông phóng vào trong lòng đất trước, Tiêu Lãng rốt cuộc đã hiểu rõ. Thì ra lão già này dùng tin tức lăng mộ trong lòng đất Huyết Đế Thành đổi lấy mạng của mình!

Nghĩ đến vô số Thảo Đằng quỷ dị phía dưới, nghĩ tới quan tài tử ngọc kia, Tiêu Lãng âm thầm tức giận.

Trong quan tài tử ngọc kia khẳng định có trọng bảo. Từ số lượng thần hồn Thảo Đằng bao vây xung quanh như vậy, có thể thấy được chút ít. Chỉ có điều thực lực mình quá thấp, xem ra phải tiện nghi cho đám người kia...

Chỉ có điều có thể biết hôm nay sợ là khó thoát khỏi cái chết, hắn cũng mặc kệ trong đó có bảo vật hay không.

Trái lại Tiêu Lãng có chút ngạc nhiên. Không biết trước khi mình chết, có thể liếc mắt nhìn xem trong quan tài tử ngọc kia trong rốt cuộc có thứ gì hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK