Mọi người nghĩ hắn đã báo được thù cho nên cần thời gian để điều chỉnh tâm tình, cho nên không một ai quấy rầy làm phiền.
Ngoại trừ Vu Thị Phi.
Sau khi không tình nguyện thú nhận mình vừa mới nhìn thấy và nghe thấy gì, Kim Tuyết Thâm vùi đầu vào gối, giận dữ đe dọa: “… Nếu anh dám nói “tôi đã nói rồi mà”, tôi sẽ giết anh ngay tại chỗ.”
Vu Thị Phi nhìn bộ dạng của hắn, cảm thấy Kim Tuyết Thâm sẽ tự dùng gối làm mình ngạt thở trước khi có cơ hội giết y.
Vì vậy Vu Thị Phi ngoan ngoãn im lặng nuốt những lời này vào, thay thành một câu khác: “Em cũng nói với tôi rằng nếu hai người họ quen nhau thật thì em cũng sẽ quen tôi.”
Kim Tuyết Thâm yếu ớt phản kháng: “… Anh nói nhảm đi.”
Vu Thị Phi bắt đầu điều chỉnh hệ thống cảm biến giọng nói của mình: “Tôi vẫn còn giữ ghi âm.”
Kim Tuyết Thâm lại chôn sâu đầu vào gối hơn, nhớ lại lời thách thức của mình lúc trước thì thẹn quá hóa giận, hùng hổ đá chân ra ngoài nhưng lại không trúng mục tiêu, ngược lại bị Vu Thị Phi bắt được mắt cá chân, trót lọt nhét chân của hắn vào trong chăn.
Vu Thị Phi gói ghém lại chăn mền, nghiêm túc hỏi: “Vậy chừng nào em mới đồng ý quen tôi?”
Kim Tuyết Thâm đỏ bừng mặt, trong lòng mắng chửi y “vô liêm sỉ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”.
Nhưng trong vô vàn những suy nghĩ của hắn cũng không có lựa chọn “từ chối”.
Kim Tuyết Thâm không nói gì, chỉ im lặng nằm trên giường, sau đó một bàn tay lén lút vươn ra từ dưới lớp chăn, túm lấy góc áo của Vu Thị Phi vì sợ đối phương không nhận được câu trả lời của mình thì thất vọng bỏ đi.
Vu Thị Phi chăm chú nhìn những ngón tay thon dài, mảnh khảnh của Kim Tuyết Thâm.
Vì hiểu, cho nên y không nói gì, chỉ xòe ngón tay ra, đan lồng những ngón tay vào nhau.
Nói như thế nào đi nữa, một bàn tay vươn ra bằng lòng giữ lấy y là một việc vô cùng tốt đẹp và quý giá.
Vài ngày sau, Kim Tuyết Thâm cũng đã ổn định lại tâm tình, hít sâu một hơi bản lĩnh bước ra khỏi phòng.
Kết quả là không biết có phải xui xẻo hay không, hắn vừa mới bước ra khỏi cửa lại đụng trúng Thiện Phi Bạch đang đẩy xe lăn dẫn Ninh Chước đi trên hành lang.
Thế giới quan mà Kim Tuyết Thâm dày công gầy dựng lại suốt thời gian bỗng chốc sụp đổ ầm ầm, vì vậy hắn quay đầu, tiếp tục nhốt mình trong phòng.
Trong thời gian qua, vụ án của Khải Nam cũng dần rò rỉ ra ngoài, hầu như ai cũng biết tin.
Trước đây, những vụ cho vay nặng lãi rất khó điều tra vì Mã Ngọc Thụ và Khải Nam còn có một đường dây liên kết chặt chẽ ở phía sau.
Bây giờ một móc xích đã bị thiêu cháy trong trận hỏa hoạn, những bí mật bẩn thỉu, thối nát ẩn giấu bên dưới vỏ ngoài trau chuốt, sáng bóng đều bị lôi ra ánh sáng.
Mã Ngọc Thụ không có tiền chữa trị nên được đưa vào phòng bệnh bình thường.
Nhưng Khải Nam là một người giàu có, họ có thể khai thác thêm.
Liên Hợp Kiện Khang không hề do dự cung cấp cho ông ta những trang thiết bị tốt nhất, sử dụng các loại thuốc tốt nhất, tạo nên được kỳ tích khi có thể giúp ông ta thoi thóp nằm trên giường bệnh.
Họ bận rộn liên tục, không ngừng rút phí điều trị cao ngất từ tài khoản của Khải Nam. Nói cách khác, họ ngang nhiên lấy tiền của Khải Nam như một máy bơm nước cuồn cuộn.
Bây giờ ông ta có muốn tự sát cũng không được.
Thông tin ở thành phố Ngân Chùy tồn tại theo một quy tắc: muốn che giấu một vụ bê bối thì cần tạo ra một vụ bê bối mới.
Khải Nam quá quen thuộc với điều này.
Bây giờ ông ta cũng trở thành một miếng thịt thối rữa bị dư luận như những con kên kên tranh nhau mổ xẻ.
Khải Nam có hình tượng nho nhã, lịch thiệp thực chất là một tay cho vay nặng lãi!
Chứng cứ dần dần bại lộ, phanh phui bản chất xấu xa, tàn bạo ẩn dưới vẻ ngoài hào hoa, phong nhã của Khải Nam.
Đối với Khải Nam, người dân ở thành phố Ngân Chùy chỉ là những con sâu cái kiến không có giáo dục, chỉ cần ông ta kích động một chút đã có thể khiến cho họ như một đàn dê ngu muội đâm đầu vào nhau, cắn xé lẫn nhau, tạo ra và cống hiến cho ông ta danh tiếng, tiền tài mà ông ta yêu nhất.
Nhưng cho vay nặng lãi là thứ mà người dân bình thường căm ghét nhất.
Đã có rất nhiều người tốt đã bị lừa gạt vì hình thức này, vì họ có ước mong, có đạo đức, mong rằng một chút tiền vốn có thể giúp đỡ họ vượt qua khổ ải, để họ hướng đến tương lai tốt đẹp hơn.
Nhưng bọn côn đồ cho vay nặng lãi đã đập nát những ước mong ấy của họ, thậm chí phá vỡ toàn bộ gia đình của họ.
Người dân Ngân Chùy không ai là không biết Khải Nam.
Ông ta là nhà sản xuất chính của “Chương trình Công lý”, là phóng viên cao cấp của “Bản tin Ngân Chùy”, luôn xuất hiện trước mặt công chúng với hình tượng một phóng viên khiêm tốn, lịch thiệp, chuyên nghiệp.
Vì vậy những sự thật mà dân chúng biết được đã trở thành đòn đánh nặng nề nhất đối với ông ta.
Kẻ thao túng người khác đã phải chịu bản án nghiêm trọng nhất đối với mình.
Trong khi hai bên một ủng hộ, một không ủng hộ Khải Nam tranh cãi nhau ở trên mạng, có người còn cả gan lẻn vào bệnh viện Liên Hợp Kiện Khang, lấy thân phận là người nhà để vào trong phòng ICU, tát thẳng vào mặt Khải Nam, hất văng mặt nạ dưỡng khí của ông ta đi.
Bảo vệ nỗ lực lôi người quấy rối bệnh nhân này ra ngoài trong khi anh ta vẫn tiếp tục chửi bới không thương tiếc, đội ngũ bác sĩ, y tá tiếp tục tăng ca, cấp cứu cho Khải Nam thêm một lần nữa.
Khải Nam run lập cập, muốn khóc cũng không khóc được – vì tuyến lệ đã cháy hư rồi.
Ông ta rên rỉ không phát âm thành câu, trong cổ họng thều thào vài âm tiết vụn vỡ: “Tôi không muốn sống nữa, đừng cứu tôi… Đừng cứu tôi…”
Câu trả lơi của Liên Hợp Kiện Khang là họ dứt khoát đẩy ông ta vào phòng phẫu thuật.
Cấp cứu, cấy ghép, cố gắng hết sức để kéo dài hơi tàn cho ông ta.
Cả tinh thần và thể xác của Khải Nam bị dư luận phán quyết, ông ta nằm co ro trên giường nửa tháng, khi cơ thể quá mức bài xích thì tắt thở một cách thê thảm.
Gia đình của ông ta không dám xuất hiện để nhận xác, ai cũng trốn chui trốn nhủi.
Liên Hợp Kiện Khang không phục vụ việc thu dọn thi thể.
Công ty Interest chỉ muốn giả câm giả điếc để chặt đứt mối hiểm họa này, nhưng khi bị Liên Hợp Kiện Khang yêu cầu mãi, họ đành phải cử một nhân viên quèn đến hiện trường, qua loa hỏa táng đối phương.
Vừa mới chôn cất Khải Nam xong, tro cốt của ông ta đã bị người nào đó đào lên, rải ra ngoài đường.
Hầu như không một ai quan tâm đến điều này.
Trong lúc Khải Nam còn sống, Lâm Câm là đối tượng được ông ta đặc biệt săn sóc cho nên hắn cũng chịu tổn thất ít nhiều.
Kết quả là những lời bôi nhọ Khải Nam dành cho Lâm Cầm lại đạt một hiệu quả tích cực không tưởng.
Có người muốn dựa vào sự kiện về Khải Nam để nổi tiếng hơn, ngang nhiên thừa nhận bản thân bị Khải Nam xúi giục vu oan giá họa cho Lâm Cầm, người này trái lo phải nghĩ, cảm thấy cắn rứt lương tâm cho nên muốn xin lỗi công khai với cảnh sát Lâm Cầm.
Một hòn đá rơi xuống làm mặt hồ dậy sóng.
Mọi người quay đầu kiểm kê lại, phát hiện ra Lâm Cầm không xuất hiện trên chương trình của Khải Nam suốt một thời gian dài.
Ai nấy cũng ồ à tự nghĩ ra một câu chuyện khá gần với chân tướng.
— Có vẻ như Lâm Cầm đã phát hiện ra điều gì đó nên có xích mích với Khải Nam.
Khải Nam không hài lòng với Lâm Cầm cho nên tìm cách làm xấu mặt, hãm hại vị cảnh sát này.
Vụ bê bối mà Lâm Cầm chưa hề mảy may quan tâm lại nhẹ nhàng được giải quyết như vậy.
Đề cập đến Lâm Cầm thì khó tránh khỏi đề cập đến Charlemagne, gương mặt yêu thích của Khải Nam thời gian trước.
Charlemagne cũng cùng một giuộc với Khải Nam, cho đến khi bị chính Khải Nam vạch trần tội trạng trên đường phi tang xác vợ thì cũng từ đó thân bại danh liệt.
Bây giờ ông ta đang ở đâu?
Song, dù sao Charlemagne cũng là người của quá khứ, hầu hết mọi người đều không còn quá hứng thú với người này, chỉ đề cập một cách thoáng qua.
Hiện tại, Charlemagne cũng mong cầu mình bị thế giới lãng quên.
Dạo trước, ông ta có khá nhiều mối quan hệ với thị trường chợ đen, dùng quyền lực của mình để giúp đỡ cho một số người.
Dù bây giờ ông ta đã sa cơ thất thế nhưng ít nhất vẫn còn một vài người chấp nhận giúp đỡ ông ta một vài lần, ông ta không phải đến mức chết ở đầu đường xó chợ.
Họ làm được đến đó cũng đã là tận tình tận nghĩa.
Charlemagne không dám kỳ vọng quá nhiều nên âm thầm lặng lẽ mở một sạp bán hàng nho nhỏ buôn bán một số nhu yếu phẩm hằng ngày để kiếm sống.
Vì không có tiền để cải tạo mặt như cao trai nên ông ta chỉ có thể cạo trọc đầu, đội mũ to và để râu rậm nhằm che giấu thân phận của mình.
Nhưng vì trước đây là một nhân vật nổi tiếng trước công chúng, đã có vài lần ông ta bị nhận ra.
Một ngày nọ, khi ông ta đang dựng quầy hàng của mình ở trên vỉa hè của một con đường nằm ở khu Vân Mộng, ông ta gặp một đội cảnh sát Bạch Thuẫn đang đi tuần và bị họ bắt lại.
Đội trưởng liếc mắt nhìn ông ta, càng nhìn càng thấy quen cho nên ngập ngừng hỏi: “Ông là… Charlemagne?”
Charlemagne cào bộ râu lấm tấm mỡ của mình, ngậm chặt miệng lại.
Cảnh sát trưởng không châm chọc mỉa mai ông ta mà nghiêm trang hành lễ: “Xin chào. Tôi là đội trưởng đội đặc nhiệm số 3 ở khu Vân Mộng.”
Charlemagne nhấc mí mắt, lục lọi tìm kiếm bóng hình gương mặt này trong kí ức nhưng không thể nào nhớ nổi tên đối phương.
Khi ông ta rời khỏi đây, người này cũng chỉ là một cảnh sát bình thường mà thôi.
Dù không có ấn tượng gì với đội trưởng nhưng vì người này vẫn còn tôn trọng mình cho nên ông ta cũng vô cùng vui mừng.
Ông ta hỏi: “Cậu… vẫn còn ở khu Vân Mộng à?”
“Đúng vậy.” Đội trưởng thẳng thắn đáp: “Tôi luôn ở đây.”
Giây tiếp theo, đội trưởng bỏ tay chào, đặt một tờ giấy phạt điện tử mỏng vào trong tay ông ta: “Phạt hành chính 2000, tịch thu toàn bộ hàng hóa, chúng tôi sẽ không tịch thu xe hàng.”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Charlemagne còn định cười nói với đối phương thêm hai câu, bây giờ mặt mũi trắng bệch, uất nghẹn đến run rẩy cả người: “2000… Tôi… Cả nửa tháng tôi không thể kiếm nổi…”
Số tiền ít ỏi này vốn chỉ bằng một phần tiền nhỏ cho bữa trà chiều của ông ta ngày trước.
Bây giờ, Charlemagne gượng gạo nở nụ cười nịnh nọt với cảnh sát: “Anh cảnh sát, có thể nào tha cho tôi một lần này…”
“Đây là mức án tiêu chuẩn cho những trường hợp vi phạm quy định bán hàng ở Vân Mộng.” Đội trưởng bình tĩnh đáp: “Là quy định do ông đặt ra từ xưa.”
Charlemagne: “…”
Nghe đối phương nói như vậy, Charlemagne biết rằng không thể nào thương lượng được nữa.
Cảm giác đau đớn vì bị mất tiền khiến ông ta tức giận.
Ông ta cười như không cười mỉa mai: “Cậu có biết vì sao cậu không bao giờ thăng tiến và luôn luôn ở lại khu Vân Mộng này không? Vì cậu quá ngay thẳng.”
Nghe xong, đội trưởng hơi kinh ngạc ngẩng đầu: “Tôi không thăng tiến đến nơi khác làm việc là vì Vân Mộng là nhà của tôi. Tôi sinh ra và lớn lên ở đây, tôi muốn nó sẽ ngày một tốt đẹp hơn.”
Charlemagne cười lạnh một tiếng, không tỏ ý kiến gì, cảm thấy tên bất tài này chỉ đang tự biện hộ cho mình.
Ông ta hỏi vặn: “Vậy nó đã tốt đẹp hơn chưa?”
Cảnh sát: “Nếu ông trả tiền phạt đầy đủ thì ông có thể giúp nó tốt đẹp hơn.”
Charlemagne: “…”
Ông ta tức chết với cái tên đầu gỗ này.
Chờ đối phương rời đi, Charlemagne phỉ nhổ xuống mặt đất.
Vừa rồi khi thấy cảnh sát đến tuần tra, nhóm bán hàng rong ngay lập tức tản mát đi ngay, bây giờ trên đường không còn một bóng người.
Charlemagne cũng không quá quen thuộc với đường sá ở khu Vân Mộng – dù con đường vẫn chưa hề thay đổi suốt mấy chục năm, nhưng ông ta lại chưa bao giờ nghiêm túc từng đi kiểm tra chính khu vực mà mình quản lý.
Vì khi đó ông ta luôn đinh ninh rằng ông ta sẽ không ở nơi này quá lâu.
Ông ta đẩy chiếc xe con của mình, cúi gằm đầu, uể oải bước đi.
Bất chợt, một bóng người đứng chắn trước xe hàng của ông ta, không cho ông ta đi tiếp.
Charlemagne từng là cảnh sát Bạch Thuẫn, cũng chưa già như Ryo Motobu, vóc dáng hiện tại hãy còn rắn rỏi.
Ông ta ngẩng đầu, tức giận quát: “Ai —”
Lời tiếp theo đã nghẹn lại trong cổ họng.
Ninh Chước đang đứng ngay trước mặt Charlemagne.
Vết thương trên người anh gần như đã lành nhưng gương mặt vẫn tái nhợt, không biết có phải do được thượng đế ưu ái hay là bị ganh ghét, chịu thiệt thòi mà Ninh Chước lại có gương mặt của một người hồng nhan bạc mệnh.
Nhưng khi vừa nhìn thấy người có bộ dạng ốm yếu, gầy gò này, Charlemagne lại mềm nhũn hai chân, cơ bắp cứng đờ, suy nghĩ muốn bỏ trốn cũng không dám thành hình.
Ông ta ngã chổng vó, mồ hôi vã như tắm trên đầu: “Cậu…”
Trong lòng Charlemagne tiêu điều, nguội lạnh, biết rằng lần này bản thân gặp lành ít dữ nhiều.
Một khi đã như vậy thì ông ta dùng hết sức lực, can đảm hỏi ra băn khoăn bấy lâu: “… Ninh Chước, cậu có thể nói cho tôi hiểu được không? Tôi muốn biết tôi đã đắc tội ai? Người đứng sau lưng cậu rốt cuộc là ai?”
Ninh Chước bình tĩnh nhìn ông ta, lặp lại: “Người sau lưng tôi?”
“Đúng vậy, người sau lưng cậu.” Charlemagne ngửa đầu lên nhìn Ninh Chước: “Là đối thủ của Khải Nam Interest? Hay là… ai đó ở Bạch Thuẫn?”
Ninh Chước hiểu ý ông ta.
Vì hiểu, cho nên anh càng cảm thấy buồn cười hơn.
Anh đáp: “Không có ai khác, chỉ có tôi thôi.”
Charlemagne cau mày bối rối.
Ông ta không thể hiểu được.
Trước khi đặt đơn hàng ở Henna, rõ ràng ông ta chưa hề giao tiếp gì với người này.
Ông ta ngập ngừng hỏi: “Tôi và cậu…?”
Ninh Chước nhàn nhạt nói: “Hải Thừa An gửi lời chào đến ông.”
Bên tai Charlemagne vang lên tiếng sấm rền khiến ông ta nói không nên lời.
Ông ta nhớ lại cảm giác hãi hùng như gặp ma giữa ban ngày vào lần đầu tiên gặp Ninh Chước.
… Ông ta mơ hồ nhớ rằng có một người họ “Hải”.
Charlemagne đã giẫm đạp lên tro cốt của gia đình cảnh sát Hải này để bắt lấy quan hệ với công ty Interest, nói rằng ấn tượng thì có ấn tượng nhưng cũng không sâu sắc đến mức biết rõ mọi thứ.
Không phải đứa con trai duy nhất của tên họ Hải đã chết trong đám cháy rồi sao?”
… Cháy.
Ông ta ngơ ngác ngẩng đầu, không dám tin nổi: “… “Ninh Chước”?”
—— Ninh Chước, chấp nhận thiêu đốt chính bản thân, trở thành ngọn lửa nuốt chửng mọi ác nghiệp*.
*Raw 宁灼: 宁 (Ninh: yên tĩnh) + 灼 (Chước: lửa đốt)
Ninh Chước: “Nhớ ra rồi?”
“Tôi tên là Hải Ninh. Nơi nơi an lạc, bốn biển yên bình.”
Charlemagne kinh hãi: “Không thể nào! Phía sau chắc chắn có người khác… Cậu gạt toi! Sao cậu có thể là con trai của Hải Thừa An được! Hải Thừa An —”
Trong trí nhớ của ông ta, Hải Thừa An là một cảnh sát nhút nhát, năng lực bình thường, đôi khi còn rách việc làm chuyện tốt nằm ngoài khả năng, thứ hạng công sở cũng chỉ tầm trung, thứ đang khen duy nhất của người này rất tốt bụng.
Một người có sự tồn tại mờ nhạt, mơ hồ dù có chết cũng không một ai quan tâm như vậy làm sao có thể sinh ra một đứa con như thế này?
Ninh Chước hiểu vì sao ông ta lại phát điên.
Anh hiếm khi tốt tính diễn giải: “Tôi không phải thám tử của công ty nào, cũng không phải sát thủ do họ dồn nhiều tiền lực để nuôi dưỡng, càng không phải chó săn của một kẻ có tiền nào khác.”
“Tôi chẳng phải thứ gì. Tôi chỉ là con trai của một cảnh sát nhỏ bé ở khu Vân Mộng.”
“Con trai của cảnh sát nhỏ bé ấy đã tự tay tiễn con ông đi, tiễn cả vợ ông đi, bây giờ cũng muốn tiễn ông đi.”
Charlemagne cuối cùng tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
Một tiếng sét dội vang trong tâm trí ông ta.
Ông ta cẩn thận suy ngẫm lại mọi chuyện.
Nhưng chưa kịp nghĩ xong, ông ta đã vội vã dập đầu xuống đất, cả người run lập cập, thống khổ van xin: “Tôi biết rồi, tôi biết tôi đã làm sai điều gì rồi, nhưng con tôi, vợ tôi đều đã không còn nữa, tôi đã thành cái dạng này tôi, tôi chỉ muốn sống cho ngày thôi —”
Nước mắt Charlemagne tuôn rơi: “Xin cậu cho tôi sống để chuộc tội. Tôi sẽ ăn năn mỗi ngày trong phần đời còn lại. Tôi sẽ thắp hương cầu nguyện cho cha mẹ, cho em gái cậu. Tôi biết mình sai rồi, xin cậu, xin cậu…”
Ninh Chước nhìn người đàn ông khóc lóc ỉ ôi trước mặt, không hề dao động.
Ông ta giết em trai của Ninh Chước nhưng ngay cả giới tính của đứa trẻ cũng không biết.
“Trước đây tôi sống là để giết ông.” Ninh Chước lành lạnh nói, từng câu từng chữ như băng tuyết rơi xuống: “Sau này, đến lược tôi sống để chuộc tội. Còn ông thì đi chết đi, được không?”
【 Tác giả có lời muốn nói 】
【 Bản tin hằng ngày Ngân Chùy 】
Tin nhanh chuyên mục giải trí:
Hôm nay, cựu thanh tra Bạch Thuẫn Charlemagne được phát hiện đã chết trong một bãi rác. Phải chăng ông ấy cũng đi theo vết xe đổ của Khải Nam?
Vào thời gian trước, liệu còn lí do nào khác khiến cho phóng viên Khải Nam dùng mọi tài nguyên để nâng đỡ cho chàng trai trẻ anh tuấn Charlemagne?
Khải Nam tố giác Charlemagne giết vợ giấu xác, liệu có phải là vì yêu sinh hận không?
Biên tập viên cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Nhưng sự thật chính là như vậy.
Đây là thông tin thêm về Charlemagne, nếu mọi người có suy nghĩ gì khác thì xin hãy chia sẻ ở phần bình luận!