Mục lục
Yêu Giả Vi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ủa?

Khi Tiêu Lãng bế quan trong Hải Để thần phủ đến ngày thứ ba mươi lăm thì trong Thiên Vũ điện trong cấm địa cổ thần chợt vang tiếng nghi hoặc. Không gian rung động, một ảo ảnh nam nhân vạm vỡ xuất hiện ở giữa không trung. Nam nhân này mặt lạnh lùng, đầu có hai cái sừng đen, vẻ mặt ngạc nhiên.

Nam nhân trầm giọng nói:

- Chúc Âm, Phàm Tâm, Thụ Hợi, các ngươi lại đây đi.

Vù vù vù vù vù!

Trong đại điện xuất hiện bốn bóng người, đều là ảo ảnh, ba nam một nữ, diện mạo trẻ tuổi. Nữ nhân vẻ mặt quyến rũ, lúc còn sống chắc rất hấp dẫn.

Nữ nhân cười hỏi:

- Sao vậy điện hạ?

Ba nam nhân lấy làm lạ nhìn nam nhân ảo ảnh, dù sao tàn hồn xuất hiện giữa không trung là rất hao phí hồn lực. Dưới tình huống bình thường, chắc chắn Thiên Vũ Đại Thần sẽ không kêu mọi người xuất hiện.

Mắt Thiên Vũ Đại Thần chớp lóe giây lát sau vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Tiểu tử kia đã... Luyện thành Bàn Nhược chưởng!

- A!

Bốn người ánh mắt kinh ngạc, khó tin.

Nữ nhân trầm ngâm giây lát, mở miệng nói trước:

- Điện hạ sẽ không tra xét lầm? Điện hạ mới tu luyện đến đệ nhị trọng, hơn nữa tiêu phí mấy trăm năm vẫn chưa tu luyện xong đệ tam trọng. Bàn Nhược chưởng là tuyệt kỹ nổi danh của phụ thân người, đặc biệt đệ tam trọng, cơ bản không có khả năng tu luyện thành công. Sao hắn có thể tu luyện xong trong một, hai năm ngắn ngủi được? Tuyệt đối không thể nào!

Mấy người khác cũng lắc đầu.

Thiên Vũ Đại Thần khẽ thở dài:

- Trên thế giới này thật sự có thiên tài tuyệt thế như vậy. Ta cho hắn một khối lệnh bài, có thể cảm ứng rõ ràng tình huống tu luyện của hắn. Ta đã truyền tin cho hắn rồi, lát nữa hắn đến các ngươi tự mình điều tra đi.

- Cái này...

Bốn người vẻ mặt bối rối. Nếu Thiên Vũ Đại Thần đã nói vậy rồi thì bọn họ phải tin, nhưng vẫn không hiểu nổi vực diện tứ đẳng làm sao có thiên tài tuyệt thế như vậy được?

Thiên Vũ Đại Thần im lặng một lúc sau nói lên nghi ngờ trong lòng:

- Tiểu tử này có thể tu luyện nhanh như vậy, ta nghĩ chắc liên quan đến linh hồn của hắn. Hiện tại linh hồn của hắn đã đến cảnh giới kim châu linh hồn, hơn nữa hắn có trạng thái rất thần kỳ. Ta nghi ngờ nó gần với trạng thái mà Lưu Hỏa Thiên Tôn cảm ngộ.

-...

Bốn người câm nín. Bọn họ xuất thân từ Thần Vực, ánh mắt rất cao, hơi bị kiêu ngạo, không để vào mắt vực diện tứ đẳng nho nhỏ, nhưng không ngờ xuất hiện một thiên tài tuyệt thế như vậy.

Thiên Vũ Đại Thần chợt nhớ đến cái gì, khẽ thở dài:

- Ài, các ngươi trở về đi.

- Chờ tiểu tử này đến thì chúng ta sẽ đốt cháy hồn lực thì phá mở phong ấn, còn có thể giữ lại một chút hồn lực để tiểu tử mang vào trong hồn vực hay không thì phải xem vận may của chúng ta.

Tiêu Lãng thật sự xuất quan, hơn nữa trước tiên nhận được Thiên Vũ Đại Thần thông báo, hắn không chạy đi cấm địa cổ thần mà chỉ ra khỏi Hải Để thần phủ, phi độ hư không đi một hòn đảo hoang ở Thần Hồn Hải.

Bàn Nhược chưởng đại thành, Tiêu Lãng muốn trắc nghiệm sức chiến đấu hiện tại của mình.

Tiêu Lãng dò xét xung quanh, thấy mấy ngàn dặm đằng trước không có hải đảo, thầm nghĩ tùy tiện vỗ một chưởng chắc là không sao?

Tiêu Lãng vận chuyển Bàn Nhược chưởng, năng lượng toàn thân nhanh chóng di chuyển trong một trăm lẻ tám huyệt đạo, cuối cùng ngưng tụ năng lượng khổng lồ trong lòng bàn tay. Tiêu Lãng bỗng nhiên vỗ một chưởng tới trước.

Vù vù vù vù vù!

Năng lượng ở lòng bàn tay chưa bay ra thì không gian đằng trước đã chấn động kịch liệt, hóa thành gợn sóng bắn ra bốn phương tám hướng, sóng biển tứ tung. Hơi thở hủy thiên diệt địa truyền đến từ thiên địa, vô số hải thú khủng hoảng chạy trốn. Thú hải ở Thần Hồn Hải bạo động, nhiều thú vương, thú hoàng trốn xuống đáy biển.

- A?

Tiêu Lãng cảm nhận được nhưng lúc này năng lượng đã đến lòng bàn tay, không có khả năng dừng lại, chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy tới trước.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Một đại thủ ấn bảy sắc như mộng như ảo ngưng kết thành hình. Khi thủ chưởng xuất hiện thì không gian xung quanh vặn vẹo, nước biển bên dưới bỗng nhiên biến mất. Thủ chưởng nhanh chóng bay tới trước, nước biển bị bốc hơi, biển xuất hiện một khe nứt to lớn. Sóng biển thì phô thiên cái địa rít gào ập tới trước, từng đợt nối tiếp nhau, sóng xô hùng dũng.

Cuối cùng hình thành sóng thần to lớn, sóng biển cao đến mấy vạn thước, vô biên vô hạn cũng cỡ nửa Thần Hồn Hải.

Tiêu Lãng xấu hổ gãi mũi:

- Cha nó, chắc đảo biển thiên tài tuyệt thế đa số bị nhấn chìm, bên Lãnh Đế thành cũng gặp xui.

May mắn Tiêu Lãng không vận chuyển hết sức, còn ở trong biển chứ nếu trên đất liền thì sẽ ngộ thương nhiều người.

Đại thủ ấn bảy sắc bay mấy ngàn dặm rồi năng lượng dần dần yếu đi, cuối cùng chậm rãi tán trên không trung. Sóng biển như con rồng bạc điên cuồng rít gào hướng tây, dọc theo đường đi đảo biển bị nhấn chìm. Nếu không phải cấm chế trong đảo biển khởi động nhanh thì e rằng thành trì bị đánh sập rồi. Sóng biển một đường tàn phá cuối cùng đến Thiên Châu, nhấn chìm hơn mười phủ vực đông bộ.

Chuyện lớn như vậy lập tức khiến toàn Thiên Châu chấn động, vô số cường giả chạy ngay tới Lãnh Đế thành. Tiêu Ma Thần, Vô Ngân Thiên Đế cũng đến.

Khi mọi người định đi Thần Hồn Hải điều tra thì Tiêu Lãng phi độ đến, giải thích sơ rồi truyền tống đi Tiêu Đế thành.

- Làm gì chộn rộn lên vậy? Ta tùy tiện luyện công...

Một đám cường giả hai mặt nhìn nhau, Lãnh Đế và đám Thiên Đế da đầu tê rần, người run rẩy. Tùy tiện luyện công có thể dẫn đến một nửa sóng thần Thần Hồn Hải? Cái này còn cho người sống không? Nếu đập vào thân người thì ai đỡ nổi?

Tiêu Lãng mang theo một đám người trở lại lập tức triệu tập đám cường giả, nhưng chỉ là võ giả có thực lực đạt đến Chí Tôn Thiên Đế.

Khi mọi người đều đến đông đủ, Tiêu Lãng biểu tình nghiêm túc nói:

- Qua một thời gian ngắn ta sẽ đi Thần Vực một chuyến, trong các ngươi có ai nguyện ý đi theo không? Nói thật với các ngươi, Thần Vực là một trong ba vực diện chung cực, là trung tâm nguyên thế giới hỗn độn. Chắc nơi đó lớn hơn Thiên Châu gấp mấy chục vạn lần, cường giả như mây. Ta không biết có bao nhiêu nguy hiểm nhưng có thể bảo đảm các vị đang ngồi sơ sẩy một cái thì mười người đi chín người chết. Đương nhiên nguy hiểm thường cùng cơ duyên hỗ trợ lẫn nhau, có lẽ các ngươi đi Thần Vực có thể tạo ra tương lai tươi sáng, khiến Thiên Châu phát dương quang đại!

Tiêu Lãng đã hứa với tàn hồn Thiên Ma Đại Đế sẽ mang Thiên Châu đi hướng huy hoàng, khiến Thiên Châu nổi danhg thiên hạ. Tiêu Lãng định đi Thần Vực một chuén rồi trở lại, có người nào muốn đi Thần Vực phát triển thì hắn sẽ không can thiệp mà còn hỗ trợ.

Tiêu Lãng nói kỹ càng về thế giới hỗn độn mà hắn biết, không chờ mọi người trả lời đã đi cấm địa cổ thần.

Tiêu Lãng biết sau khi trở về từ cấm địa cổ thần thì phong ấn Thiên Châu sẽ mở, con ếch nhốn trong đáy giếng Thiên Châu rốt cuộc có thể đi ra thế giới càng rộng lớn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK