Ninh Chước lẳng lặng nằm co người lại, cảm giác được sự chuyển biến của vết thương trên thắt lưng, anh đau đến mức muốn chửi rủa.
Sự cáu giận khiến anh phải mở mắt ra.
… Anh đang ở trong phòng y tế của Henna, có một người phụ nữ đang ở bên cạnh.
Ninh Chước không nhớ tên của người phụ nữ nhưng anh mơ hồ nhớ rằng người này đã muốn tham gia Henna nên đã chủ động liên lạc với Henna thông qua Lawyer Tuner.
Xét về phương diện kinh doanh thì người này là một người hữu dụng.
Anh cố gắng cúi đầu, đánh giá tình trạng hiện tại của mình.
Nửa người trên trần trụi, nửa người dưới quấn băng gạc trắng dày đặc chẳng khác gì xác ướp, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Ninh Chước rất đau, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn không phát ra bất kỳ âm thanh rên rỉ nào, nuốt một ngụm máu xuống.
Trong khi Ninh Chước đang cố gắng chịu đau thì Mẫn Mân quay đầu, nhận ra anh đã tỉnh.
“Anh tỉnh rồi.”
“Thằng nhóc kia đâu?”
Hai người đồng loạt lên tiếng.
“Thằng nhóc nào cơ?” Mẫn Mân suy nghĩ một chút: “À, ý anh là thằng nhóc kia ấy hả? Tiểu Bạch?”
Ninh Chước không hỏi tên của đứa trẻ là gì, đầu óc nặng nề không thể suy nghĩ nổi, cái tên “Tiểu Bạch” chẳng khác gì tên gọi của thú cưng, anh đáp ngay: “Tiểu Bạch quái gì? Tôi hỏi thằng nhóc.”
Hai người ông nói gà bà nói vịt một lúc, Mẫn Mân cuối cùng mới nhận ra: “Té ra anh không biết thằng bé tên gì đúng không?”
Ninh Chước có bản năng luôn muốn khống chế tình trạng cơ thể của mình đến mức bị xem là bệnh hoạn.
Anh muốn thử xem vết thương của mình hiện tại nặng đến mức nào nên đỡ một bên người, lảo đảo bò dậy: “Không biết.”
“Vậy sao lại dám cứu nó?” Mẫn Mân tặc lưỡi: “Nhỡ có kẻ xấu muốn gài bẫy anh thì sao?”
Trường hợp này quả thực rất phổ biến ở Ngân Chùy.
Có nhiều người sẽ sử dụng những kẻ yếu ớt làm mồi nhử, lừa đối phương đến giải cứu rồi bao vây và giết chết. Từng có hai cảnh sát Bạch Thuẫn đã liều chết để trả thù bọn buôn ma túy… Dù cách thức khá đê tiện nhưng là một cách khá.
Mẫn Mân không biết chuyện Ninh Chước từng bị bắt cóc.
Ninh Chước đau khắp người nhưng lại nhẹ nhàng lấy chiếc khăn lạnh Mẫn Mân chuẩn bị đắp lên trán mình cắn chặt vào răng, tập trung hết sức để đứng dậy, nói: “Cô nghĩ tôi là người tốt à? Ai lại làm việc thiện mỗi ngày chứ?”
Anh biết rõ danh tiếng, hình tượng của mình ở thế giới ngầm là sự kết hợp giữa một Ma Vương tàn bạo cùng với một tên điếm bán mông, nhưng cả hai đặc điểm này đều không thể so sánh được với hai từ “thiện lương và mềm yếu”.
Cho dù có người muốn gài bẫy anh, họ cũng không sử dụng loại bẫy đó.
Mẫn Mân đang chơi game, nghe thấy giọng nói của Ninh Chước có gì đó không đúng, cô quay đầu lại nhìn thấy anh đang di chuyển thì tức giận quát: “Anh sắp chết rồi. Nằm xuống đi.”
Ninh Chước: “Tôi không nằm được.”
Vị bác sĩ tận tâm cuối cùng đã tức giận bỏ đi vì Ninh Chước quá lì lợm.
Là bác sĩ độc quyền thứ ba của anh, Mẫn Mân hiểu rõ phẩm hạnh này: “Đã mất hết cả một bình máu lớn. Đáng lẽ ra bây giờ anh không thể đứng dậy được. Làm sao anh lại không thể nằm xuống được chứ?”
Ninh Chước: “Cứ xem như tôi rất mạnh khỏe đi.”
Mẫn Mân: “Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu đi nữa thì eo của anh đúng là dẻo dai thật đó.”*
Ninh Chước: “…”
*Chỗ này chị Mẫn Mân chơi chữ. Ninh Chước nói 命硬 (mệnh ngạnh) là mạng tốt, khỏe, cứng, còn chị Mẫn Mân nói là 命再硬腰也是软的 (mệnh tái ngạnh yêu dã nhuyễn đích) là eo Ninh Chước dẻo ghê, người ảnh bị bầm dập hết ráo mà vẫn đứng lên nổi, câu này cũng đồng nghĩa như sex joke khen eo ảnh dẻo =)))
Ninh Chước hiếm khi bị sặc, anh oán hờn nhìn chằm chằm Mẫn Mân hai giây, trong lòng biết cô muốn đối tốt với mình nên cũng không tiếp tục cứng miệng nữa, rầu rĩ nói: “Tôi đi tìm thằng nhóc.”
“Anh đi tìm thằng nhóc? Nó khỏe như vâm.” Mẫn Mân sắc bén nói: “So với anh thì thằng nhóc khỏe mạnh hơn nhiều, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Bây giờ cùng lúc thả anh và thằng nhóc đó ra ngoài kiếm ăn thì Tiểu Bạch còn sống lâu hơn cả anh cơ.”
Ninh Chước: “… Là sao?”
Một phần là để giải đáp thắc mắc của Ninh Chước, một phần là để anh có thể ngoan ngoãn nằm yên trong chốc lát, Mẫn Mân mở máy theo dõi trong căn cứ cho anh xem.
Thông qua màn hình, Ninh Chước nhìn thấy những chuyện xảy ra tiếp theo sau khi anh bất tỉnh.
Sau khi quan sát một lúc, đứa trẻ nâng cơ thể anh lên, từng chút một kéo lê thân mình rời khỏi xe máy.
Nhưng cậu bé không tin nghe theo Ninh Chước mà tiếp tục gõ cửa.
Cậu bé bỏ chạy theo hướng ngược lại và không một lần quay đầu lại nhìn.
Ninh Chước nhíu mày.
Mẫn Mân giải thích: “Đúng là một đứa trẻ thông minh. Nó hoàn toàn không biết anh đến cứu nó, hay anh là người của tổ chức khác đến để trục lợi.”
Ninh Chước vẫn im lặng.
Có một phần sự thật trong lời của Mẫn Mân.
Kể từ khi cứu đứa trẻ từ tay bọn bắt cóc, anh chưa hề nói quá ba từ với nó, hành vi giao tiếp cũng không được tính là quá lịch sự hay thân thiện.
Anh đã túm lấy thắt lưng của cậu bé rồi rời đi, nhiều lần trên đường đi anh còn phóng xe qua vách đá.
Dù là anh khi còn là một đứa trẻ, anh cũng sẽ không xem hành động của mình như vậy là một người tốt.
Nhưng điều này cũng không khiến cơn tức giận của Ninh Chước nguôi ngoai, anh cảm thấy anh đã liều mạng để cứu một thằng nhóc khốn nạn.
Anh tiếp tục theo dõi màn hình.
Sau khi chạy trốn được khoảng chục bước, tốc độ của cậu bé chậm dần rồi dừng lại hẳn.
Cậu bé suy nghĩ hơn mười giây, đưa ra quyết định và quay lại vị trí cũ.
Cậu bé rút khẩu súng điện từ từ thắt lưng của Ninh Chước ra cầm trong tay, vẻ mặt đầy tư lự như hồi tưởng điều gì và cầm súng trong một tay, tiến dần về phía tảng đá núi lửa chắn ngay lối vào Henna.
Đứng trước tảng đá khổng lồ như một vật thể lạ từ trên trời rơi xuống, cậu bé trông mong manh, yếu đuối vô cùng.
Cậu bé nhắm mắt, không chút do dự mà bóp cò nhắm thẳng vào phía tảng đá.
Một luồng sáng nóng rẫy đập thẳng vào tảng đá, tạo ra một vòng cung ánh sáng chói ngời tuôn trào như thác nước.
Không gian vang vọng tiếng còi báo động, cậu bé ném khẩu súng ra xa ba mét, khụy gối, ôm đầu và quay lưng vào phía tảng đá, đảm bảo những người bên trong có thể xác định cậu bé không có ý thù địch.
Cậu bé hơi ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn về phía Ninh Chước đang bất tỉnh ở phía xa.
Trái tim Ninh Chước như có một bàn tay vô hình nhẹ nhàng bóp lấy.
Anh nhận thấy Tiểu Bạch không phải một đứa trẻ ngu ngốc.
Cậu bé rõ ràng biết rõ nguy hiểm, cậu bé cũng đoán được nơi Ninh Chước dẫn cậu đi đến cũng không phải là một nơi tốt lành.
Cậu bé có cơ hội chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn quay lại.
Ninh Chước xem xong đoạn ghi hình, không còn gì để nói: “Thằng nhóc đâu rồi?”
“Sếp Phó đưa nó đi tắm rửa, khám xét, cả người trong sạch, không có giấy tờ tùy thân, không có thiết bị theo dõi hay thứ gì tương tự. Có một vết cắt trên gáy cổ – tất nhiên là vết thương nhỏ này không là cái thá gì so với anh. Tôi đã sơ cứu đơn giản cho cậu bé, sếp Phó dẫn nó đi ăn, bây giờ nó đang ở phòng tạm giam.”
Ninh Chước nhìn cô đầy dò hỏi, vì sao lại ở phòng tạm giam.
Mẫn Mân thản nhiên nhún vai: “Để phòng ngừa vạn nhất.”
Ninh Chước thầm than một tiếng: “Dẫn tôi đi… Không, dẫn thằng bé đến đây.”
Mười phút sau, cậu bé tự xưng là “Tiểu Bạch” được dẫn vào phòng.
Ninh Chước chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra quần áo trên người cậu bé là quần áo cũ của anh.
Tám phần là do sếp Phó đưa cho.
… Mẹ nó, sao còn giữ lại làm gì.
Tiếc là quần áo này lại không vừa với Tiểu Bạch.
Cậu bé chưa phát dục, chưa cao đến độ 13 tuổi. Tóc cậu bé vừa gội xong, mái tóc dài vừa phải, những lọn tóc xoăn khó chăm sóc cuộn tròn, trông như một con cừu nhỏ, trên cổ cậu bé có một vòng tròn băng gạc, máu đỏ lấm tấm.
Ninh Chước mặc áo bệnh nhân, lạnh lùng hỏi: “Tên gì?”
Cậu bé nhẹ nhàng đáp: “Tiểu Bạch.”
Ninh Chước nghe không rõ: “Nói to lên.”
Cậu bé ngoan ngoãn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Ninh Chước, nói to rõ: “Tiểu Bạch.”
Đây là lần đầu tiên Ninh Chước nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của cậu bé.
Anh choáng váng một lúc và nhận ra lí do vì sao cậu bé bị bắt cóc.
Nếu sửa soạn sạch sẽ cho Tiểu Bạch, cậu bé có thể bán được với giá cao.
Hôm nay cậu bé đứng trước làn ranh của sự sống và cái chết, nhưng tinh thần của cậu lại dường như không hề bị ảnh hưởng gì, ánh mắt vẫn toát lên sự lạc quan tự nhiên và tràn ngập hi vọng.
Ánh mắt ấy rất hiếm có và quý giá ở một nơi vô hồn như thành phố Ngân Chùy.
Ninh Chước: “Họ tên đầy đủ.”
Tiểu Bạch: “Cứ gọi em là Tiểu Bạch là được.”
Ninh Chước: “Cha mẹ của em đâu?”
Tiểu Bạch trả lời rõ ràng: “Chết rồi.”
Cậu bé không hề chớp mắt, nốt nhạc cuối cùng vẫn ngân lên vang vọng, không hề có một chút đau buồn nào.
Ninh Chước: “Trước đây em sống với ai?”
Tiểu Bạch kể lại: “Em và mọi người nhặt rác trong khu dân cư đường số 7, quận Abeno. Ban đầu, mẹ dẫn tôi về đó, sau đó bà bỏ đi, cha là người đã chăm sóc tôi. Sau khi cha mất, em tự mình sống.”
“Có đọc sách bao giờ chưa?”
“Em từng nhặt được một chiếc máy học. Nhiều quảng cáo nhưng mà có thể sử dụng được.”
Ninh Chước ồ lên một tiếng, cúi đầu mân mê ngón tay trắng bệch không một giọt máu của mình, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu hóc hiểm: “”Long Đầu”* ở đường số 7 quận Abeno là ai?”
*龙头 (long đầu): thủ lĩnh giang hồ, đại ca xã hội đen
Mỗi một địa phương đều có một số thế lực chiếm đóng.
Ở Hạ Thành thường có một số ít tên lưu manh liên kết tạo thành một quần thể hoành hành ngang ngược, bị phỉ nhổ là kên kên đoạt thực, cướp miếng ăn của những người nghèo.
“Long Đầu” là tên lưu manh đứng đầu hội nhóm này.
Đó là danh hiệu họ tự xưng, nhưng những người ở tầng dưới chót thích gọi họ là “Xà Đầu”.
“Chưa từng gặp, nghe nói là một người nào đó tên là Yamaguchi hoặc Sanguchi. Họ không bao giờ tự mình xuất hiện mà chỉ cho “Lưỡi Rắn” đến… Nhưng họ không thường xuyên đến bãi rác, bởi vì chúng tôi không có nhiều tiền, “Lưỡi Rắn” cũng không thích chỗ dơ bẩn.”
“Lưỡi Rắn” là tên gọi mà người ở Hạ Thành gọi đám thủ hạ của “Xà Đầu”.
Tiểu Bạch không chỉ hỏi gì đáp nấy mà câu trả lời còn logic rõ ràng, đáp án xác đáng, không nói đông nói tây hay nói dối.
Tiếp tục hỏi thêm nhiều câu hỏi khác, Ninh Chước cũng không phát hiện ra kẽ hở gì.
Nhưng bản thân Tiểu Bạch là thứ đáng ngờ nhất.
Với Ninh Chước, cậu bé này không giống một đứa trẻ lớn lên ở bãi rác.
Ninh Chước hỏi: “Mấy tên bắt cóc em sao lại muốn kéo em đến nông trường?”
Tiểu Bạch: “Em nghe họ nói muốn đem em đi bán.”
Ninh Chước lạnh lẽo nói: “Không đúng.”
Tiểu Bạch: “… Dạ?”
Ninh Chước nói: “Đó là chỗ ở mà chúng tìm được. Nếu chúng muốn bán em thì chỉ cần kéo em ra chợ đen là được.”
Ninh Chước có kinh nghiệm từng bị bắt cóc nên càng có nhiều suy nghĩ hơn về chuyện này.
Nếu Tiểu Bạch không có ai để nương tựa, không có người thân dùng tiền chuộc cứu thì vì sao bọn bắt cóc không trực tiếp đem bán để đỡ bao nhiêu phiền phức, vì sao lại phải kéo về chỗ ở?
Tiểu Bạch nhún vai: “Vậy thì em cũng không biết vì sao.”
Nghe được giọng điệu thoải mái của cậu bé, Ninh Chước khẽ lắc đầu.
Kẻ bắt cóc sẽ không cho người bị bắt cóc biết ý định và kế hoạch của mình nếu muốn bị trả thù hoặc bị thủ tiêu.
Tiểu Bạch không biết cũng có thể hiểu dược.
Ninh Chước quan sát thái độ của cậu bé: “Em không sợ?”
“Lúc đó em sợ, bây giờ thì không.” Tiểu Bạch thẳng thắn nói: “Lúc đó em nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng bây giờ người chết là bọn họ.”
Ninh Chước nhìn cậu bé: “Em khá thông minh.”
Tiểu Bạch được khen ngợi liền tỏ ra tự hào: “Đúng vậy, em rất thông minh đó, lợi dụng mấy người đó đi vệ sinh, em đánh ngất một tên từ phía sau, còn chạy được một quãng… Nhưng mà sau đó lại bị bọn họ bắt về.”
Lời kể này trùng khớp với tình cảnh mà Ninh Chước bắt gặp cậu bé.
Tiểu Bạch thấy Ninh Chước không còn hỏi thêm gì liền chủ động nói: “Anh, em có chuyện muốn hỏi.”
Ninh Chước còn đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng, thuận miệng nói: “Ừ, hỏi đi.”
Tiểu Bạch nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh có đau không?”
Ninh Chước cau mày, nghi hoặc hỏi lại: “… Hả?”
Người của Henna, kể cả sếp Phó, đều biết Ninh Chước là một vua lì đòn đầy bản lĩnh.
Chỉ cần không chết thì anh sẽ không có việc gì.
Bản thân Ninh Chước cũng sẽ không suy nghĩ về việc đau hay không đau.
Một câu hỏi quan tâm chân thành đã lâu không nghe thấy khiến Ninh Chước cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Điều kì lạ hơn là cơn đau trên người lại vì câu hỏi này mà bùng cháy.
Ninh Chước nhẫn nhịn đến trắng bệch cả mặt: “Không liên quan đến em.”
“Có liên quan đến em.” Tiểu Bạch khẩn khoản nói, vươn tay muốn nắm lấy cổ tay trái của Ninh Chước: “Vì anh cứu em nên anh mới đau. Anh cho em chăm sóc anh được không?”
Ninh Chước lật ngược tay, không chút lưu tình mà bóp chặt cổ tay đối phương.
“Da thịt mềm mại.” Anh nhìn chăm chú vào làn da mịn màng của cậu bé lộ ra một phần dưới ống tay áo, ánh mắt lạnh lùng: “… là của một đứa trẻ “lớn lên ở bãi rác” à?”
Tay Ninh Chước rất khỏe, anh siết chặt nắm tay khiến cổ tay Tiểu Bạch run lên vì đau.
Lạ là cậu bé lại không hề vùng vằng bỏ chạy, Tiểu Bạch nhìn thẳng vào mắt Ninh Chước: “Em không nói em lớn lên bằng nghề nhặt rác. Sau khi cha mẹ qua đời, chú và ông nội ở bãi rác là người đã nuôi em.”
“Họ nói rằng khi em lớn, khi em đủ 16 tuổi, họ sẽ gửi em đến Yoshiwara để kiếm tiền. Bây giờ họ chia đồ ăn cho em, nuôi em, để sau này đến lượt họ ăn thịt em.”
Ninh Chước im lặng.
Những chuyện như thế này thường xảy ra ở Hạ Thành.
Có rất nhiều người bị lòng tốt hay tình cảm gia đình đẩy vào con đường đó chỉ vì họ có chút nhan sắc.
Tiểu Bạch không chán nản cũng không thương hại chính mình, cậu bé ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng trong trẻo và tinh ranh: “Họ chăm sóc em, em kiếm tiền cho họ, đó là việc em nên làm. Nhưng anh cứu mạng em, anh quan trọng hơn họ…”
Cậu bé nghiêm túc giơ một ngón tay lên: “Một trăm lần.”
Ninh Chước: “…”
Không đợi Ninh Chước kịp phản ứng, cậu bé đã tiến lại gần, vẻ mặt tò mò: “Anh ơi, màu mắt của anh hình như khác với mọi người.”
Ninh Chước cảm thấy anh nhặt được một con chó con dẻo mồm dẻo miệng, hàm răng sắc bén đều đặn, nhưng thấy cái đuôi lắc lư không ngừng của nó, Ninh Chước không khỏi đoán đứa trẻ này thường xuyên làm trò như vậy để có thể lừa gạt những người ở bãi rác, sống dễ dàng hơn hay không…
Trong lòng nghĩ như vậy nửa ngày, Ninh Chước cũng không tự thừa nhận rằng bản thân cũng vui vẻ khi được nghe lời nịnh nọt.
Anh đành phải lảng đi câu hỏi của cậu bé, hỏi ngược lại: “Em muốn ở lại đây không?”
Tiểu Bạch dứt khoát đáp: “Đi theo anh tốt hơn đi theo họ một chút.”
Nói xong, cậu bé như làm trò ảo thuật, lấy ra một thứ từ phía sau.
Đó là một đóa hoa 3D được tạo ra từ một chiếc hộp thiếc, có hình dạng đan xen giữa hoa tường vi và hoa hồng, phủ bên trên có mùi thơm của nước trái cây nhân tạo.
Có lẽ đây là thành phẩm trong lúc đang ăn cơm của cậu bé.
“Em biết chỗ này ở dưới lòng đất. Anh ơi, có phải vì vậy nên anh không thường phơi nắng đúng không?”
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt của Tiểu Bạch là một đôi mắt cười trời sinh: “Em tặng anh một đóa hoa. Chờ đến mùa xuân, em sẽ dẫn anh đi ngắm hoa thật, được không?”
【 Tác giả có lời muốn nói 】
【 Nhắc nhở thân thiện: Lời nói của Tiểu Bạch có giá trị chân thực rất ít, không có tình cảm, tất cả đều là kỹ xảo 】
[ Bản tin hằng ngày Ngân Chùy ]
Chip học tập “Trường học của Plato” ra mắt phiên bản 24.0, được quý phụ huynh và các em học sinh hưởng ứng sử dụng với tỉ lệ cao!
“Trường học của Plato” là một giáo viên – bảo mẫu tri âm tri kỷ, là một loại chip cấu hình máy tính não có thể phục vụ cho các em học sinh 24 giờ mọi lúc, mọi nơi, ở bất kỳ thời điểm nào cũng có thể tạo lập một giảng đường chân thật, giúp các em giải đáp những băn khoăn, thắc mắc trong quá trình học tập.
Tính năng mới của phiên bản 24.0: Ra mắt hình thức quản lý dành cho phụ huynh, với hình thức này, học sinh không có quyền thao tác chip, không thể tự ý ngắt kết nối, ngoài ra phụ huynh cũng có thể tham gia vào quá trình học tập của các em.
Nhắc nhở thân thiện: Xin đừng mua bán những mẫu chip hàng giả có chất lượng thấp. Chip giả chứa nhiều quảng cáo, trong vòng 5-10 phút học tập sẽ ngẫu nhiên phát quảng cáo dài 59 giây, có quảng cáo về thiết bị điện tử, poster vũ nữ thoát y ở quán bar và những sản phẩm đồi trụy kém chất lượng khác.
Theo thông tin được biết, đã có nhiều học sinh sử dụng chip giả đã có di chứng vĩnh cửu, trong đầu sẽ tự động phát những nội dung quảng cáo đã xem, ảnh hưởng nặng nề đến tinh thần.
Mong mọi người hãy sử dụng hàng thật, giá thật, hãy cùng chúng tôi bước vào giảng đường ảo của “Trường học của Plato”, tích lũy tri thức đa dạng, phong phú.