Thiện Phi Bạch chùi khóe miệng, mếu máo: “Khó uống.”
“Ờ.” Ninh Chước bình tĩnh đáp: “Tôi mua 10 kí. Cứ từ từ uống.”
Thiện Phi Bạch: “… Bây giờ em đổi ý được không? Em muốn về nhà.”
Ninh Chước lạnh lùng: “Muộn rồi, bây giờ cậu muốn đi ra ngoài thì uống cho hết 10 kí cà rốt ép đi.”
Thiện Phi Bạch cụp đuôi: “Nếu đến lúc đó em còn sống.”
Im lặng một lát, cậu ấm nhà giàu trời sinh Thiện Phi Bạch thốt ra một câu trái với lương tâm: “Rau củ đắt lắm.”
Ninh Chước đang vui: “Vì cậu nên không đắt. Tôi còn mới đặt thêm 30 kí nữa, khi nào có hàng người ta sẽ giao ngay.”
Thiện Phi Bạch: “…”
Cậu ôm tia hi vọng cuối cùng để chống cự lại: “Cà rốt thực sự vô dụng với em.”
Ninh Chước: “Tại sao lại vô dụng? Bị như vậy không phải là gây phiền phức cho cậu à?”
Thiện Phi Bạch ít khi bị Ninh Chước chèn ép, nhưng cuối cùng lại bị nước ép cà rốt đánh bại hoàn toàn, trở nên tái mét cả mặt.
Ninh Chước có thể triệu tập các thành viên Henna họp mặt và tuyên bố quyết định của mình.
Nhưng anh đã thay đổi ý định và dẫn Thiện Phi Bạch đi dạo trong căn cứ trước.
Thiện Phi Bạch không phải là khách, nhưng cậu cũng không thể được xem là người của anh.
Tuy nhiên, dù sao cậu cũng không còn là đứa trẻ 13 tuổi nữa, không phải người có thể dễ dàng lừa gạt.
Thay vì để cậu ta kìm nén sự tò mò và tự khám phá thì tốt hơn hết là dẫn cậu ta tham quan từ trên xuống dưới.
Căn cứ Henna gần như đã mở rộng khai thác toàn bộ vách đá này, diện tích hướng thẳng vào lõi trái đất. Nó được chia thành 18 tầng với đầy đủ các chức năng khác nhau.
Đây là một không gian ngầm được mở rộng dần từ lớp đá cứng như thép. Các nguồn ánh sáng nhân tạo, máy tạo oxy và điều hòa không khí hoạt động quanh năm, biến pháo đài lộn ngược này trở thành một thành phố thu nhỏ.
Tầng hầm 1 là khu văn phòng, khu dịch vụ dành riêng cho khách hàng và là nơi được trang trí tinh xảo nhất ở trong căn cứ Henna.
Tầng 2 là căn tin công cộng, có kho đông lạnh, kho bảo quản thực phẩm, thậm chí còn có một khu nhà nhỏ nấu bia và quầy bar ngay bên cạnh.
Tầng 3 là khu vui chơi giải trí.
Có phòng đọc sách điện tử, phòng xông hơi suối nước nóng, phòng hòa nhạc mini, phòng chiếu phim mini, phòng trò chơi điện tử thời xưa, phòng bi da, phòng cầu lông… mọi thứ đều có sẵn.
Ba tầng này là nơi ở trong phần lớn thời gian của sếp Phó, người đứng đầu thực sự của Henna.
Sếp Phó sống tự do ở đây và không có bất kỳ tham vọng gì đặc biệt. Khi không có gì để làm, y làm thay công việc của robot dọn dẹp. Y cầm chổi và dọn dẹp mọi ngóc ngách trong căn cứ một cách cẩn thận.
Các cài đặt, hệ thống bên dưới ba tầng này khá mờ nhạt so với ba tầng đầu tiên.
Tầng 4 đến tầng 6 là phòng huấn luyện và kho vũ khí chính, đồng thời là nơi được phòng thủ nghiêm ngặt nhất ở Henna.
Tầng 7 đến tầng 9 là tầng dành riêng cho Ninh Chước, là những tầng không được phép tự do vào ra.
Tầng 10 đến tầng 15 là khu vực nghỉ ngơi cho những lính đánh thuê khác.
Giống như loài chuột chũi, họ sống theo bầy đàn hoặc đơn độc tùy theo thói quen của mình.
Tầng 16 là tầng y tế chuyên dụng có làn đường riêng cho xe cấp cứu, đảm bảo bệnh nhân bị thương được vận chuyển đến nơi trong thời gian sớm nhất.
Phòng giam và phòng tra tấn cũng được thiết kế ở tầng 16 để thực hiện một số hoạt động mờ ám.
Sở dĩ phòng cấp cứu và phòng tra tấn tượng trưng cho hai thái cực sống – chết lại được đặt trong cùng một tầng là để thuận tiện cho việc sơ cứu.
Chức năng của tầng 17 và tầng 18 đơn giản hơn nhiều. Chúng tích hợp phòng điều khiển chính, phòng R&D và phòng tiện ích. Đây là khu vực ít được ghé thăm nhất.
Ninh Chước dự định đi tìm sếp Phó trước.
Không may là không tìm thấy bóng dáng của sếp Phó trong ba tầng đầu tiên.
Thiện Phi Bạch hứng thú dạt dào với cuộc sống ở đây: “Anh, ở đây tốt quá, sao anh không ở đây?”
Ninh Chước không có hứng thú, thuận miệng đáp: “Tôi không có nhiều thú vui như anh ta.”
Thiện Phi Bạch liếc mắt nhìn Ninh Chước một cái, không lên tiếng.
Mấy năm qua cậu có nghe về tin đồn giữa Ninh Chước và sếp Phó.
Lần trước khi tới đến đây, Thiện Phi Bạch vẫn còn là một đứa trẻ 13 tuổi, không biết rõ gì về cảm xúc, chỉ biết mình lạc vào một ổ cướp nên cần tìm cách bảo quản mạng sống.
Sau đó, cậu nảy sinh lòng ngưỡng mộ đối với một người, cậu thực sự muốn ở lại đi theo người đó nhưng cuối cùng kết quả lại không tốt đẹp.
Từ đầu đến cuối, cậu chỉ quan tâm đến một người này.
Cho nên cậu không nhớ rõ gương mặt của sếp Phó như thế nào.
Thiện Phi Bạch dùng tay vuốt từ bụng lên ngực, nhẹ nhàng vỗ về sự tức tối trong lồng ngực.
Cậu rất muốn nhìn thử sếp Phó, người được cho là “có quan hệ thân thiết nhất” với Ninh Chước, là người như thế nào.
Ninh Chước nhấn thang máy đến tầng 4.
Lần này, họ gặp một người.
Chỉ đi vài bước, họ đã gặp Kim Tuyết Thâm, người đang bắn cung trong phòng huấn luyện đặc biệt.
Khi luyện tập, hắn không sử dụng cung plasma mà sử dụng loại cung sắt bình thường, bắn những mũi tên nhanh với tần suất ổn định.
Ninh Chước cong ngón tay, gõ gõ lên cửa kính cách âm.
Kim Tuyết Thâm luyện cả mắt và tai, tai hắn có thể nghe rõ tám hướng, chút chấn động nhỏ kia không thể thoát khỏi phạm vi nhận thức của hắn.
Hắn quay đầu, nhìn thấy Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đang híp mắt chào hỏi mình ở phía sau.
Kim Tuyết Thâm ôm một bụng tức, vừa mới đi thu tiền về lại bị Ninh Chước lấy thẻ đi, cơn tức giận chưa phát tiết hết.
Hắn nhanh chóng cầm cung lao đến, ngay khi cánh cửa tự động mở ra, mũi tên của Kim Tuyết Thâm đã hướng thẳng về phía Thiện Phi Bạch.
Thiện Phi Bạch nấp sau lưng Ninh Chước, nhẹ giọng không biết xấu hổ nói: “Anh Ninh, anh ta bắt nạt em.”
Kim Tuyết Thâm không ngờ đối phương lại dám tố cáo trước, điên tiết nói: “Ninh Chước, tránh ra!”
Ninh Chước đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng nhìn hắn, không chịu nhượng bộ dù chỉ một bước, hai bên đối đầu nhau như băng và lửa.
Sau 10 giây đối đầu, Kim Tuyết Thâm vô thức di chuyển đầu mũi tên chệch 3 inch.
Ninh Chước: “Ai phụ trách căn cứ?”
Kim Tuyết Thâm tức giận nói: “Sếp Phó!”
Ninh Chước nhìn hắn: “Sếp Phó đồng ý rồi.”
Kim Tuyết Thâm xem sếp Phó như thần tượng cứng họng hoàn toàn: “Anh ấy… anh ấy ở đâu? Tôi phải đi tìm anh ấy!”
“Đi chung không?” Ninh Chước nói: “Tôi cũng đang đi tìm.”
Kim Tuyết Thâm: “…”
Trong đầu hắn đi vài vòng mới hiểu được ý của Ninh Chước: “… Anh chưa hỏi ý anh ấy?”
“Có gì khác không?” Ninh Chước hờ hững nhún vai: “Chúng ta đi chung đi, xem thử anh ta nghe lời cậu hay nghe tôi?”
Kim Tuyết Thâm tức giận lùi về sau, đôi má trắng ửng hồng: “Ai muốn tranh cãi chuyện này với anh chứ?”
Hắn buông mũi tên trong tay xuống, dùng tay trái vỗ nhẹ lên vai trái của Ninh Chước: “Ở đây!”
Hắn chỉ ngón tay xuống dưới, lại vỗ nhẹ bên ngoài đùi trái, sau đó giơ chân đá vào bắp chân Ninh Chước: “Anh quên mấy vết dao này từ đâu ra rồi à?”
Thiện Phi Bạch nghe Kim Tuyết Thâm nói những lời này liền chau mày, ký ức xa xưa lại sống lại.
Kim Tuyết Thâm nghiến răng nghiến lợi, hận đến run người: “Ba đao sáu lỗ! Tôi có cần anh vì tôi mà làm tới mức đó không? Tôi ghét phải mắc nợ người khác!”
Ninh Chước không hề xúc động, tránh nói tiếp việc này: “Cậu là nhà phân tích, nhiệm vụ là phân tích, vậy thì dùng tên giết cậu ta vui hơn, hay là tóm Bàn Kiều trong tay vui hơn?”
Kim Tuyết Thâm vững vàng nói: “Vế sau độ nguy hiểm quá cao. Tôi không chọn.”
Ninh Chước lúc lắc đầu, nhường đường: “Vậy thì xin mời.”
Thiện Phi Bạch cũng là một tên điên, tiến về trước mộ bước, không tránh không né, đối diện trực tiếp với mũi tên của Kim Tuyết Thâm.
Trước mắt cậu xuất hiện một hàng dấu chân máu vẫn còn nóng hổi đang hướng về một nơi xa.
Thiện Phi Bạch lầm bầm: “Đã nói trước với họ rồi, tôi có trách nhiệm sẽ báo đáp lại chuyện này.”
Kim Tuyết Thâm kéo căng dây cung.
Chỉ cần thả tay ra, hắn có thể bắn xuyên qua đầu Thiện Phi Bạch.
Mối thù năm đó bị họ bắt cóc và những gì mà Ninh Chước phải trải qua sẽ được xóa bỏ trong một đòn này.
Nhưng Kim Tuyết Thâm dùng hết lí trí lấy ngón tay túm chặt sợi dây cung.
—— Tuy lựa chọn thứ hai Ninh Chước đưa ra có quá nhiều biến số, lựa chọn thứ nhất cũng không khác gì, lựa chọn này đồng nghĩa với việc khơi mào một cuộc chiến vô tận.
Một khi mối thù chết người được hình thành và thành viên Henna lại bị bắt cóc và trả thù, cuộc tra tấn không chỉ đơn giản là ba đao sáu lỗ nữa.
Ngực Kim Tuyết Thâm phập phồng lên xuống dữ dội, sau đó hắn xoay người rời đi.
Vừa đi hắn vừa mắng: “Tôi sẽ nói chuyện với sếp Phó!”
Ninh Chước: “Cảm ơn, nhớ nói với anh ta một tiếng giúp tôi.”
Kim Tuyết Thâm: “Anh chống mắt lên mà coi tôi sẽ nói anh ấy tống cổ tên họ Thiện này ra ngoài!”
Ninh Chước: “Nhớ giúp tôi. Sao lúc nào cậu cũng không chịu giúp tôi vậy?’
Giọng nói tức tối của Kim Tuyết Thâm từ xa truyền đến: “Cút khỏi đây ngay!”
Nhìn Kim Tuyết Thâm tức giận rời đi và biến mất ở cuối hành lang, Ninh Chước giới thiệu ngắn gọn với Thiện Phi Bạch: “Kim Tuyết Thâm, cậu đã từng gặp cậu ta rồi, cậu ta không giống với tên của mình, tính tình rất nóng nảy, và là quân sư phân tích của chúng tôi.”
Thiện Phi Bạch đặt tay lên vai Ninh Chước: “Em nhớ cơ quan nội tạng của anh ta đều là máy móc hết, chắc chắn trước đó bị thương nặng đúng không.”
Ninh Chước hất tay Thiện Phi Bạch ra, nghiêng người né cuộc đụng chạm rồi xô cậu đi, mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước: “Đi tiếp.”
Sau khi đi vài bước, anh lại quay ngược lại, không nói gì mà giật băng đô thể thao của Thiện Phi Bạch xuống, lấy tay xoa mái tóc của cậu rối tung thành ổ gà.
Ninh Chước nhìn gương mặt đẹp trai bối rối với mái tóc rối như ổ gà liền cảm thấy hài lòng, ra lệnh: “Đi thôi.”
Nhóm người tiếp theo mà họ gặp là nhóm lính đánh thuê do Úc Thuật Kiếm dẫn đầu.
Ninh Chước gọi họ lại, dẫn Thiện Phi Bạch qua, dùng vài câu mô tả kế hoạch Henna và Bàn Kiều sẽ hợp thể.
Nhóm người này luôn tin tưởng Ninh Chước, cho nên dễ thuyết phục hơn Kim Tuyết Thâm nhiều.
Nếu Ninh Chước cho phép Thiện Phi Bạch ở lại, hai tổ chức xác nhập với nhau thì họ cũng không còn gì để nói.
Ngoài ra, trông thấy bộ dạng thảm hại, đáng thương của Thiện Phi Bạch khi tóc thì rối bù, tay thì bị thương, ai nấy cũng cảm thấy vui vẻ hơn, sự chán ghét cũng không còn nhiều như trước.
…
Trong khi Ninh Chước dẫn Thiện Phi Bạch đi thăm quan căn cứ Henna, Bạch Thuẫn đang tổ chức một cuộc họp video bí mật cấp cao.
Lúc này, bầu không khí trong hội trường đình trệ và khó xử, ai cũng cúi đầu không nói nên lời.
Trụ sở Bạch Thuẫn.
Ayler, phó giám đốc Bạch Thuẫn, là người chủ trì cuộc họp, nhìn sự im lặng chết chóc trong cuộc họp, trong lòng đầy lửa giận nhưng lại khổ sở không nói nên lời.
Mục đích của cuộc họp lần này là thành lập tổ chuyên án, huy động những sĩ quan cảnh sát có năng lực từ các quận khác nhau để điều tra sự việc liên quan đến Charlemagne.
Ayler không muốn tiếp nhận củ khoai nóng hổi này nhưng trong số những phó giám đốc khác, Ayler là người có lí lịch yếu nhất, hiển nhiên trở thành kẻ hứng chịu mũi sào.
Tuy nhiên không một ai trong số những người ở đây biết điều đó và sẵn sàng chủ động làm chỉ huy của tổ chuyên án.
Ayler chọn ra những người đứng đầu của một số quận và yêu cầu họ giới thiệu ứng cử viên. Kết quả là những con cáo già này đều dông dài đưa ra những ưu nhược điểm của vụ án, định hướng dư luận, tầm ảnh hưởng của thông tin… cuối cùng lại im lặng không lựa chọn một ai.
Tất cả đều biết nếu điều tra thành công vụ án này sẽ thu được rất nhiều giá trị. Nhưng nếu cuộc điều tra thất bại thì đều đắc tội cả trong và ngoài, cả người dân và nhân vật cấp cao, ảnh hưởng đến con đường thăng tiến sau này.
Ban quản lý đã thực hiện những tính toán nho nhỏ của mình: không thể ứng cử một phế vật lên được, vì 80% những tên phế vật đều có người chống lưng.
Nhưng cũng không thể ứng cử nhân tài do chính mình bồi dưỡng. Đó là người nối nghiệp của bọn họ, ai lại mạo hiểm dâng tương lai của mình thực hiện phi vụ này?
Nhưng nếu thực sự ứng cử một tên ngu dốt, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, chính mình cũng ăn đau theo.
Cho nên ai nấy cũng đánh trống lảng, không chịu tiến cử một ai.
Ayler cảm thấy đau đầu vì điều này, ông ôm đầu vỗ nhẹ vài cái, chợt nảy ra một ý tưởng: “Nhân tiện có ai đã liên lạc trực tiếp với bộ phận điều hướng dư luận và yêu cầu làm mờ thông tin then chốt trong đoạn video chưa?”
Người phụ trách quận Trường An suy nghĩ cẩn thận, hắng giọng đáp: “Thưa có… Đó là nhân viên của chúng tôi, phó đội trưởng đội đặc nhiệm, tên là Lâm Cầm.”
Mắt Ayler sáng lên: “Cậu ta thế nào?”
Người phụ trách quận Trường An biết Lâm Cầm là người như thế nào và cảm thấy hắn là người thích hợp nhất để làm công việc này.
Nhưng tính cách của Lâm Cầm rất quái dị, vừa mềm yếu, linh hoạt nhưng cũng rất bản lĩnh, khó thao túng.
Người phụ trách quận Trường An cân nhắc lời nói của mình, thận trọng đáp: “Cậu ta có năng lực nghiệp vụ xuất sắc, tôi không có gì để bàn thêm, chỉ là tính tình hơi bướng bỉnh.”
Ayler hiểu điều này có nghĩa là gì.
Và Ayler cũng nhận ra, người này không hề đề cập đến bối cảnh gì của Lâm Cầm.
Có nghĩa là không có bối cảnh gì cả.
Khó khăn mới tìm được một người chủ động nhảy ra khỏi giếng, Ayler cần mà không được, làm sao có thể tha cho người này?
Ông kiềm chế cơn kích động, hạ lệnh: “Báo cậu ta đến trụ sở Bạch Thuẫn báo danh ngay, chúng ta phải nắm chắc thời gian, tiến thêm một bước thảo luận vụ án.”
Người phụ trách quận Trường An thử thăm dò: “Chức vụ của cậu ta là phó đội trưởng đội đặc nhiệm…”
Đây là một thông tin thăm dò dành cho Ayler về vị trí mà ông dự định giao cho Lâm Cầm trong tổ chuyên án.
Ayler hỏi: “Cậu ta bao nhiêu tuổi?”
Người phụ trách quận Trường An đáp: “28.”
Ayler tự tin: “Thanh niên thì cần rèn luyện thể dục thể thao. Tôi sẽ chịu trách nhiệm và cho cậu ta làm đội trưởng đội đặc nhiệm và tổ chuyên án.”
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Mạch nước ngầm đã mãnh liệt hơn một chút rồi.