Càng tức giận, Ninh Chước càng bình tĩnh hơn.
Ninh Chước đưa lưng về phía người nọ, dù biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Ai?”
Thiện Phi Bạch khóa chặt các khớp xương của anh, lồng ngực rắn chắc hơn nhiều so với khi còn nhỏ. Anh gần như bị áp sát cặn kẽ bởi một bức tường nóng rẫy, không còn một khoảng trống nào để phản công.
Ninh Chước nói xong, anh cảm giác được bức tường kia cũng trở nên cứng ngắc, nhịp thở của người nọ cũng tăng tốc hơn.
Nhịp vốn tương đối ổn định của đối phương như dội thẳng vào cột sống của anh, khiến lưng anh đau nhức.
Nhiều năm trôi qua, anh vẫn biết điểm yếu của tên khốn này ở đâu.
Anh đã giẫm lên nó không thương tiếc, nghiền nát nó nhiều lần nhưng nó vẫn mang lại cho anh cảm giác chua chát giống như xưa.
Một lúc sau, một đai súng cứng cáp và lạnh lẽo móc quanh cổ và quấn quanh người anh.
Sau khi hoàn thành thêm một lớp cố định khác, Thiện Phi Bạch nói: “Anh Ninh quả là một người cao thượng nhưng dễ quên.”
… Giọng điệu không còn hào hứng như trước.
Sự đau khổ của đối phương khiến Ninh Chước cảm thấy một chút hạnh phúc trong sự cay đắng nhẹ nhàng.
Anh ồ lên một tiếng, như thể vừa tìm thấy ai đó trong gác xép kí ức của mình: “Là Tiểu Bạch à.”
Thiện Phi Bạch tựa trán vào phía sau gáy Ninh Chước, ngửi thấy mùi dầu bạc hà đắng chát trên người anh: “Đúng rồi.”
Nếu không phải vết thương vì đạn bắn ở trên thắt lưng, nếu không có đai súng đang quấn quanh cổ thì có lẽ đây là một cuộc hội ngộ ấm áp sau nhiều năm xa cách.
Ninh Chước tê dại cả đầu: “Cậu áp sát tôi như vậy vì sợ tôi sẽ làm gì à? To cao như thế mà lá gan của cậu cũng chỉ có như vậy thôi sao?”
Thiện Phi Bạch đứng bất động: “Không phải do em nhát, mà vì em biết anh Ninh mạnh như thế nào.”
Duy trì khoảng cách gần như vậy, Thiện Phi Bạch có thể dễ dàng nắm bắt được bất kỳ sự chuyển động nào trên người Ninh Chước.
Nhưng Ninh Chước vẫn tự tin có thể thoát khỏi vòng vây.
Sau khi giãy giụa bằng một tay, anh nắm chắc hơn 70% khả năng sẽ thoát khỏi sự kìm kẹp của Thiện Phi Bạch.
Nhưng người của anh vẫn còn trong tay của Thiện Phi Bạch.
Nếu anh trốn thoát một mình thì cũng không có gì thay đổi.
Sắc mặt Ninh Chước vẫn thong dong, bình tĩnh như cũ, nhưng cơn tức giận đang gào thét trong lòng: “Thằng chó Hinata đó trả tiền cho cậu giết tôi à?”
Thiện Phi Bạch suy nghĩ một chút: “Dạ… gần như vậy.”
Ninh Chước tức giận, cười gằn hung ác: “Cậu dám làm mà không dám thừa nhận? Nó bỏ ra bao nhiêu tiền để mua chuộc lương tâm của cậu?”
Nhiệt độ cơ thể của Thiện Phi Bạch vẫn cao đến kinh ngạc, làn da của cậu như trực tiếp đốt cháy da thịt anh, đốt cháy đến tận trái tim anh.
Thiện Phi Bạch đáp: “Không đắt, 180 ngàn.”
Con số này khiến Ninh Chước phát hỏa.
Anh xác định đây là một cuộc trả thù được lên kế hoạch kĩ lưỡng.
Của Ken Hinata và của cả Thiện Phi Bạch!
Ninh Chước cảm thấy một cơn lửa giận ngùn ngụt đang thiếu đốt xương sườn của mình.
Anh không thể hiểu được.
Cho nên anh cố gắng hết sức quay đầu nhìn Thiện Phi Bạch.
Dù từ bỏ cánh tay này, anh vẫn muốn nhìn thấy vẻ mặt của Thiện Phi Bạch khi nói những lời đó.
Cậu ấy nhìn mình với ánh mắt như thế nào?
Cậu ấy có cảm thấy tội lỗi, oán giận hay hạnh phúc, cậu ấy vẫn sẽ như nhiều năm trước ——
Là một đứa trẻ giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh, đôi mắt trong veo híp lại, muốn tặng cho anh một bông hoa.
Nhưng Thiện Phi Bạch không cho anh nhìn.
Cậu khống chế chặt chẽ các khớp xương của Ninh Chước, đẩy chúng ra sau.
Xương kêu răng rắc do bị đè nén quá mức, các khớp xương lộ ra có màu trắng nhạt.
Ninh Chước lạnh lùng nói: “Ra tay mạnh đấy.”
Ninh Chước là một tên điên gần như không quan tâm đến bản thân mình.
Thân thể anh đã là một đống giẻ rách thì còn quan tâm đến việc bị rách nát thêm một chút nữa làm gì?
Thiện Phi Bạch dường như cảm nhận được quyết tâm của anh, cậu giơ chân lên, đá vào bắp chân anh đầy trêu chọc, sau đó bàn chân dùng lực đè xuống, lấy đi một nửa sức chống đỡ của anh.
—— Ninh Chước không muốn bị bắt phải quỳ gối, anh đành dùng hết sức còn lại để chống lại, cho nên không thể thoát khỏi vòng vây.
Hiển nhiên, Thiện Phi Bạch không cho phép anh rời đi, cũng không cho phép anh tự hại chính mình.
Khung cảnh cùng nhau luyện tập 5 năm trước như thực như ảo chồng chéo với hiện tại.
Không thể thoát ra được, Ninh Chước thiếu chút nữa cắn răng chảy máu.
Anh đã quen với việc bị phản bội, bị ăn cháo đá bát, bị lòng hận thù báo đáp lòng tốt của mình, nhưng Thiện Phi Bạch khác với họ.
Bản thân anh cũng không thể nói rõ khác như thế nào.
Nhưng anh không tin rằng mắt nhìn của mình lại tệ đến như vậy.
“Anh Ninh, đừng cử động.” Thiện Phi Bạch thì thầm, giọng điệu cố gắng kiềm chế và che giấu cảm xúc nào đó: “Bên A của em yêu cầu em phải để lại một cái lỗ trên người anh và không yêu cầu thêm điều gì khác.”
Ninh Chước im lặng.
Gió đêm xuyên qua lớp áo, Ninh Chước nhận ra sự giãy giụa kịch liệt ban nãy đã khiến cho ngực và lưng anh ướt sũng mồ hôi.
Tuy nhiên, nghe lời nói của Thiện Phi Bạch xác nhận rằng cậu ở đây vì anh, Ninh Chước lại cảm thấy an tâm hơn.
Anh nói: “Dù thế nào đi nữa, đừng chạm vào người của tôi.”
Thiện Phi Bạch im lặng.
Khi lên tiếng một lần nữa, giọng nói của cậu tràn ngập chua chát và oán giận: “Anh Ninh, sao anh không nói lời này với cha em?”
Ninh Chước phản bác: “Tại sao tôi phải xem một cậu ấm chỉ biết nói dối là người của mình?”
Thiện Phi Bạch cười nhạt: “Anh Ninh à, bây giờ em không còn là cậu ấm nữa, bây giờ em cũng giống như anh.”
Nói xong, một cảm giác mát lạn lướt qua lưng Ninh Chước.
Lưỡi dao sắc bén ấn vào da thịt Ninh Chước, từng chút một nhích lên trên.
Cuối cùng, lưỡi dao lạnh lẽo chạm vào vết sẹo lớn trên vai Ninh Chước, giống như một con bướm tò mò đậu lại, vuốt ve một chút.
Trong lòng Ninh Chước có dự cảm không tốt.
“Anh Ninh, em đã suy nghĩ về những gì anh nói với em trước khi rời đi. Nghĩ nhiều năm rồi, và em thấy không có tác dụng nữa.”
Nói xong, Thiện Phi Bạch cúi đầu nhìn bàn tay trái đang đeo găng của Ninh Chước, cậu có chút thất vọng nên cụp mi xuống.
“Em cảm thấy vết cắn đó không đủ sâu, chắc chắn anh Ninh đã chữa trị rồi… Em biết chị Mẫn Mân rất giỏi.”
Ninh Chước siết chặt lòng bàn tay trái.
Vết răng vòng tròn trên ngón áp út lại bắt đầu đau nhói.
Ninh Chước nghiến răng nghiến lợi: “Cậu dám ——”
Thiện Phi Bạch dám.
Vì ngay giây tiếp theo, con dao đâm thẳng vào vết thương của Ninh Chước.
Dòng máu đỏ tươi từ vết sẹo cũ ào ạt bắn ra ngoài.
Vì khoảng cách quá gần nên máu bắn hết lên sườn mặt của anh.
Ninh Chước không muốn suy nghĩ, nhưng lại không thể nhịn được mà suy nghĩ, gương mặt anh tuấn trẻ tuổi ấy đang nhìn mình với ánh mắt gì?!
Ninh Chước run rẩy vì đau đớn.
Anh cúi đầu, nhìn thấy lưỡi dao sắc nhọn đầy máu ở trên vai mình.
Lồng ngực anh phập phồng vang lên âm thanh khàn khàn đầy hận ý: “—— Thiện Phi Bạch, cậu giỏi lắm!”
Thiện Phi Bạch bắt đầu dỗ dành anh: “Anh à, đừng tức giận. Bình tĩnh và suy nghĩ thật kĩ. Ai bảo em giết anh? Nếu anh suy nghĩ thì sẽ không đau nữa.”
Máu đỏ tươi nhỏ giọt theo lưỡi dao thấm ướt cả trước và sau ngực anh.
Cơn thịnh nộ không phù hợp với Ninh Chước hiện đang mất máu.
Anh choáng váng, hơi thở nặng nề, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi.
Máu rỉ ra từ vết đạn bắn trên thắt lưng cũng khiến quần áo ướt đẫm, dính sát vào da, tạo thêm một lớp trói buộc chặt chẽ khiến Ninh Chước có ảo giác bí bách đến mức không thể thở được.
Không biết cơn ảo giác có tác dụng phụ hay không, Ninh Chước nhận ra Thiện Phi Bạch đã không lên tiếng một thời gian dài.
Hơi thở của đối phương nhanh và nặng nề đến kì lạ, gần như cùng nhịp điệu với anh. Hơi thở của cậu phả vào tai Ninh Chước khiến chóp tai của anh nóng bừng.
Khi Ninh Chước hơi ngả người ra sau vì chóng mặt, anh cảm thấy có một vật lạ chạm vào phần lưng dưới của mình.
Vùng da trên thắt lưng anh rất nhạy cảm và anh không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra sau khi bị đánh quá mạnh.
Đêm nay Ninh Chước lại càng tức giận hơn, khiến cho cuộc trả thù và bao vây đẫm máu này nhuốm màu hoang đường đầy tức cười.
Anh không có cảm giác mình đang được săn đuổi.
Cả người anh đầy máu, bẩn thỉu, nửa quỳ xuống không còn chút tôn nghiêm nào, bị đứa trẻ ngày xưa do chính tay anh nuôi dưỡng cẩn thận tóm cổ.
Ninh Chước hiểu đây là niềm vui của việc chinh phục.
Giọng nói bối rối của Thiện Phi Bạch vang lên ở phía sau anh.
Cậu thì thầm: “Anh Ninh? Anh làm sao vậy?”
Ninh Chước xem câu nói này biểu thị cho một lời khiêu khích và thách thức.
Ninh Chước: “… Trông tôi có ổn chút nào không?”
Những tia lửa đang xèo xèo thiu đốt trên mọi dây thân kinh.
Ninh Chước khàn giọng nói, những ngón tay đã mất đi chút sức lực cuối cùng thu lại, túm chặt lấy quần áo nhuộm đầy máu của chính mình: “Tên họ Thiện kia, cậu dùng súng đánh tôi nhưng lại không dám bóp cò ——”
Lời nói còn chưa dứt, đai súng trên cổ Ninh Chước liền bị cào một cách thô bạo.
Anh bị báng súng của Thiện Phi Bạch đập thẳng vào thái dương từ phía sau.
Ninh Chước không phải người dễ dàng ngất đi.
Anh cảm thấy Thiện Phi Bạch ngồi xổm bên cạnh mình, nắm lấy lòng bàn tay trái của anh và cố gắng tháo chiếc găng tay ra.
Trái tim Ninh Chước thắt lại, anh siết chặt hay tay như muốn níu giữ chiếc lá cuối cùng trên ngọn cây.
Nhưng phần vai bị đâm thủng khiến anh không thể cử động.
Găng tay của anh bị xé toạc từng chút một.
Khi ý thức gần như biến mất, anh nghe thấy tiếng Thiện Phi Bạch nhẹ nhàng thở dài: “Anh Ninh…”
…
Ba ngày sau, Ninh Chước chậm rãi đậu một chiếc bán tải không có biển số trước một quán cà phê.
Trên vai anh là một miếng băng vải dày màu trắng, chỉ cử động một chút cũng đau không chịu nổi.
Ninh Chước không để Mẫn Mân chữa trị vết thương.
Anh cần sự đau đớn để suy nghĩ và đưa ra hành động rõ ràng.
Bên cạnh anh là Kim Tuyết Thâm.
Kim Tuyết Thâm là chuyên viên phân tích tình báo của Henna, người do sếp Phó nhặt về, sếp Phó nói gì thì tuyệt đối nghe nấy.
Nhưng sếp Phó lại không phải là người suy nghĩ nhiều, ít suy tính, thích sống vui vẻ, bảo hắn nên nghe lời Ninh Chước.
Cho nên hắn cũng không phải hoàn toàn nghe lời Ninh Chước, bản thân luôn giữ cho mình một loại cố chấp và kiên trì lạ lùng, lời nói lạnh nhạt có chút kiêu ngạo.
Hắn giải thích với Ninh Chước một cách quyết đoán.
“Anh đốt lô hàng Dionysus World của Ken Hinata, còn Ken Hinata ra lệnh mua mạng của anh. Chuyện này trông có vẻ đơn giản. Nhưng vấn đề lớn nhất là không một ai dám nhận đơn hàng của Ken Hinata.”
“Tôi chưa điều tra một số công ty khác nhưng phó giám đốc cục tình báo và một nhóm lính thuê Rousseau đã liên hệ với công ty Thụy Đằng, có dấu vết về Henna trong email và hồ sơ liên lạc của họ. Dấu vết – chỉ là cách dùng từ của tôi thôi, nhưng mà tôi đã giải mã ra được chúng.”
“Nếu không có ai dám nhận đơn hàng giết anh, điều đó có nghĩa địa vị của anh trong thế giới ngầm của Ngân Chùy đã đạt đến mức không thể lay chuyển nổi… Nhưng những công ty lớn không quen biết với anh, và anh cũng chưa thể hiện được giá trị gì của mình đối với họ.”
“Không một ai muốn giết anh, cuối cùng lại có người giết anh. Anh có hiểu ý tôi không?”
Trong mắt Ninh Chước không có Kim Tuyết Thâm.
Anh chỉ nhìn Thiện Phi Bạch ở trong quán cà phê.
Quán cà phê này vốn là sản nghiệp của nhà họ Thiện, nghe nói bây giờ đã được đặt bao hết và trở thành căn cứ cho tổ chức mới của Thiện Phi Bạch —— hình như tên là “Bàn Kiều”.
Thiện Phi Bạch không nhận thấy có tầm mắt đang quan sát mình, cậu nghiêng đầu nói cười cùng với người bên cạnh.
Vài giây sau, hình như nghe được một cái gì đó buồn cười lắm nên thiếu niên bật cười ha hả.
Ánh mắt trời soi rọi trên gương mặt của thiếu niên, khiến cho gương mặt cậu bừng bừng sức sống, cả người tản mát hương vị tuổi trẻ không chút phòng bị.
Ninh Chước: “Ý cậu là thằng nhóc đó cứu mạng tôi? Cho nên tôi phải cảm ơn cậu ta?”
Kim Tuyết Thâm bóp trán: “Anh không cần phải xuyên tạc ý tôi như vậy. Cậu ta chắc chắn có lòng ích kỉ riêng.”
Kim Tuyết Thâm hít sâu một hơi: “Bàn Kiều dám nhận đơn giết anh. Đối với một tổ chức lính đánh thuê non trẻ thì một chuyện này cũng có thể làm nên tên tuổi. Nhưng anh phải chú ý một chút: cậu ta không thực sự giết anh.”
Ninh Chước hỏi lại: “Lúc trước tôi cứu cậu ta, hôm trước cậu ta không giết tôi. Đây là quy luật cân bằng hả?”
Kim Tuyết Thâm đẩy gọng kính, cố gắng khuyên giải lí lẽ: “Là người bình thường thì nghe nội dung đơn hàng kia cũng hiểu nghĩa là gì. “Để lại một cái lỗ trên người anh”, cái lỗ đó vốn dĩ phải ở trên đầu anh hoặc trên ngực trái của anh, anh chết thì mới kết thúc mọi chuyện, nhưng Thiện Phi Bạch chỉ đâm vào vai anh một nhát ——”
Ninh Chước cùng hắn đối chọi gay gắt: “Ý cậu là cậu ta chừa cho tôi món hời hơn hả?”
Kim Tuyết Thâm tức giận ngã người về phía sau: “Anh đúng là đồ vô lý vô tứ!”
“Vô lý…” Ninh Chước lặp lại: “Vô lý?”
Anh lại nhìn về thiếu niên tràn đầy sức sống ở phía xa.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Thiện Phi Bạch sau nhiều năm.
Anh biết Kim Tuyết Thâm đang nói về điều gì.
Ninh Chước hiểu rõ mọi chuyện.
Thiếu niên bao vây nhưng không kết liễu con mồi, thiếu niên mơ hồ gọi đối tác là “bên A”, thiếu niên chỉ đâm vào vai anh, như vậy Ninh Chước đã đoán được ai đã phái cậu đến.
Nghĩ như vậy, Ninh Chước dùng tay trái chạm vào lưng dưới của mình.
Cơn nóng tê dại vẫn còn đó, như thể nó đã để lại trên người anh một dấu vết vô hình đầy xấu hổ.
Ninh Chước nhẹ giọng nói: “Đúng là cao lên thật rồi.”
Giây tiếp theo, anh đạp chân ga hết mức.
Tiếng gào rú chói tai của lốp xe ma sát với mặt đất khiến da đầu Kim Tuyết Thâm như nổ tung: “Anh ——”
Ninh Chước siết chặt vô lăng: “Ngồi cho chắc, bám chặt vào tay vịn.”
Anh nhắm thẳng mục tiêu, lao thẳng về phía Thiện Phi Bạch.
Chiếc bán tải được phủ một lớp ngụy trang quang học nên nó hòa mình vào cây cối và những tòa nhà xung quanh, tất cả chỉ chờ đợi khoảnh khắc này.
Tiếng động cơ vang lên như sấm.
Tiếng gầm rú cuối cùng thu hút sự chú ý của Thiện Phi Bạch.
Khi cậu quay lại, tấm kính trong suốt của quán cà phê đã nổ tung, bắn tung tóe như mưa, cắt vài đường trên mặt cậu.
Thiện Phi Bạch phản ứng mau lẹ, cậu bước lên bàn cà phê, muốn chạy trốn khỏi vụ va chạm mạnh.
Một người bình thường thấy mình sắp va vào tường sẽ theo bản năng mà giảm tốc độ.
Nhưng Ninh Chước không giảm tốc độ, cũng không thèm chớp mắt, anh đạp mạnh chân ga.
Thiện Phi Bạch chuẩn bị nhảy đi chỗ khác, bàn cà phê dưới chân cậu đã hoàn toàn vỡ nát trước tác động của phần đầu xe.
Điểm tựa làm đòn bẩy đột ngột biến mất, Thiện Phi Bạch nghiêng người, rơi thẳng vào kính chắn gió của xe, bị lực đẩy tông mạnh và bay thẳng vào tường.
Một bắp chân của thiếu niên đập vào vật trang trí sừng hươu treo trên tường, vang lên tiếng răng rắc.
Ninh Chước chỉ đến đây vì Thiện Phi Bạch.
Đàn em của thiếu niên đã thoát khỏi làn sóng va chạm đầu tiên, họ tỉnh táo lại khi nhìn thấy thủ lĩnh của mình bị thương nặng, ai nấy cũng đỏ mắt bao bọc xung quanh.
Ninh Chước đá bay cửa xe móp mép, gương mặt vô cảm phóng hai con dao găm rambo* dùng để đánh cận chiến ra ngoài.
*Dao găm Rambo chuyên dùng để chiến đấu cận chiến:
Kim Tuyết Thâm ngỡ ngàng nhảy ra khỏi ghế phụ, hắn ấn nút trên thắt lưng, một cây cung và mũi tên màu đỏ vàng dài bằng plasma* hơn một mét liền xuất hiện trên không trung.
*Plasma: còn được gọi là ly tử thể, không phải là chất rắn, chất lỏng hay chất khí. Plasma là khí ion hoá – Đó là trạng thái thứ tư của vật chất. Ở trạng thái plasma, một phần các nguyên tử và phân tử bị tước đi một vài electron.
Hắn cầm cung tên lên, khéo léo dùng dây cung lằm choáng váng một người.
Nhưng nhìn thấy thêm 7 8 người đàn ông lực lưỡng khác lại lao về phía mình, Kim Tuyết Thâm mắng Ninh Chước: “Tên họ Ninh kia! Anh muốn giết tôi!”
Ninh Chước gật đầu, dùng dao chém vào mặt một người, bình tĩnh ra lệnh: “Chạy đi.”
Kim Tuyết Thâm vốn tưởng rằng cuộc chiến sinh tử sắp bắt đầu liền nói: “Hả?!”
Ninh Chước gật đầu với hắn từ xa: “Tôi vô lý mà.”
Kim Tuyết Thâm sửng sốt một lát, cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, gương mặt thư sinh đỏ bừng vì tức giận: “Sao anh lại nhỏ mọn như vậy chứ?!”
Suốt ba ngày qua, hơi thở dồn nén trong lồng ngực Ninh Chước cuối cùng cũng được giải phóng.
Anh vô cảm quay lại nhìn thấy Thiện Phi Bạch bị liệt nửa người đang nằm trên mặt đất sau khi bị anh tông.
Thiếu niên lặng lẽ nhìn anh chằm chằm với một đôi mắt rực lửa, giống như cậu đang nhìn một người đàn ông mạnh mẽ mà cậu luôn kính trọng và ngưỡng mộ.
Giống hệt như khi còn nhỏ.
Ninh Chước khẽ cau mày.
Anh đã nhận ra điều gì đó thực sự vô lý và khó hiểu.
Vì sao Thiện Phi Bạch có thể nhìn anh như vậy?
… Cậu ấy có nhìn mình như thế khi đâm dao vào người mình không?
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Thiện Thiện: Anh ấy tông xe… vào quán cà phê của tôi đó.