Mục lục
Yêu Giả Vi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới biển Băng Tuyết thực sự có rất nhiều hải thú. Tiêu Lãng đề phòng người khác tra xét được, nên đi xuốn vạn dặm dưới biển. Kết quả hắn liên tục gặp phải vô số hải thú.

Chiến xa chí tôn có phòng ngự đủ cường đại, tốc độ rất nhanh. Hải thú bình thường hiển nhiên không đuổi kịp, cũng không thể tạo thành uy hiếp. Vận khí của Tiêu Lãng không tệ.

Hắn di chuyển mấy trăm ngàn dặm dưới đáy biển, không gặp phải một con hải thú cường đại nào. Đám hải thú nhỏ quấy rầy hắn lại hoàn toàn không để mắt tới.

Sau một canh giờ nữa, hắn gặp được một con thực sự trên ý nghĩa hải thú cường đại, trăm vạn năm hải thú!

Đây là một con hải thú hình dạng giống như cá mập, thân thể dài hơn vạn mét, khí tức khủng bố đến cực điểm. Nó còn có thể phun ra chất lỏng màu đen. Trong nháy mắt chất lỏng này khiến xung quanh trở nên tối đen. Hải thú cá mập vẫn lấy tốc độ nhanh nhất vọt về phía chiến xa chí tôn. Răng của nó còn nhọn hơn so với thần binh. Tiêu Lãng ở trong chiến xa cũng có thể cảm nhận được hàn ý phát ra.

- Tình thương!

Tiêu Lãng không khống chế chiến xa rời đi. Tốc độ của hải thú này nhanh như vậy. Một khi còn không giết chết hải thú này, hắn trốn không thoát, trừ phi ra khỏi mặt biển.

Mấy trăm chữ tình, nối liền với nhau tạo thành một lưu quang, bay xung quanh lượn rất nhanh liền tập trung vào con hải thú kia, dễ dàng nhập vào trong thân thể của nó.

Nhưng mà, Tiêu Lãng quên một điểm. Hải thú không có tình cảm nhân loại, làm sao có khả năng bị tình thương tổn thương được? Hơn nữa hải thú này có thực lực cường đại như vậy, linh hồn của nó hiển nhiên cũng vô cùng cường đại. Thân thể khổng lồ của nó chỉ run lên một lát, tiếp theo đó lại vọt về phía chiến xa chí tôn.

- Thảo Đằng!

Tiêu Lãng không biết làm thế nào. Chiến xa chí tôn tuy rằng có phòng ngự cường đại, nhưng cái răng nhọn kia cắn vào mấy lần chắc hẳn sẽ vỡ tan, đến lúc đó hắn chỉ có một con đường chết!

Có lẽ hắn có thể phóng thích Vô Tình Kiếm Khí, khiến hải thú này bị trọng thương hoặc là giết chết. Nhưng hắn không định vận dụng Vô Tình Kiếm. Dường như trước khi mất trí nhớ trước hắn có mâu thuẫn đối với Vô Tình Kiếm Khí, hiện tại đã biến thành bản năng.

Trăm vạn Thảo Đằng tách ra một phần ba, hóa thành hư ảnh quấn lấy con cá mập cực lớn kia. Giờ phút này Tiêu Lãng vẫn không lùi lại. Hắn hi vọng Thảo Đằng có thể giết chết hoặc là khiến hải thú này bị thương. Nhưng giấc mộng đẹp của hắn rất nhanh liền tan vỡ. Phía ngoài thân thể của hải thú cá mập xuất hiện từng đoàn khí lưu màu đen, bắt đầu khuấy động bên ngoài thân thể của nó, dễ dàng khiến phân thân Thảo Đằng hóa thành hư vô.

Tiêu Lãng thở ra một hơi, lại khống chế một phần ba Thảo Đằng chia làm mấy tốp liên tục công kích về phía con hải thú cá mập. Đồng thời hắn không dám tiếp tục ở lại dưới biển nữa, điều khiển chiến xa chí tôn vọt về phía mặt biển, muốn thoát khỏi mặt nước rời đi.

Thảo Đằng công kích khiến cá mập hải thú rất kiêng kỵ. Mỗi lần công kích đều phải phóng thích khí lưu màu đen. Điều này cũng thành công kéo nó lại. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Lãng bay vọt về phía mặt biển.

Phân thân Thảo Đằng tổn hao gần 60 vạn, Tiêu Lãng thành công vọt ra khỏi mặt nước. Mà thời điểm hắn xuất hiện ở ngoài mặt biển, con ngươi trong mắt hắn đột nhiên co lại. Bởi vì bốn phía xung quanh có ít nhất gần trăm võ giả. Tất cả đang sững sờ nhìn chằm chằm vào hắn.

Vèo!

Đạn tín hiệu trong tay một người đột nhiên bắn vào trong không trung. Bầu trời mờ mịt lập tức đuọc chiếu sáng. Trong lòng Tiêu Lãng đột nhiên run lên. Hắn không nghĩ tới chuyện giết chết những người này, lấy tốc độ nhanh nhất bắn nhanh về một hướng.

Kết quả... khiến hắn rất bi ai!

Theo hướng hắn bay đi, một đường đều nhìn thấy võ giả. Vô số đạn tín hiệu theo đó, bay vụt lên không trung.

Lần này Bắc Minh xuất động quá nhiều võ giả. Cho dù rất nhiều người chỉ là Chư Vương Cảnh, nhưng trong tay mỗi người đều có một đạn tín hiệu, một ngọc phù truyền tin. Hành tung của Tiêu Lãng hoàn toàn bại lộ!

- Đừng đến gây chuyện với ta!

Tiêu Lãng nổi giận rống lớn. Phàm là gặp phải võ giả nào, hắn trực tiếp vận dụng Thảo Đằng giết chết tất cả. Trong đầu của hắn chỉ có một ý niệm, nếu như nhiều người muốn giết hắn như vậy, vì sao hắn không thể giết tất cả bọn họ?

Chỉ có điều muốn giết người cần phải có thời gian...

Tốc độ của Thảo Đằng chậm hơn so với chiến xa chí tôn một chút. Giết người xong hắn phải thu Thảo Đằng về chứ? Tốc độ của Tiêu Lãng rõ ràng bị chậm lại. Chỉ có điều, hắn không giết người, võ giả gần đó đều sẽ tiết lộ hành tung của hắn ra ngoài, như thế hắn sẽ bị truy sát.

Một đường bay, số người gặp phải trên đường bay càng ngày càng nhiều. Hắn rõ ràng đã đi nhầm hướng...

- Tiêu Lãng, nhận lấy cái chết!

Từ trong không trung phía sau truyền đến một tiếng rống kinh thiên. Tuy rằng vẫn không thấy được bóng người, nhưng một khí tức cường đại kèm theo tiếng gào thét đã truyền đến.

- Tiêu Lãng, lần trước để ngươi chạy trốn, lần này xem ngươi còn trốn như thế nào?

Trong không trung phía bên phải lại truyền tới một tiếng quát lớn. Nếu như Tiêu Lãng không mất đi ký ức, nhất định sẽ cảm thấy âm thanh này cực kỳ quen tai. Đó chính là Thiên đế Nô Lý.

- Tất cả võ giả cấp thấp lui ra!

Bên trái lại có một tiếng quát kinh thiên vang lên. Lại là một cường giả Thiên Đế.

Vù!

Mà vào thời khắc này, không gian phía trước Tiêu Lãng đột ngột xuất hiện một vết nứt không gian. Tiêu Lãng sợ đến mức lập tức biến sắc khống chế Thảo Đằng phóng về phía trước. Đồng thời Vô Tình Kiếm chợt xuất hiện ở trong tay hắn. Năng lượng bên ngoài thân thể hắn ngưng tụ ra từng chữ tình, chuẩn bị lập tức đánh ra!

- Đừng động thủ, Tiêu Lãng là ta, Âu Dương Lãnh Yên!

Một giọng nói êm tai từ trong khe nứt không gian vang lên. Một thân thể yểu điệu đẫy đà thoáng hiện trong vết nứt không gian. Một khuôn mặt quyến rũ lả lơi với tâm tình rất phức tạp, vừa vui mừng vừa tức giận, khiến người ta động lòng.

- A...

Tiêu Lãng theo bản năng bảo Thảo Đằng dừng lại. Chữ tình phía bên ngoài thân thể hắn cũng biến mất. Hắn nhìn khuôn mặt này, trên người hoàn toàn không có sát ý, mơ hồ còn có cảm giác đã từng quen biết.

- Chẳng trách thiên đạo vô tình vẫn không đột phá được nhị trọng. Ta vẫn chưa thật sự vô tình! Người này là ai? Vì sao ta cảm giác dường như đó là một người rất quan trọng đối với ta?

Trong lòng Tiêu Lãng chợt thấy xúc động. Hắn hoàn toàn không nhận ra nữ tử này là ai, nhưng trong đầu của hắn lại dâng lên một ý niệm, hắn nợ người này một phần tình. Hắn không thể tổn thương nàng.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Thu hồi chiến xa Thiên Cơ, đi theo ta!

Âu Dương Lãnh Yên từ Thiên Châu đến. Nàng đáp ứng Ấu Trĩ đưa Tiêu Lãng trở lại. Chỉ như vậy, Âu Dương Ấu Trĩ mới có thể nghe lời nàng, ngoan ngoãn trở về. Nàng đi tới biển Băng Tuyết đã vài ngày, dễ dàng tìm được võ giả, hiểu được Tiêu Lãng đã xảy ra chuyện gì. Sau khi xác định Tiêu Lãng đang ở trong biển Băng Tuyết. Nàng một đường theo võ giả Bắc Minh đến đây, dễ dàng bay vượt qua hư không sớm tìm được Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng không nhúc nhích, trái lại thản nhiên nói:

- Ngươi là ai, vì sao ta phải đi theo ngươi?

- Ngươi... Vô liêm sỉ!

Âu Dương Lãnh Yên sửng sốt, tức giận đến mức thân thể đều run rẩy. Nhưng lập tức nàng nhớ tới lời đồn đại mình đã nghe thấy. Tiêu Lãng mất trí nhớ sao?

Phía xa đã xuất hiện thân ảnh Thiên Đế. Nàng không thể giải thích được nhiều như vậy, khẽ kêu lên:

- Nhanh lên một chút. Ngươi thật chẳng ra sao. Bản phu nhân còn có thể hại ngươi hay sao? Sự trong sạch của bản phu nhân đều bị ngươi phá huỷ. Hiện tại ta ngàn vạn dặm tới cứu ngươi, ngươi lại đối xử với bản phu nhân như thế sao?

- Trong sạch...

Tiêu Lãng lại cảm thấy mơ hồ. Nhưng hắn không do dự nữa, lập tức thu hồi chiến xa mặc cho Âu Dương Lãnh Yên kéo hắn xé rách không gian rời đi. Hắn vẫn không nghĩ ra được nàng là ai. Chỉ có điều theo bản năng hắn cảm giác Âu Dương Lãnh Yên sẽ không hại hắn, giống như tiểu thư Hòa Nhi.

Vèo!

Vài đạo thân ảnh đến muộn, trơ mắt nhìn Tiêu Lãng bị Âu Dương Lãnh Yên đưa đi. Mấy người cực kỳ tức giận, nhưng không có người nào dám đuổi theo. Bởi vì bọn họ đều cảm nhận được nữ tử kia cũng là Thiên Đế. Đuổi theo một Thiên đế hiểu bay vượt qua hư không vào trong vết nứt không gian giao chiến, đó là muốn chết!

Thần thông bay vượt qua hư Âu Dương Lãnh Yên rất chính xác. Cho dù không gian ở Bắc Minh không ổn định, chỉ hai lần bay vượt qua hư không sẽ xuyên qua trăm vạn dặm, xuất hiện ở trong một hải đảo.

Trăm vạn dặm, Thiên Đế bình thường cũng khó đuổi kịp. Âu Dương Lãnh Yên chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. Dù sao không gian của Bắc Minh không ổn định, bay vượt qua hư không với khoảng cách xa như thế, khiến nàng tiêu hao tâm thần.

Tiêu Lãng bị nàng bỏ lại trên hoang đảo. Nàng dựa vào một tảng đá nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiêu Lãng lại vô cùng mơ hồ nhìn chằm chằm vào mặt nàng. Sau khi nhìn một hồi lâu, hắn mới nghi ngờ hỏi:

- Ngươi là ai? Vì sao ta không nhớ gì già, nhưng ta đột nhiên có cảm giác... Nợ ngươi một phần tình?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK