Mục lục
Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Chước, người mà Charlemagne đang uất hận thấu tận trời xanh, đang ăn cơm trong căn tin.

Dạo gần đây Ninh Chước ăn uống rất ngon miệng.

Người ở Henna đều âm thầm cho rằng Ninh Chước ăn như mèo, chỉ ăn vài miếng đã no, hoàn toàn không quan tâm đến chất lượng của thức ăn, ăn được thì sẽ ăn ngay, “ăn cơm” cũng chỉ đơn giản là bổ sung dinh dưỡng ở mức cơ bản mà thôi.

Vì vậy họ có thói quen sẽ chuẩn bị một chút ít thức ăn ở khắp ngõ ngách trong căn cứ, nếu may mắn thì khi Ninh Chước đột nhiên đói bụng thì có thể giúp anh ăn no.

Họ luôn vận động mua thức ăn vặt ở bên ngoài và nhờ Ninh Chước mua cũng chỉ hi vọng anh có thể thích ăn uống một chút, cũng tự mua cho mình một hai món ngon nào đó.

Thậm chí có người còn nghĩ rằng sếp Phó luôn ở trong bếp là vì muốn tìm cách giúp Ninh Chước ăn nhiều hơn.

Tiếc rằng số lần Ninh Chước bước xuống căn tin ăn uống vào mỗi tháng trong một năm ít đến đáng thương.

Bây giờ, Ninh Chước lại bình thản ngồi trong căn tin, ăn hết một phần cơm khiến cho toàn bộ người của Henna đều cảm thấy háo hức, phấn khởi không thôi.

Ngay cả Kim Tuyết Thâm cũng có chút vui mừng.

Nhưng hắn không bao giờ nói được gì xuôi tai với Ninh Chước: “Đổi tính hả? Cũng biết tốt xấu rồi?”

Ninh Chước không quan tâm đến hắn.

Bằng một cách nào đó, Ninh Chước có cảm giác cuộc sống cũ của mình sắp đi đến hồi kết.

Đời là vô thường, anh không thể nhìn rõ ràng mọi thứ, trong lòng không thể phán định rạch ròi.

Cho nên Ninh Chước hành xử như động vật, đối với những gì mình không biết thì cứ ăn no trước rồi mới tính tiếp.

Buổi tối hôm nay, hai bên Henna và Bàn Kiều cùng tập hợp lại với nhau.

Người của hai bên đã chung đụng trong căn cứ suốt một thời gian dài, đã sớm có nhiều người làm quen thân thiết với nhau nhưng vì e ngại mặt mũi của Ninh Chước và Thiện Phi Bạch cũng như quá khứ trước đây hai bên đã chém giết nhau nhiều năm liền, họ không dám thể hiện mối quan hệ của mình ra ngoài một cách trực tiếp.

Mẫn Mân thì không cần ra ngoài, tính cách thẳng thắn không câu nệ điều gì, cô dễ dàng kết bạn với Phượng Hoàng, có thể nói là một tấm gương tiên phong phá vỡ mối quan hệ băng giá giữa hai bên.

Nhưng một nhóm người già trẻ lớn bé ngại ngùng trước mặt nhau, dù có khâm phục lẫn nhau hay có chung đề tài nói chuyện cũng chỉ dám lén lén lút lút thân tình với nhau như yêu đương vụng trộm mà thôi.

Nhưng chỉ sau vài ly rượu nóng, mọi người cũng không còn nhiều kiêng kỵ nữa, ồn ào ầm ĩ náo nhiệt với nhau.

Khuông Hạc Hiên say rượu cũng dũng cảm hơn ngày thường, không rụt rè gì hết mà hỏi chuyện quá khứ của Ninh Chước: “Anh Ninh, sao anh lại mất… một bên tay vậy?”

Khuông Hạc Hiên cũng không quá mong chờ Ninh Chước sẽ trả lời, thậm chí khi vừa hỏi xong, hắn đã vô thức thẳng lưng ngay lập tức, cơ bắp cũng căng cứng, chuẩn bị tâm lý để nghe mắng.

Nhưng Ninh Chước chỉ khẽ liếc mắt nhìn qua, nhàn nhạt đáp: “Bị bắt cóc tống tiền.”

Thiện Phi Bạch đang bá vai bá cổ đùa giỡn với cấp dưới của mình chợt quay đầu, phức tạp nhìn anh từ phía xa, hai bên tai cũng dựng thẳng lên.

Khuông Hạc Hiên kinh ngạc hỏi: “Ai mà dám bắt cóc anh vậy?”

Có người hỏi, Ninh Chước cũng kể lại vắn tắt câu chuyện của  mình.

Cuộc sống khổ cực của Ninh Chước thật ra cũng không tính là đặc biệt ở thành phố Ngân Chùy.

Ở dưới đáy xã hội của Ngân Chùy có rất nhiều số phận bất hạnh, tang thương ngày ngày trôi dạt, lênh đênh.

Anh may mắn hơn Kim Tuyết Thâm, anh vẫn còn giữ lại nhiều bộ phận trên người.

Anh mạnh mẽ hơn Mẫn Mân, anh có thể dựa vào sức mình để tự giải cứu bản thân.

Anh tỉnh táo hơn Đường Khải Xướng, ít nhất anh vẫn biết vì sao thân nhân của mình chết, biết được kẻ thù của mình là ai.

Khi bị dồn đến bước đường cùng như vậy, Ninh Chước từ một thiếu niên nho nhỏ đã đơn thương độc mã xông lên, sáng lập tổ chức Henna hùng mạnh từ hai bàn tay trắng giữa thế giới tàn khốc này.

Khi Ninh Chước kể chuyện quá khứ của bản thân lại giống như kể chuyện của một người khác, những tình tiết thê thảm đã bị cắt giảm không ít, đối với người khác, câu chuyện này cũng giống như xuất thân và quá trình trưởng thành của bao lính đánh thuê khác.

Ví dụ như Khuông Hạc Hiên, nghe xong câu chuyện thì ngay lập tức hứng chí bừng bừng, ngưỡng mộ không thôi.

Suy ngẫm lại thì dù cho hắn có sống đến từng tuổi này thì cũng không thể nào tàn nhẫn giống như Ninh Chước năm 13 tuổi được.

Khuông Hạc Hiên ngưỡng mộ nhìn Ninh Chước, nhỏ giọng cảm thán: “Anh Ninh ngầu thật.”

Nhưng Thiện Phi Bạch luôn ồn ào náo nhiệt lại trầm lắng lạ thường.

Cậu lẳng lặng nghe câu chuyện của Ninh Chước, nhìn anh và cánh tay của anh, đôi mắt chớp chớp liên tục.

Ninh Chước cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu từ xa, trái tim khẽ loạn nhịp vì ánh nhìn của cậu.

Nhưng anh cũng không đối diện với cậu mà chỉ lặng lẽ uống cạn một ly rượu.

Ninh Chước đã nuốt chửng những tháng ngày thống khổ xưa cũ, thứ được sinh ra không phải vảy mà là một thân xương cốt mạnh mẽ, bản lĩnh như hiện tại.

Nếu không, anh sẽ không thể báo được thù vì miệng vết thương cứ mãi đổ máu.

Thiện Phi Bạch hiếm khi im lặng dù đã quay về phòng.

Cả người Ninh Chước phảng phất mùi rượu thơm ngát, anh bước vào phòng trước, mở đèn, ánh sáng dịu nhẹ lan dần khắp người, anh không quay đầu mà hỏi Thiện Phi Bạch: “Hôm nay bị làm sao vậy? Cậu thành người câm rồi à?”

Vừa dứt lời, ánh sáng trong phòng liền phụt tắt.

Trong bóng tối, có một người ôm lấy anh từ phía sau.

Bàn tay nóng rực lả lướt trên da thịt anh, kéo vạt áo trên người anh ra, để lộ bả vai trần trụi.

Ninh Chước bị cậu đẩy về phía trước phải giơ tay lên chống lên vách tường.

“Cậu chỉ uống rượu mà không ăn cơm?” Ninh Chước nhàn nhạt cười nhạo: “Mà thèm khát đến như vậy?”

Nhưng Thiện Phi Bạch cũng không làm bất cứ hành vi quá phận nào.

Cậu chỉ cúi đầu xuống, dụi dàng ôn lên bả vai và chỗ nối liền giữ da thịt và máy móc.

Ninh Chước căng cứng cả người: “Ư…”

Thân thể cứng cáp như đồng, như sắt của anh không được dùng để ứng phó với điều này.

Ninh Chước nghe thấy giọng nói của Thiện Phi Bạch âm trầm vang lên bên tai.

Bây giờ cậu không nũng nịu như ngày thường, giọng điệu nghẹn ngào, kiềm nén điều gì đó quá lớn: “… Đau chết mất.”

Thật kỳ lạ khi Ninh Chước lại có thể hiểu được hàm ý của câu nói không đầu không cuối của cậu.

Bên tai anh như đang bốc cháy.

Nhưng ở nơi đó vốn dĩ không hề có lửa, chỉ có hơi thở của Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch nghiêm túc hạ xuống từng nụ hôn trên miệng vết thương của anh.

Chức năng cảm biến sinh học ngay lập tức truyền đến cảm giác mềm mại, nóng bỏng từ cánh môi ấy đến não bộ của Ninh Chước, khiến cho anh run rẩy như chịu đau.

Thiện Phi Bạch thật sự rất đau.

Nghe Ninh Chước kể câu chuyện của anh, bên vai của cậu lại đau đớn suốt cả tối, đau đến mức cậu không thể nghĩ được gì khác, không thể làm được chuyện gì ra hồn.

Thiện Phi Bạch tựa trán lên xương quai xanh của Ninh Chước, oán trách chính mình: “Em đến trễ quá.”

Ninh Chước bị giọng điệu của cậu chọc cười, lại bị nụ hôn của cậu khiến cho lời nói run run theo: “Khi đó cậu mới có 8 tuổi… Đừng có con mẹ nó hôn nữa…”

Thiện Phi Bạch nghiêm túc hồi tưởng lại bản thân đang làm gì trong lúc Ninh Chước đang bị đày đọa ở địa ngục trần gian.

… Không thể nhớ được.

Cậu là một cậu chủ nhỏ được mọi người tôn kính, chăm bẵm, nuông chiều*.

*Raw 众星捧月 (chúng tinh phủng nguyệt): “phủng” có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; có nghĩa là một đám sao  tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng

Anh lại là một ác ma tìm đường sống trong biển máu và lửa ngục.

Cả đời này họ vốn dĩ ở hai chốn thiên đường và địa ngục tách biệt.

Nhưng bây giờ cả hai lại ôm chặt lấy nhau, linh hồn cũng như tan hòa vào nhau vì sóng tình.

Từ trước đến nay, Thiện Phi Bạch chưa từng thuần phục trước Ninh Chước bao giờ.

Nếu Ninh Chước không cho cậu hôn, cậu càng phải hôn, hôn đến mức Ninh Chước nhũn hết tay chân, cả người như bị thiêu đốt trong lửa tình của Thiện Phi Bạch.

Anh cắn răng nói: “Dừng lại…”

Thiện Phi Bạch biết mình nên nghe lời.

Cả hai đã thống nhất với nhau rằng kế hoạch lớn sắp triển khai cho nên cần phải tiết kiệm sức lực, có hứng tình cũng phải nhẫn nhịn.

Nhưng hôm nay Thiện Phi Bạch có uống rượu cũng không thể xóa nhòa đau đớn trong lòng.

Cơn đau khiến cậu phát điên, cậu muốn cắn nuốt Ninh Chước, tìm mọi cách để chiếm lấy toàn bộ con người anh, bao gồm cả đau khổ và muộn phiền của anh.

Cảnh cáo không có hiệu quả, Ninh Chước không thể chịu đựng được nữa.

Anh vùng thoát ra khỏi cái ôm của Thiện Phi Bạch, dùng một chân đá Thiện Phi Bạch vào tường, không gian vang lên âm thanh trầm đục, khô khốc.

Ngay sau đó, trong lúc đang choáng váng đầu óc, cằm của Thiện Phi Bạch bị một bàn tay lạnh như băng nắm giữ, một cánh tay khác vòng ra sau ôm lấy cổ cậu.

Ninh Chước hôn lên môi Thiện Phi Bạch trong tư thế có thể vặn gãy cổ cậu bất kỳ lúc nào.

Cánh môi lạnh băng nhưng khoang miệng lại vô cùng ấm áp.

Ninh Chước thường không chủ động hôn Thiện Phi Bạch.

Anh không có kinh nghiệm trong chuyện này, cho nên nụ hôn cũng thô bạo như một sự trừng phạt, như muốn tiến công xâm chiếm.

Sự tiếp xúc thân mật giữa một băng một lửa khó lòng phân thắng bại.

Cả hai đều hiểu rõ và thấu hiểu cảm xúc mạnh mẽ bị đè nén của đối phương.

Họ muốn gần kề, muốn hôn sâu, muốn ôm chặt để chinh phục hoàn toàn đối phương.

Vốn dĩ sự kết hợp của họ là bất khả thi, vì vậy giữa họ lại nảy sinh một sự tương thích, thấu cảm khác lạ.

Và do đó, mọi sự cứ như vậy mà thành.



Trong một đêm cuồng loạn như vậy, Charlemagne không thể chịu đựng nổi người vợ tâm thần của mình nên ông ta rời khỏi nhà và đi lang thang trên khắp các con phố ở Hạ Thành.

Ninh Chước phải chết.

Ninh Chước không chỉ là một tên lừa đảo mà còn là kẻ biết rõ mọi chuyện.

Chỉ nhiêu đó thôi đã đủ để kết liễu Ninh Chước.

Vì tài sản suy kiệt nặng, Charlemagne chỉ mua một chai rượu rẻ tiền và một bó hoa đến thăm viếng nơi quản gia già từng làm cho ông ta rơi xuống biển để bày tỏ lòng kính trọng đối với đối phương.

Khi đó, Charlemagne cảm thấy cái chết của quản gia rất kỳ lạ nhưng ông ta lại không hề nhận ra mình đã đánh mất thứ gì quá đặc biệt.

Cho đến bây giờ, ông ta mới biết rằng ông ta đã mất đi người có thể lắng nghe những suy nghĩ của mình, khi phải tự mình liên lạc với lính đánh thuê hèn kém dưới đáy xã hội, ông ta mới nhận ra mình đã mất đi một cánh tay đắc lực như thế nào.

Đối diện với mặt biển tối đen, Charlemagne uống một nửa chai rượu, lải nhải liên tục với quản gia đã chết.

Hắt xì một cái thật to, Charlemagne mới im lặng lại, siết chặt quần áo vào người. Ông ta dự định đến một nơi khác để ngồi.

Còn việc quay về nhà…

Charlemagne rùng mình.

Ông ta không thể quay về để đối phó với ma nữ trong nhà.

Nhưng khi vừa quay người lại, Charlemagne nhìn thấy một bóng đen ở bên cạnh giơ tay sờ soạng, lén lút bước đi.

Đó là một người vô gia cư mù, có vẻ khi ngửi thấy mùi rượu nên đói khát, chỉ dám chờ Charlemagne rời đi thì mới lọ mọ mò đến chỗ chai rượu.

Charlemagne ghê tởm liếc nhìn đối phương.

Sau khi nhìn, ông ta lại chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc bị che lấp dưới mái tóc bết bát, bẩn thỉu.

Charlemagne lẳng lẽ bước gần đến người vô gia cư mù.

Người vô gia cư mù nghe thấy tiếng bước chân của Charlemagne quay lại.

Người này hốt hoảng cầm lấy chai rượu, loạng quạng mở nắp và uống cạn số rượu còn lại, sau đó bò hai tay hai chân về phía Charlemagne như một con chó chuẩn bị nghe chủ mắng chửi.

Charlemagne đến gần nhìn kĩ, quả thực cảm thấy người này rất quen mắt.

Cũng chỉ nằm trong giới hạn là “quen mắt” mà thôi.

Charlemagne ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Tên gì?”

Người nọ run run môi, khàn giọng đáp bằng một âm tiết: “Phạm…”

“Cái gì?”

Người nọ chần chờ một lát, mê man nói ra cái tên của mình: “… A Phạm.”

Charlemagne nhìn người đàn ông như rác rưởi bò dưới mặt đất, thở ra một hơi.

À, là tên này.

Đây là người đã bán Thiện Phi Bạch cho họ.

Charlemagne dùng mũi chân đá đá lên người A Phạm: “Người của Bàn Kiều?”

A Phạm giật mình đánh thót, vội vàng phủ nhận: “Không phải! Không phải tôi!”

Charlemagne nhỏ giọng hỏi: “Này, có muốn báo thù không?”

A Phạm đang kích động ngay lập tức im lặng, hai mắt vô hồn đen đặc nhìn về phía Charlemagne, cánh môi run rẩy vì hưng phấn.

“… Muốn.”

Charlemagne đút tay vào áo khoác lục lọi, lấy vài viên kẹo ra.

Ông ta rải kẹo lên đầu A Phạm như một con chó: “Vậy thì nói cho tôi biết, ở Ngân Chùy, ai là kẻ thù của Ninh Chước?”



Thiện Phi Bạch tỉnh giấc.

Cậu thoải mái duỗi người và tay chân, khi nhìn Ninh Chước ở bên cạnh, đầu ngón tay lại cảm thấy ngứa ngáy muốn làm chuyện xấu.

Nhưng cậu không làm.

Thiện Phi Bạch vươn tay lấy mắt kính trên đầu giường rồi đặt lên gối.

Nhìn qua tròng kính mỏng manh, cậu nhìn thấy một thế giới mới lạ.

— Làn da của Ninh Chước trắng nõn, vì vậy những dấu hôn được để lại trên người anh hiển hiện một cách rõ ràng, sắc nét.

Thiện Phi Bạch nhìn qua tròng kính, tự hào lấy tay nhẹ nhàng chạm vào những dấu hôn này.

Một cuộc gọi bất ngờ ập đến cắt đứt khoảng thời gian tốt đẹp của Thiện Phi Bạch khi được độc chiếm Ninh Chước.

Khuông Hạc Hiên gọi đến.

Thiện Phi Bạch sợ làm ồn giấc ngủ của Ninh Chuóc nên cậu bắt máy, nhỏ giọng nói: “Anh Khuông. Có gì không?”

Khuông Hạc Hiên ngạc nhiên, cũng theo đó nhỏ giọng nói theo: “À, anh Ninh đang ngủ.”

Hắn còn để tâm đến những chuyện khác, hiển nhiên cuộc gọi cũng không quá quan trọng.

Thiện Phi Bạch trở mình, chống một tay lên má, lại không thể kiềm chế mà lướt ánh mắt lên những ấn ký cậu để lại trên người Ninh Chước: “Anh nói đi.”

“… Là như thế này…” Khuông Hạc Hiên tạm dừng một chút: “Sếp, cậu còn nhớ A Phạm không?”

“À ha, cậu ta.” Thiện Phi Bạch giơ tay xoa xoa phía sau gáy kim loại của mình: “Nhớ rất rõ.”

Khuông Hạc Hiên liếm môi: “Thằng nhóc đó nói là muốn giới thiệu cho chúng ta một đơn hàng lớn, hi vọng sau khi hoàn thành đơn thì giúp đỡ cậu ta một chút, cho cậu ta một con đường sống. Tôi không nghe rõ cho nên cúp máy, nhưng cúp máy xong thì thấy có gì đó lạ lắm nên gọi cậu… Cậu có muốn nói chuyện với cậu ta không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK