Ở trong có một tấm rèm tre mỏng ngăn cách sân vườn với quán trà, tạo ra không gian tranh sáng tranh tối huyền ảo.
Một con hươu chạm khắc bằng ngọc tỏa ra làn hương nhàn nhạt, khiến không gian càng thêm ấm áp, sâu lắng.
Khó có thể trồng trọt trên đất của thành phố Ngân Chùy.
Tuy nhiên ở đây lại có một rừng mận xanh rộng lớn được trồng ở bên ngoài quán trà, những cành cây xanh nối dài rũ xuống như sắp đến mùa đơm hoa.
Ninh Chước ngồi bên ô cửa ấm áp, dùng ly trà nóng sưởi ấm hai tay, chờ 15 phút thì thấy Thiện Vinh Ân xuất hiện.
Dù nhiều năm không gặp nhưng Thiện Vinh Ân vẫn giữ phong độ như cũ, dường như không già đi nhiều. Thiện Vinh Ân vẫn mặc quần áo thời Đường, trông vô cùng lịch lãm và tươm tất. Tuy nhiên hai vết phồng rộp ở ngay khóe miệng lại không hề ăn nhập với vẻ ngoài của hắn.
Ninh Chước đứng dậy: “Ngài Thiện.”
Quản gia trầm giọng sửa lại: “Cậu Ninh, sai rồi, là ngài Chương.”
Ninh Chước nhướng mày, nhìn Thiện Vinh Ân rồi giơ tay ra dấu xin lỗi.
Ninh Chước có nghe nói về chuyện này.
Doanh nghiệp nhà họ Thiện có tên là Thường Đệ.
Người sáng lập Thường Đệ là bà Thiện Vân Hoa, qua đời khoảng 10 năm trước, trước khi Thiện Phi Bạch bị bắt cóc một năm.
Nói cho đúng thì bà Thiện Vân Hoa vốn không phải người lớn lên ở Ngân Chùy.
Một trăm năm trước, sau khi điểm an toàn số 185 chìm, cha mẹ bà đã lênh đênh trên biển một thời gian dài, sau đó mới đến thành phố Ngân Chùy, tỉ lệ may mắn có thể nói là 1 phần 1000.
Bà có một người anh trai, khi đó vừa lên 6 tuổi, từ nhỏ đã là một cậu bé hiểu chuyện, vì giúp đỡ cha mẹ phụ bếp, nấu cá và tôm ở trên tàu nên không cẩn thận làm xước mu bàn chân do bắt lấy một con tôm vô tình nhảy ra ngoài, khiến cậu bé bị nhiễm trùng nặng và phải cắt cụt một chân phải.
Cậu bé nhờ vào ý chí và may mắn thoát khỏi vòng sinh tử, sống sót một cách kì diệu.
Nhiều người ở trên tàu gọi anh của Thiện Vân Hoa là “cậu bé kỳ diệu”, họ cảm thấy rằng với sự may mắn của đứa trẻ này, con tàu có thể cập bến an toàn.
Quả thực, con tàu ấy đã xuất hiện điều kỳ diệu trong những điều kỳ diệu. Con tàu thoát khỏi vận rủi bị mắc cạn trên đá, giông tố hay lạc đường, cuối cùng đến được thành phố Ngân Chùy.
Không may, khi ở trên biển, người ta cần một phép màu.
Sau khi xuống thuyền, họ nhanh chóng bị quật ngã về hiện thực.
Những người nhập cư mới này tập trung ở một nơi, những người có tài và năng lực xuất sắc hơn nhanh chóng được sàng lọc và được phân công làm việc ở khu vực thượng lưu hoặc trung tâm thành phố.
Trong khi đó, cha mẹ của Thiện Vân Hoa là đầu bếp, dù ở trên tàu được mọi người kính mến gọi là “thầy Thiện” nhưng khi đến đây lại không có một ai quan tâm, bị xem là người ở “dưới đáy xã hội” không có giá trị.
Anh trai của bà dù được xem là đứa trẻ kỳ diệu ở trên tàu nhưng khi xuống tàu lại là một người tàn tật.
Vì được “chăm sóc nhân đạo”, gia đình bà được cấp cho một ngôi nhà nhỏ và sống trong cảnh nghèo khổ ở vùng hạ lưu.
Mười năm sau, do điều kiện sinh hoạt và kế hoạch hóa gia đình kém, họ sinh ra một bé gái bị cụt chân trái.
Đây là một đòn trí mạng đối với người dân bình thường.
Tuy nhiên, cha Thiện nhìn con trai và ôm con gái mình, nói: “Không phải đây là duyên số sao? Một bên trái và một bên phải, cả hai cùng nhau hợp sức, giúp đỡ nhau trong tương lai!”
Điều đáng mừng là cha mẹ Thiện là những người lạc quan đến mức tuyệt vọng.
Những gia đình khác chỉ ăn bột dinh dưỡng do công ty Vi Uy sản xuất, gia đình họ vẫn thích nấu nướng bằng lửa, cố gắng sống một cuộc đời hạnh phúc với số tiền hạn hẹp.
Thiện Vân Hoa là một cô gái thích đọc sách và có tinh thần thép từ nhỏ.
Cô bé đã thảo luận chi tiết về kế hoạch học tập của mình với cha mẹ.
Thiện Vân Hoa nói rằng gia đình có bao nhiêu tiền cứ đầu tư cho cô trước, mọi người cố gắng đồng hành cùng cô vượt qua khó khăn trong vài năm nữa. Cuối cùng, cô sẽ trả lại cho gia đình gấp trăm lần.
Và Thiện Vân Hoa không hề thất hứa.
Cô dựa vào điểm số của mình để vượt qua mọi rào cản về giai cấp và vẻ ngoài của mình, từng bước một leo lên bậc thang từ dưới đáy xã hội lên đỉnh cao.
Ở trường đại học, cô đã viết bài báo về cách áp dụng những thay đổi điện thế trong hệ thần kinh khi lắp ráp các bộ phận giả.
Trong bài báo này, cô đã soạn ra bản thảo thiết kế đầu tiên của Thường Đệ.
—— Thường đệ chi hoa, ngạc bất vĩ vĩ, phàm kim chi nhân, mạc như huynh đệ.*
*Bài “Thường đệ” trong Kinh Thi, phần Nhã. Tạm dịch: Hoa thường đệ tưng bừng đua nở / Há lại không rực rỡ xinh tươi? / Giờ đây tất cả những người / So cùng huynh đệ ấy thời bằng đâu
Khi đó, chân tay giả chỉ là những mô hình xương cơ học với xu hướng thực dụng, có khả năng thực hiện những hành động cơ bản như ăn, cầm nắm, đánh máy.
Còn Thường Đệ của Thiện Vân Hoa muốn hướng đến một vẻ đẹp toàn bích có thể bù trừ cho khiếm khuyết, thực sự trở thành một phần “chân tay” của con người.
Sau này, nhiều người tận hưởng giá trị lợi ích của chân tay giả, cải tạo và liên tục sửa đổi tứ chi, thậm chí thay đổi những bộ phận như mắt, tai, tim… những việc này đều không liên quan đến mục đích ban đầu của Thiện Vân Hoa.
Ước nguyện của Thiện Vân Hoa rất đơn giản.
Sau khi Thường Đệ được đưa vào sản xuất thành công, sản phẩm đầu tiên được tạo ra là một đôi chân.
Người con hiếu thảo, hiểu chuyện phụ bếp cho cha mẹ ngày ấy bây giờ đã là một người đàn ông trung thực, nhã nhặn ở tuổi tứ tuần.
Sau khi cài đặt giao diện não – máy tính, anh trai Thiện Vân Hoa đeo một chân giả bằng sắt, chậm rãi bước hai bước rồi đứng yên.
Người đàn ông quay lại ôm chặt em gái của mình, khóc như một đứa trẻ.
Thiện Vân Hoa, người cũng đeo chân trái giả được làm bằng sứ màu trắng xanh, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của anh trai mình.
Cậu bé kỳ diệu được em gái của mình ban cho một phép lạ mới.
Khi được người ngoài hỏi “làm sao để thoát khỏi vũng lầy và đạt được thành công như vậy”, Thiện Vân Hoa luôn mỉm cười đáp: “Vì thức ăn của nhà chúng tôi rất ngon. Sáng nào chúng tôi ra khỏi nhà và tối quay về nhà đều có động lực.”
Thiện Vân Hoa cống hiến hết sức lực cho sự nghiệp và hoàn thành được lời hứa với gia đình trước tuổi 40: bà đền đáp được công ơn cha mẹ và người thân gấp 100 lần.
Có lẽ là hơn cả 100 lần.
Nhưng sao cũng được.
Thiện Vân Hoa kết hôn ở tuổi 40, chồng bà là Chương Tân, ở rể ở nhà họ Thiện nên đổi tên thành Thiện Tân.
Năm 45 tuổi, bà sinh con trai cũng lấy họ mẹ, tên là Thiện Vinh Ân.
Sau khi sinh con, bà giao con cho chồng, để chồng toàn quyền nuôi nấng, còn bà tiếp tục phát triển sự nghiệp cho đến năm 68 tuổi khi có cháu thì mới nghỉ hưu.
Tiếp theo đó, bà sống một quãng thời gian ung dung tự tại, tham gia mọi hoạt động từ nhảy dù, leo núi, lướt ván, đến tận năm 80 tuổi thì đột ngột lên cơn đau tim mà qua đời, kết thúc một cuộc đời rạng rỡ của mình.
Nhưng sau khi bà qua đời, con trai của bà liền thay đổi mọi thứ ngay lập tức.
Đầu tiên, hắn tập hợp tất cả các doanh nghiệp thuộc sở hữu của mẹ mình, hợp nhất chúng và thực hiện cuộc thay đổi nhân sự lớn ở nhiều vị trí chủ chốt khác nhau. Hắn được kì vọng sẽ dẫn dắt Thường Đệ phát triển lên một tầm cao mới, đạt được những thành tựu mới.
Nhưng đó chỉ là một viễn tượng đẹp.
Xét cho cùng, Thường Đệ là kỳ tích mà Thiện Vân Hoa đạt được bằng chính năng lực và tài năng của mình. Sau bao nhiêu năm trôi qua, kĩ thuật công nghệ của bà đã được các công ty lớn và các tài phiệt khác “chia sẻ” qua nhiều kênh khác nhau.
Ngay từ khi Thiện Vinh Ân vào công ty để học tập tích lũy kinh nghiệm, thị phần của Thường Đệ đã bị siết chặt, công ty chỉ còn lại danh tiếng là một công ty sản xuất tay chân giả gầy dựng từ xưa, cố gắng duy trì mặt mũi một cách cơ bản nhất.
Thiện Vinh Ân cần mặt mũi.
Và hắn không chỉ muốn mặt mũi của mỗi nhà họ Thiện.
Từ khi hắn còn nhỏ, cha đã không ngừng bộc lộc sự thống khổ và uất ức khi ở rể, sau khi Thiện Vân Hoa qua đời, ông ta liền gióng trống khua chiêng đổi họ lại thành họ Chương. Giống như cha mình, con trai, cháu trai của Thiện Vân Hoa cũng đổi sửa tên họ, muốn rửa mối nhục xưa.
Hiển nhiên, “cháu trai” đổi họ chỉ giới hạn ở người con trai cả, một người con có địa vị không mấy danh giá.
Hầu như toàn bộ thành phố Ngân Chùy đều biết Thiện Phi Bạch, con trai thứ hai của “vợ” Thiện Vinh Ân được chính tay Thiện Vân Hoa nuôi dưỡng.
Cậu đã đi theo bà ngoại từ ngày nhỏ, lái xe việt dã băng băng đuổi theo những cơn lốc trong môi trường hoang dã và những hiện tượng tự nhiên hùng vĩ với tinh thần quả cảm không sợ cái chết. Nói cách khác, đó là một đứa trẻ tự do và phóng khoáng.
Sau đó, cậu bé này lại đột ngột có ý tưởng mới, từ đó trực tiếp trở thành một lính đánh thuê.
Tất cả mọi người ở thành phố Ngân Chùy, từ Thượng Thành đến Hạ Thành đều biết đứa trẻ tràn ngập sức sống ấy họ Thiện, tên là Thiện Phi Bạch.
Không đổi họ, đứa trẻ này trở thành một dấu chỉ không ngừng nhắc nhở mọi người rằng Thiện Vinh Ân… Hay đúng hơn là Chương Vinh Ân là một kẻ cắp, một tên ăn cháo đá bát, vong ân bội nghĩa.
…
Chương Vinh Ân trầm mặc vì xưng hô “ngài Thiện” của Ninh Chước.
Hắn khách khí cười: “Không sao. Cậu Ninh, cậu cứ gọi theo thói quen đi.”
Khách khí với anh, Ninh Chước liền không thèm khách khí: “OK ngài Thiện.”
Khi Chương Vinh Ân nháy mắt cứng đờ cả người, Ninh Chước đi thẳng vào vấn đề chính: “Bây giờ cậu chủ nhỏ nhà ngài đang ở chỗ tôi.”
Ánh mắt Chương Vinh Ân hơi lập lòe một lát, hắn nâng ly trà, nhợt nhạt nhấp một ngụm: “Ồ, vậy thì tốt quá.”
Ninh Chước: “Tôi và cậu ta có thù oán với nhau. Ngài Thiện cũng biết đúng không?”
Chương Vinh Ân lịch sử đáp: “Tôi có nghe qua, nhưng không biết nhiều, tôi biết giữa cậu và nó từng có giao tình, cả hai cũng không còn là trẻ con, đồng thời mỗi bên cũng có thế lực của riêng mình, cho nên cũng không đến mức tự xé rách da mặt nhau.”
Mục đích chuyến đi này của Ninh Chước là muốn dựa vào lời nói của đối phương để xác định Thiện Phi Bạch có thực sự đắc tội với ai đó không, cậu có thực sự bước đi trên con đường không thể quay đầu lại hay không.
Khứu giác của thương nhân tương đối nhạy bén.
Đặc biệt là loại người như Chương Vinh Ân.
Vinh quang của Thường Đế đã kém đi nhiều so với thời còn Thiện Vinh Hoa, quy mô công ty cũng đã bị thu hẹp dần. Chương Vinh Ân phải xuôi theo những công ty lớn khác để tìm miếng ăn, cho nên hắn càng phải cẩn trọng hơn.
Ninh Chước nói rõ ràng hơn: “Cậu ta bị thương nặng.”
Chương Vinh Ân trượt tay, tách trà va vào ly đựng, phát ra âm thanh chói tai.
Hắn đặt ly trà xuống, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Vết thương sao rồi?”
Ninh Chước gần như đã có được thông tin mình cần theo cuộc trò chuyện.
Thiện Phi Bạch thực sự đã xúc phạm đến ai đó.
Và người cha ruột này lại không hề có ý định quan tâm đến sự sống của cậu ta.
Ninh Chước: “Ngài không hỏi vì sao cậu ta bị thương à?”
“Nó lớn rồi.” Chương Vinh Ân bình tĩnh lại sau sự lo lắng nhợt nhạt, giọng điệu bình bình đạm đạm như ban đầu: “Con trai đã lớn thì nó cần phải tự mình vượt qua khó khăn của bản thân.”
Ninh Chước hơi ngả người về phía sau.
Giờ đây không cần phải thể hiện thái độ tôn trọng và lịch sự giả tạo nữa.
“Vậy tôi nói thật cho ngài biết.” Ninh Chước nói: “Tôi lại xen vào việc của người khác, tôi ra tay cứu cậu ta.”
Chương Vinh Ân bày ra một nụ cười phải phép: “Vậy thì thật là rất…”
“Không cần cảm ơn. Vào thẳng vấn đề đi.”
Anh đẩy một tấm thẻ đến trước mặt Chương Vinh Ân: “Ngài bận, tôi cũng bận. Giá là 180 ngàn, từ bây giờ con trai của ngài là của tôi.”
Chương Vinh Ân: “…?”
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến hắn không kịp phản ứng.
Hắn vẫn đang suy nghĩ mục đích đến đây của Ninh Chước là gì, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Sửng sốt một lúc, Chương Vinh Ân lại nở một nụ cười xấu xa: “… Cậu Ninh thật biết nói đùa, sao tôi lại bán con mình đi được chứ.”
Ninh Chước: “Vậy cũng được, để tôi dẫn cậu ta về nhà. Cột sống của cậu ta bị chặt đứt rồi, đúng là mang về nhà cho gia đình của ngài chăm lo là hợp lý.”
Chương Vinh Ân bị những cú đấm liên hoàn của Ninh Chước làm cho choáng váng: “Còn Bàn Kiều…”
Lời vừa nói ra đã bị hắn nhanh chóng nuốt xuống.
Con trai bị thương nặng, mang về Bàn Kiều để làm gì?
Lời này nói ra đúng là kì cục!
Nhưng để hắn nhận lại Thiện Phi Bạch thì cũng không được.
Suốt mấy năm qua, công việc kinh doanh của Thường Đệ đã chững lại, con trai lại không biết cố gắng, lại dám đắc tội với người ở trên, nếu hắn đón con trai về nhà dưỡng thương thì chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa, tự kéo phiền phức đến người à?
Chương Vinh Ân nhất thời khó đưa ra được lựa chọn, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Ninh Chước không muốn tốn thời gian dây dưa thêm, đưa ra bản thỏa thuận đã được soạn thảo trước: “Ngài Thiện, tôi đại khái có thể hiểu được ngài đang nghĩ gì, tôi sẽ khiêng quan tài của gia đình ông về nhà mình khóc lóc cho, tôi còn không thu tiền của ngài mà còn trả thêm tiền, quả thực là một món hời đó.”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngài cũng đừng trách tôi lạm phát, tôi sẽ không mang đến phiền phức liên quan đến cậu ta cho gia đình ngài đâu. Năm đó bao nhiêu tiền, bây giờ cũng có giá tương đương, con người và tiền bạc đều như nhau. Từ giờ, khi ngài Thiện đến tìm Henna chúng tôi bàn công chuyện làm ăn thì chúng tôi luôn hoan nghênh, nhưng còn đến tìm con trai thì vô cùng xin lỗi, chỗ chúng tôi không có người như vậy.”
Nhìn “thỏa thuận chuyển nhượng” đơn giản và đầy đủ này chỉ còn thiếu việc quản gia theo chân đối phương đến văn phòng công chứng để xác nhận chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ cha con hợp pháp giữa mình và Thiện Phi Bạch, Chương Vinh Ân cố gắng nở một nụ cười: “… Ninh Chước, Phi Bạch có biết chuyện này không?”
Ninh Chước: “Tôi không quan tâm cậu ta có biết hay không. Ngài Thiện biết là được rồi.”
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của tên lính đánh thuê trước mặt, Chương Vinh Ân biết chỉ bằng việc ký tên vào hợp đồng, hắn sẽ tự tay đẩy con trai mình vào hố lửa vì hắn biết mối quan hệ thù địch nổi tiếng giữa Ninh Chước và Thiện Phi Bạch.
Nhưng hắn có thể làm gì được?
Nếu hắn không vạch rõ giới hạn, người đàn ông họ Ninh sẽ không buông tha cho hắn, cả công ty lớn phía sau cũng như vậy.
Ở một mặt nào đó, Ninh Chước đang giúp đỡ hắn giải quyết được nhiều rắc rối hơn.
Sau khi lấy con dấu và đóng dấu với vẻ mặt đờ đẫn, Chương Vinh Ân thấy Ninh Chước không vội bỏ đi ngay mà lại quan sát chữ ký của mình, hắn nghiến răng nghiến lợi, lịch sử hỏi: “Cậu Ninh, còn vấn đề gì nữa không?”
Ninh Chước: “À, cũng không phải chuyện gì to tát đâu.”
Chương Vinh Ân cố giữ lấy chút thể diện và sự bình tĩnh cuối cùng: “Cậu Ninh cứ nói thẳng.”
“Vậy thì tôi nói thật nhé.”
“Ngài Thiện sửa lại họ nhưng vì sao không sửa tên luôn vậy?” Ninh Chước hỏi: “Ngài không nghĩ là mẹ ngài đang mắng ngài bằng cái tên đó sao?”*
*章荣恩 (Chương Vinh Ân): có thể hiểu đơn giản là sự thịnh vượng, giàu có của những người họ Chương là nhờ có công ơn từ Thiện Vân Hoa và nhà họ Thiện