Giọng nói thô ráp của gã được khuếch đại bằng loa chất lượng cao khiến người nghe khó chịu, tim đập nhanh hơn.
Người đàn ông vạm vỡ có biệt danh là “Kim Hổ”, nghe xong, hắn mỉm cười với Takeshi Motobu: “Không có gì đâu anh Motobu, chỉ là một chuyện hận thù cá nhân mà thôi.”
Takeshi Motobu đặt micro xuống, ngồi thẳng dậy: “Tao muốn nghe.”
Kim Hổ cố nén sự bực tức trong lòng, nở một nụ cười như gió xuân, cố gắng giải thích ngọn nguồn cho ông chủ của mình.
Bây giờ Kim Hổ là một phó lãnh đạo của một tổ chức lính đánh thuê cỡ nhỏ.
Dù trước đây hắn là một ông trùm của một băng đảng.
Tổ chức Blast của hắn từng có một giai đoạn hận cũ thù cũ khó nói đối với Henna.
Khi vừa bắt đầu, tổ chức Blast hoạt động chủ yếu ở khu Trường An.
Trước khi Henna đến Trường An thì nơi này cũng không được gọi là “Trường An” mà chỉ là một khu vực hỗn loạn.
Công việc mỗi ngày của Kim Hổ là thể hiện sức mạnh cơ bắp của mình, dẫn đàn em bặm trợn cơ bắp nghênh ngang đi khắp ngõ hẻm thu phí bảo kê từ những hộ gia đình bình thường.
Nếu ai phản kháng thì sẽ bị đánh đập.
Nhưng Kim Hổ cũng không muốn băng đảng của mình chỉ dừng lại là một băng đảng cấp thấp mà thôi.
Hắn là một người có tầm nhìn.
Sau khi dành dụm được một số tiền lớn, hắn dành một phần chu cấp cho anh em của mình, phần còn lại dành cho bộ phận nhân sự của công ty Thụy Đằng.
Hắn cũng sẽ chủ động dẫn anh em của mình làm chân tay không công cho Thụy Đằng để duy trì sinh hoạt phí.
Kim Hổ gọi đó là một khoản đầu tư dài hạn.
Chỉ cắn nắm chắc cơ hội, được công ty lớn chú ý và trở thành một phần thế lực ngầm của họ, những kẻ lang thang này sẽ có một tấm vé làm ăn ổn định lâu dài, không cần phải đi khắp phố để đối phó với những người bán hàng rong, công nhân nhỏ bé chỉ biết vắt óc mỗi ngày vì cơm áo gạo tiền.
Kim Hổ đã làm tốt công việc kinh doanh này và sắp đạt được một sự nghiệp lớn.
Cho đến một ngày, một chàng trai trẻ đến khu Trường An.
Ngày hôm đó, Kim Hổ dẫn hai tên đàn em của mình ra ngoài để thu tiền bảo kê.
Khi Kim Hổ nắm lấy tai của một cô gái bị điếc đang bán đậu phụ nóng ở bên đường và lục túi của cô một cách tục tĩu, một người nào đó chợt vỗ vào vai hắn từ phía sau.
Lúc đó là giai đoạn đáng tự hào của Kim Hổ.
Hắn biết xung quanh có rất nhiều tiểu thương khác đang theo dõi hành động của hắn, hầu hết đều mang vẻ mặt sợ sệt không dám nói gì.
Hắn không quan tâm đến điều đó.
Những người đó vốn đã bị mình dọa sợ cho chết khiếp không dám phản kháng lại!
Cho nên Kim Hổ vẫn không thèm quay đầu.
Cuối cùng, hắn lại bị tát mạnh ở bên tai!
Cú tát nặng nề và đột ngột đến mức tai Kim Hổ ù đi, sự nhục nhã và tức giận theo máu dồn lên đỉnh đầu.
Hai mắt hắn nổi đầy tơ máu vì cú tát. Một lúc lâu sau hắn mới lấy lại được sự tập trung và nhìn rõ ai đã tát mình.
Đó là một chàng trai trẻ có ngoại hình khá bắt mắt.
Về phần hai tên đàn em vô dụng của hắn, một người ngã đầu vào thùng rác to, đang vật lộn với đống rác để chui ra ngoài; một người thì lăn lộn bên đường, ôm ngực rên rỉ đau đớn.
Kim Hổ choáng váng mở miệng, vừa mở miệng lại thấy máu mũi chảy xuống miệng đầy mùi rỉ sét: “Má nó…”
Vừa lên tiếng, hắn lại nhận thêm một cú đá mạnh vào mặt, cả người mất quyền kiểm soát mà bay ra ngoài, tông thẳng vào cột đèn đường.
Chàng trai trẻ sải những bước chân dài, dùng đế giày giẫm lên mặt hắn. Sau khi cố định thì người này lấy máy thu tiền trong ngực áo của hắn ra, dùng vân tay của hắn giải mật khẩu, lấy lại số tiền hắn vừa thu được.
Tai Kim Hổ ù đi, hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Mày lấy tiền làm gì, ngay cả chính mình còn không tự bảo vệ được thì làm sao bảo vệ được người khác?”
Chỉ với một cú đá và một cái bạt tai đã xóa sạch uy tín và danh tiếng mà Kim Hổ gầy dựng ở Trường An trong nhiều năm.
Sau này, khi đã nhiều lần dò hỏi, Kim Hổ mới biết chàng trai trẻ đó là Ninh Chước, thành viên của một tổ chức lính đánh thuê kém nổi là Henna.
Có hai hoặc ba người tự xưng là người của Henna lang thang khắp Trường An để mua sắm, ai cũng nghĩ họ đã chọn khu Trường An là nơi xây dựng địa bàn và tranh giành địa bàn với hắn.
Đó là một điều cấm kỵ.
Kim Hổ tức giận, không chờ vết sưng trên mặt biến mất, hắn không ngừng huy động lực lượng, định cho Ninh Chước biết thế nào là lễ độ, cho Ninh Chước biết ai là người đến trước, ai là con rồng thực sự và ai là con rắn nhỏ bé.
Nhưng bất ngờ là Ninh Chước lại không có ý định bỏ trốn.
Khi Kim Hổ hung hãn tìm tới, Ninh Chước đang ngồi ở ven đường, duỗi chân ăn một đống đậu hũ miễn phí với vẻ mặt vô cảm.
Nhìn thấy nhóm Kim Hổ lao về phía mình, Ninh Chước bỏ đĩa đậu phụ xuống, lặng lẽ đứng lên tiếp đón.
Ninh Chước giáng cho Kim Hổ một đòn nặng nề khác, khiến hắn bị rách một mảng da lớn trên tay.
Từ đó trở đi, Ninh Chước chỉ tập trung vào Kim Hổ.
Trong mọi cuộc xung đột, dù ai là kẻ tấn công chính thì Kim Hổ luôn là người bị thương nặng nhất.
Nếu đám đàn em bị đánh, Kim Hổ chắc chắn phải gãy ít nhất một cái xương sườn.
Sau khi Kim Hổ ăn đau suốt hai ba trận, hắn cũng đến việc lui về hậu trường, chỉ để đàn em ra ngoài tìm Ninh Chước.
Nhưng khi hắn đi một mình, bất ngờ gặp Ninh Chước lang thang trên đường, hắn cũng bị Ninh Chước đánh một trận nhừ tử.
Nhận định của Ninh Chước rất đơn giản: bây giờ tao đang ở quận Trường An, tao không muốn thấy mày nên mày cút khỏi đây đi.
Ninh Chước không vội đánh chết Kim Hổ ngay mà đánh từng bước một, dần dà khiến Kim Hổ sợ hãi và bất an:
… Có lẽ lần sau Ninh Chước sẽ giết hắn thật.
Khi đó, Ninh Chước vẫn chưa có một căn cứ cụ thể, anh tàn nhẫn và sẵn sàng mạo hiểm. Anh cũng sử dụng chiến lược một mình, tập trung nhắm vào Kim Hổ và không gây tổn hại cho người khác.
Cho nên khi đám đàn em đang tấn công Ninh Chước thì bản thân Kim Hổ đã dần yếu đi nhiều.
Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, hắn không còn cách nào khác là phải sơ tán khỏi Trường An, chuyển đến một nơi khác nghèo nàn hơn, bẩn thỉu hơn, hỗn loạn hơn.
Theo cách đó, ít nhất đám đàn em sẽ là người liều mạng ở tiền tuyến chứ không phải hắn.
Kim Hổ nghĩ rằng với chiến thuật tạm thời rút lui này, hắn sẽ chờ cho lực lượng của mình từng bước lớn mạnh hơn, Ninh Chước thì bận rộn phát triển địa bàn, hắn có thể lợi dụng thời cơ ẩn nấp trong bóng tối để phản công.
… Và hắn lại bất lực nhìn Henna vượt qua mọi trở ngại và trở thành một trong những tổ chức lính đánh thuê hàng đầu, thế lực mà hắn không còn đủ khả năng để mạo phạm.
Chiến thuật rút lui tạm thời của hắn lại trở thành một sự đầu hàng lố bịch.
Tuy nhiên, điều khiến hắn nhẹ nhõm nhất là không chỉ riêng tổ chức Blast, nhiều tổ chức khác cũng đã chịu thất bại dưới tay Ninh Chước.
Dưới sự lãnh đạo của vị Diêm vương mĩ lệ này, những tổ chức khác đều âm thầm rút quân khỏi Trường An.
Nếu không đủ khả năng phản công thì cũng không đủ khả năng để lẩn trốn dưới tai mắt của đối phương.
Cho nên trong vài năm qua, khu Trường An để chuyển đổi trở thành một khu vực có an ninh xã hội ổn định nhất ở Hạ Thành, thực sự có không khí bình yên đúng với tên gọi “Trường An” của mình.
Song, vài năm sau, tâm nguyện ấp ủ bấy lâu của Kim Hổ đã thành hiện thực.
Tổ chức Blast được công ty Thụy Đằng thuê và thực hiện những hoạt động bẩn thỉu bí mật của họ.
Ví dụ, lần này Takeshi Motobu bị bắt giam cần 4 lính đánh thuê do Kim Hổ đứng đầu được cử đến để bảo vệ gã.
Với sự căm ghét như vậy, Kim Hổ chắc chắn không thể nói được gì hay ho về Ninh Chước.
Trong quá trình kể lại, hắn cũng tự động bỏ qua một số chi tiết không cần thiết.
Ví dụ như lúc hắn bị thiếu niên Ninh Chước đuổi đánh.
Nghe xong câu chuyện của hắn, Takeshi Motobu xoa cái cằm mấp mô của mình mà suy nghĩ một lúc: “Ninh Chước? Hình như tao có nghe qua cái tên này rồi.”
Kim Hổ đã theo chân Takeshi Motobu một thời gian dài cho nên hiểu rõ bản chất của gã.
—— Takeshi Motobu là một người nghiện tình dục, ăn hết cả nam lẫn nữ.
Kim Hổ nói thật: “Vâng, thằng nhãi đó giống như một tên điếm vậy, sinh ra là để đứng ngoài đường!”
Takeshi Motobu xoa cằm và “ồ” lên đầy thích thú.
Kim Hổ hiểu tiếng “ồ” đó nghĩa là gì.
Hắn sững sờ một lúc, cảm thấy tá hỏa vì mình đã nói sai.
Ninh Chước không phải con chó, con mèo đơn thuần muốn lấy lòng Takeshi Motobu bằng sự đáng yêu của mình, cũng không phải những gái điếm được mang đến cho Takeshi Motobu để “giải tỏa” hằng ngày.
Nếu Takeshi Motobu thực sự dám yêu cầu Ninh Chước ngủ với mình…
Chỉ cần nghĩ đến hậu quả, da đầu của Kim Hổ đã tê rần rần.
Hắn không nghi ngờ chút nào về việc Ninh Chước thực sự có năng lực chặt đứt công cụ gây án của Takeshi Motobu.
Đến lúc đó, hắn sẽ bị buộc tội là “bảo vệ không đầy đủ”.
Nghĩ đến đây, cả người Kim Hổ nổi da gà, hắn đổi chủ đề ngay: “Thằng nhãi đó không đáng động vào đâu ạ. Một tên lính đánh thuê như vậy hiển nhiên đã bị những tên khác chơi từ lâu rồi, chắc chắn không còn sạch sẽ nữa!”
Sau khi vũ nhục Ninh Chước, Kim Hổ sợ thú tính của Takeshi Motobu lại nổi lên nên hắn cho đàn em tiếp tục hầu hạ gã ca hát.
Takeshi Motobu cũng không hỏi gì thêm, gã cầm micro, tiếp tục bài trữ tình lãng mạn sướt mướt của mình.
…
Ở bên kia, sự hỗn loạn trong phòng chứa nước đã sớm thu hút sự chú ý của các quản ngục.
Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đã đánh nhau từ trước vào trong phòng giam. Quản ngục cảm thấy quyền lực của mình bị coi thường.
Nhưng quản ngục cũng biết phía sau hai người này dường như có thế lực nào đó chống lưng.
Cho nên dù cấp trên không giải thích cụ thể đó là thế lực nào, những quản ngục vốn đã quen việc nhìn thấy đủ loại người trong tù và có năng lực tự đánh lừa mình rất tốt.
Nếu là người khác thì sẽ vào trong và đánh phạm nhân bằng dùi cui.
Quản ngục ở đây chỉ cần mắng chửi hai người một cách tượng trưng đã xem như hoàn thành nhiệm vụ giám sát của mình.
Trước sự thúc giục của quản ngục, hai người tắm rửa sạch sẽ và mặc đồng phục phạm nhân.
Quần áo kém chất lượng cũ kĩ bám đầy bụi thì khi mặc vào thì cũng không thể nói là “đẹp” được.
Nhưng khi bộ đồng phục này được khoác lên bởi hai người họ thì khác.
Thiện Phi Bạch như một thiếu gia nhà giàu gặp tình cảnh sa sút nhưng bộ quần áo rẻ tiền cũng không thể giảm bớt khí chất quý tộc của mình.
Trong khi đó, quần áo của Ninh Chước có kích cỡ hơi nhỏ nên phần quần căng chặt ở phần đùi và mông, ôm trọn lấy da thịt rắn chắc, khiến những quản ngục cũng phải ngoái đầu nhìn nhiều lần.
Quản ngục đẩy cả hai đi về phía trước.
Một cánh cửa tự động mở ra, một khung cảnh hỗn loạn, oi bức liền hiển hiện trước mắt hai người.
Tuy bên ngoài đã vào cuối thu đầu đông nhưng nơi này là nóng đến mức không thể thở nổi.
Từng luồng gió nóng ùa vào phổi của mỗi người, đốt nóng họ từ bên trong.
Nơi đầu tiên họ đi qua là phòng lao động công ích cho phạm nhân có thời giam giam giữ dài hạn.
Cửa sổ ở đây sáng sủa và sạch sẽ, là dấu hiệu và bộ mặt đại diện của ngục giam số 1 Stuart.
Mỗi khi lãnh đạo của Bạch Thuẫn đến kiểm tra, đây là nơi đầu tiên sẽ được thanh tra.
Dây chuyền lắp ráp, sản xuất bên trong rất khác nhau, có cả dây chuyền sản xuất lều, vali, giày dép.
Phía sau tấm kính lớn trong suốt là những tù nhân đang ngồi ở khu vực làm việc tương ứng, lưng ai cũng thẳng tắp và gương mặt thì đờ đẫn.
Họ làm việc ở đây 12 tiếng mỗi ngày.
Đằng sau tấm kính là một hệ thống khổng lồ vận hành dựa vào máy móc và con người.
Bên cạnh là phòng lao động dành cho phạm nhân có thời gian giam giữ ngắn hạn.
Công việc của họ tương đối nhẹ nhàng, chỉ cần hoàn thành một vài công việc thủ công gấp giấy hộp linh tinh là được.
Ngay sau đó, hai người lại được dẫn vào nơi giam giữ phạm nhân.
Khi cánh cửa mới từ từ được mở ra, một luồng hơi nóng mạnh mẽ hơn, dày đặc hơn, ngột ngạt hơn phả vào mặt họ.
Phòng giam được chia thành hai tầng —— không phải hai tầng cách biệt nhau mà là hai tầng nối liền của một cái lồng sắt.
Mỗi phòng giam rộng 10 mét vuông, bên trong có bốn chiếc giường tầng.
Một cái bồn cầu, một chậu rửa dính đầy cặn và một giá gỗ dùng để đặt đồ vệ sinh cá nhân bị dồn vào trong góc đầy thảm thương.
Phạm vi di chuyển trung bình của mỗi người chưa đến 2 mét vuông, tầng trên chỉ đủ để một người ngồi dậy, muốn ra khỏi giường phải co duỗi người như con sâu, leo xuống thang để xuống dưới đất.
Nhiều người xin nghỉ lao động công ích vì bị ốm, khi nghe thấy tiếng giày da của quản ngục vang lên từ xa, họ lập tức yếu ớt tựa đầu vào tường và bắt đầu rên rỉ khe khẽ để minh chứng mình không lười biếng trốn việc.
Vì ban ngày không có đèn nên trông những phạm nhân này những đống rác bẩn thỉu, ẩn mình trong những góc tối.
Thiện Phi Bạch cảm thấy kì lạ khi đi qua một hành lang hỗn loạn như vậy.
Ở khu Stuart sầm uất, tất cả cặn bã đều bị gió mùa thu cuốn đi như lá rụng và tập trung ở một bãi rác khổng lồ như thế này.
Sự tương phản mạnh mẽ khiến cho cậu có cảm giác nghịch dị, lệch chuẩn đầy méo mó.
Khi quản ngục dẫn họ đi qua một hành lang dài 30 mét, điểm kết thúc lại là một thế giới khác hoàn toàn khiến cho Ninh Chước vốn lạnh lùng cũng phải nhướng mày.
—— Thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một sân tennis trong nhà cỡ lớn.
Hai người đàn ông mặc thường phục cả người mồ hôi nhễ nhại đang dùng vợt đánh một quả bóng nhỏ màu vàng.
Kĩ năng của họ không tốt nhưng lại chơi rất vui vẻ.
Không gian ở đây rộng rãi, sáng sủa, thoải mái.
Máy hút bụi tự động đang hoạt động trên sân, máy lọc không khí đang chạy ầm ầm, máy sưởi lặng lẽ bốc hơi, máy tạo độ ẩm phun ra những làn sương mang theo hương thơm cao cấp.
Những người sống ở đây có vẻ vừa rảnh rỗi vừa bận rộn trong công việc của riêng mình.
Một số người đang vung gậy đánh ở khu vực chơi golf, một số người đang chơi những trò chơi mới nhất, một số khác lại cầm guitar và luyện gảy đàn một cách nhiệt tình.
—— Nếu không có những tấm bảng tên treo trên người đại diện cho mã số tù nhân của mỗi người, họ sẽ giống như những công dân bình thường đang đến nghỉ dưỡng ở một câu lạc bộ đồng quê ấm áp, yên bình.
Đây là đích đến trong chuyến đi của Ninh Chước và Thiện Phi Bạch.
“Khu ngục giam cao cấp” của Ngục giam số 1 Stuart.