Mục lục
Yêu Giả Vi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tả Hi, tiểu thư của Tả gia bị Tiêu Lãng quét chân một cái, đôi chân thanh mảnh như bị gậy sắt đập trúng, đau đến co rút trên mặt đất. Vốn cảnh giới của Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không cao, hơn nữa hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến, càng chưa từng bị thương bao nhiêu. Giờ phút này, nghe Tiêu Lãng nói, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia vụt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tràn ngập yêu khí, thấy sợ hãi.

Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không van xin mà mắng chửi:

- Tiêu Lãng, ngươi dám sao? Nếu ngươi dám đụng vào ta thì thái tử ca ca sẽ giết người!

Tiêu Lãng ngồi xổm người xuống, khóe miệng càng yêu khí.

Tiêu Lãng nhướng mày, cười nói:

- Thái tử? Câu uy hiếp của ngươi không đủ nặng. Ngươi cho rằng ta sẽ sợ thái tử sao? Ta thậm chí không sợ Tả gia các ngươi chẳng lẽ đi sợ thái tử? Hiện tại hoàng thất, thái tử chắc hẳn không đáng sợ bằng công tử của Tả gia các ngươi đi?

Tả Hi, tiểu thư của Tả gia im lặng. Lấy tính cách của Tiêu Lãng, có lôi ai ra cũng không hù sợ hắn được. Tiêu Lãng dám giết chết Tiêu Thanh Báo, hắn mà điên lên thì cái gì cũng dám làm.

Mặc dù Tả Hi, tiểu thư của Tả gia sợ hãi người run bần bật nhưng vẫn cắn chặt răng mắng:

- Tiêu Lãng, ngươi không phải con người, ngươi không chết tử tế được. Ngươi có giỏi thì giết ta đi! Thái tử ca ca sẽ báo thù cho ta , cô nãi nãi cũng sẽ báo thù thay ta...

Tiêu Lãng nghe vậy thì tức giận. Chắc tiểu cô nương này luôn cao cao tại thượng, không rõ ràng mình đang đối diện thế cục như thế nào. Tiêu Lãng vươn một tay ra vuốt mặt Tả Hi, tiểu thư của Tả gia. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia tức giận vận chuyển Huyền khí cào Tiêu Lãng.

Chút thực lực ấy ở trong mắt Tiêu Lãng thật sự không khác gì con nít. Huyền khí vờn quanh một tay, Tiêu Lãng nhanh như chớp vươn ra dễ dàng túm đôi tay của Tả Hi, tiểu thư của Tả gia. Bàn tay to như hổ kiềm chặt hai tay Tả Hi, tiểu thư của Tả gia ấn xuống đất, một chân nặng nề đè bụng nàng. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không thể nhúc nhích, chỉ có thể vung đôi chân vùng vẫy.

Tiêu Lãng nhìn Tả Hi, tiểu thư của Tả gia nằm trên mặt đất không ngừng mắng chửi, một tay vuốt mặt nàng, cảm nhận làn da mềm mịn búng ra sữa.

Tiêu Lãng cảm thán rằng:

- Tiểu thư xinh đẹp nhất Tả gia? Đúng là có vài phần tư sắc, da nõn nà, mặt mày như họa, vóc dáng linh lung đẫy đà, chậc chậc...

Ngón tay Tiêu Lãng rê dọc xuống dưới, se vành tai Tả Hi, tiểu thư của Tả gia. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia mạnh quẫy, trong mắt càng độc ác hơn. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Tiêu Lãng đã chết mấy vạn lần.

Ngón tay tiếp tục trượt xuống, ngừng lại ở cổ Tả Hi, tiểu thư của Tả gia. Tiêu Lãng cảm giác rõ ràng thân thể Tả Hi, tiểu thư của Tả gia run run, không mắng chửi nữa, trong mắt tràn ngập căm hận.

- Để xem ngươi chống được bao lâu?

Tiêu Lãng cười khẽ, tay tiếp tục trượt xuống, giật đai lưng của Tả Hi, tiểu thư của Tả gia. Người Tả Hi, tiểu thư của Tả gia run lên, bởi vì nàng cảm giác thân thể lạnh lẽo, áo ngủ bị cởi ra lộ cái yếm mỏng bên trong.

Tả Hi, tiểu thư của Tả gia mặc yếm màu hồng, dính nước ướt sũng dán vào làn da trắng nõn biến thành bán trong suốt , dưới lớp yếm là cảnh xuân vô hạn. Tiêu Lãng từ trên cao nhìn thấy rõ ràng. xem tại TruyenFull.vn

Cảm giác tay Tiêu Lãng lướt qua bụng mình, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia run càng dữ hơn, điên cuồng vặn vẹo.

Tả Hi, tiểu thư của Tả gia lại bắt đầu chửi:

- Không, không, cầm thú, súc sinh, dừng tay!

Mặt Tiêu Lãng không chút thay đổi, nhưng hít thở gấp hơn. Tiêu Lãng không phải thánh nhân, hắn chỉ là một nam nhân bình thường. Gặp nữ nhân quốc sắc thiên hương như vậy khiến Tiêu Lãng nổi lên dục vọng.

Tiêu Lãng cố nén không nhìn bộ ngực mê người của Tả Hi, tiểu thư của Tả gia.

Tiêu Lãng nhìn chằm chằm mặt Tả Hi, tiểu thư của Tả gia trắng bệch, lạnh lùng cười:

- Van xin đi, cầu xin ta thì ta sẽ thả ngươi ra, thế nào?

Mắt Tả Hi, tiểu thư của Tả gia bốc lửa, tuy vì sợ hãi mà người run run, bộ ngực cao ngất đung đưa nhưng vẫn cắn răng không cúi đầu:

- Ngươi mơ tưởng, ta có chết cũng không cầu ngươi!

- Vậy sao?

Khóe môi Tiêu Lãng nhếch càng coa, ngón tay tiếp tục di chuyển trên bụng Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, rất chậm, như con sâu từng bước một leo lên ngọn núi. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia thở hổn hển, người vặn vẹo càng dữ hơn, cắn răng không khuất phục.

Ngón tay rốt cuộc đến dưới núi, trèo lên cao. Rốt cuộc Tả Hi, tiểu thư của Tả gia sợ hãi, trong mắt lộ ra cầu xin nhưng không mở miệng.

Mầm mại, co giãn!

Tiêu Lãng thầm sướng, ngón tay co lại, bàn tay phủ lên nguyên gò núi.

Trong khoảnh khắc này, thân thể Tiêu Lãng, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia cùng run lên. Tiêu Lãng con người, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia cũng con lại như con tôm. Mắt Tả Hi, tiểu thư của Tả gia tràn ngập kinh khủng, thở hồng hộc, không phải sinh ra phản ứng mà bởi vì lần đầu tiên bị người thân mật vuốt ve, linh hồn run rẩy.

Giọng Tiêu Lãng khàn khàn:

- Hỏi lần cuối, có xin tha hay không?

Bàn tay Tiêu Lãng như bị nam châm hút dính chặt gò núi, cảm nhận mềm mại co giãn kinh người, hạt đậu dần biến cứng. Tiêu Lãng thở hổn hển, cố nén không quay đầu nhìn. Tiêu Lãng không biết nếu hắn nhìn thì có phải là thật sự làm chuyện cầm thú không.

- Được rồi... Ngươi thắng, cầu xin ngươi thả ta!

Khóe mắt Tả Hi, tiểu thư của Tả gia chảy lệ, nàng cảm giác rõ ràng thứ của Tiêu Lãng dán lưng mình bắt đầu chào cờ. Sợ là hôm nay Tả Hi, tiểu thư của Tả gia rất khó giữ tỉnh tiết nhưng vẫn ôm hy vọng cuối cùng van xin.

Tay Tiêu Lãng nhúc nhích, một đao chặt vào cổ Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, lại đánh xỉu nàng. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia trợn mắt, lúc này nàng cực kỳ hối hận, sớm biết như vậy không cần cầu xin Tiêu Lãng, trực tiếp cắn lưỡi tự vẫn thì tốt rồi. Xin tha thứ mà cuối cùng vẫn không thoát được bị Tiêu Lãng làm nhục.

Tất nhiên Tiêu Lãng không làm chuyện không bằng cầm thú, quay đầu đi kéo áo lại giúp Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, cột dây lưng, sau đó xoay người trực tiếp nhảy vào mạch nước ngầm.

Nước sông lạnh lẽo xua tan lửa dụng trong bụng Tiêu Lãng, thực nhân ngư cắn gót chân làm hắn tỉnh táo lại. Tiêu Lãng lắc đầu, nhảy lên hang. Tiêu Lãng lấy dây thừng ra khỏi Tu Di Giới, trói Tả Hi, tiểu thư của Tả gia thành bánh chưng sau đó khoanh chân lại, bắt đầu vận công chữa thương.

Tả Hi, tiểu thư của Tả gia và Tiêu Lãng có thù, myá lần muốn giết hắn, hại hắn. Lúc này hang ngầm cực kỳ an toàn, thực lực của Tả Hi, tiểu thư của Tả gia thấp, Tiêu Lãng có thể dễ dàng hiếp nàng trút ra cơn tức và lệ khí do liên tục giết người.

Nhưng trong lòng Tiêu Lãng có giới hạn, hắn có thể giết Tả Hi, tiểu thư của Tả gia nhưng sẽ không cưỡng bức nàng.

Đây là vấn đề nguyên tắc, Tiêu Lãng luôn cho rằng một người có thể không phải là người tốt nhưng cần có điểm giới hạn, nếu không thì đó không còn là con người mà là cầm thú.

- Không đúng!

Tiêu Lãng vận công chữa thương giây lát, đột nhiên mở to mắt nhìn Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, chớp chớp mắt.

Tiêu Lãng nói nhỏ:

- Nếu như ta đè Tả Hi là cầm thú, nhưng trong tình huống này không đè nàng ta thì chẳng phải là không bằng cả cầm thú? Rốt cuộc ta nên làm cầm thú hay không bằng cầm thú đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK