Hơi nước trắng bốc khói từ những ống cống.
Trên một con đường hư hỏng nặng ở khu Vân Mộng có một màn hình lớn đang phát một bản tin quảng cáo thô tục.
Vì nhiều năm không tu sửa nên trên màn hình quảng cáo một vệt sáng mờ nhạt, nhấp nháy chớp tắt.
Gương mặt xinh đẹp của gái làng chơi trên màn hình cũng bị biến ảo và trở nên kì dị hơn.
Một bước chân giẫm lên nắp ống cống có hơi nước đang bốc lên phát ra tiếng leng keng ồn ào phá tan màn đêm tĩnh lặng.
Hành động nhỏ này cũng có thể đánh thức một con chó hoang đang nằm ngủ bên đường.
Hải Ninh chạy về phía trước không biết mỏi mệt như một người máy đã được cài đặt sẵn mã lệnh.
Con dao găm trên người cậu bé đã rơi mất nhưng cậu bé vẫn không quan tâm.
Cậu bé biết rằng là đã quá muộn.
Cậu bé biết rõ điều đó.
Nhưng ngoài việc lao đầu chạy về phía trước, dường như cậu không thể làm được gì hơn nữa.
Chỉ còn cách nhà mình 1km, Hải Ninh mới chậm rãi dừng lại.
Không cần đến gần, cậu bé có thể nhìn thấy một ngọn lửa dữ dội bốc lên từ ngôi nhà mình ở đang thắp sáng nửa bầu trời.
Ngọn lửa méo mó, nghiêng ngả khắp nơi, đốt cháy phổi cậu bé, tạo ra những tiếng tanh tách nhỏ trong lồng ngực.
Có lẽ do ảnh hưởng của ma túy nên Hải Ninh suy nghĩ có chút vất vả, trong đầu chỉ vang lên những luồng suy nghĩ ngắn gọn lạnh lùng:
Cháy.
Mẹ không thể ra ngoài.
Em trai còn nhỏ cũng không thể ra ngoài.
Có nghĩa là.
… Mẹ.
Em trai.
Cậu bé suy nghĩ rõ ràng, bám lên tường bằng một tay và tiến bước về phía trước.
Cậu bé nghĩ có lẽ không phải nhà mình bị cháy.
Hải Ninh cúi đầu nhìn bàn chân đang bước gần về phía ánh lửa, từng bước từng bước gần hơn.
Cậu bé đi qua mọi con phố quen thuộc có những hàng cây nhân tạo và những cửa hàng đã đóng cửa.
Suốt cả chặng đường, Hải Ninh chưa bao giờ ngẩng đầu lên một lần nào.
Nhưng cậu bé biết mình sẽ về nhà.
Bây giờ cậu bé đang quay về nhà.
Nhà ở đâu?
Thân thể cậu bé đã chấp nhận sự thật trước cả trái tim.
Sự kết hợp giữa trái tim đập nhanh do thuốc và cơn tức giận ngùn ngụt đổ ập đến với cậu bé.
Cậu bé như đang đứng trong đám cháy, xương và máu đều b thiêu đốt đến mức kêu xèo xèo.
Cậu bé nghĩ đến gương mặt của Charlemagne mà mình chưa nhìn thấy rõ ràng, cả người cậu bé run lên vì lòng hận thù, đầu óc choáng váng, thế giới trước mắt biến thành một màn hình bị nhiễu sóng.
Cậu bé không biết rằng thuốc sắp hết tác dụng.
Khoảng 10 phút nữa, nếu cậu bé không được bổ sung thuốc hoặc được hỗ trợ y tế kịp thời thì cậu bé sẽ chết trong con hẻm sâu heo hút này.
“… Này.”
Khi Hải Ninh đang lao về cái chết mà không hề hay biết gì, một tiếng gọi bất ngờ vang lên bên cạnh.
Hai vai Hải Ninh run lên.
Dù các giác quan của cậu bé không còn nhanh nhạy nhưng cậu bé lại không nhận ra được bên cạnh mình lại xuất hiện một người.
Cậu bé ngước mắt nhìn lên và thấy một người đàn ông trong thế giới mờ ảo.
Người đàn ông này không có ai đi cùng, cả người mặc một bộ quần áo màu đen, dáng người không cao, chỉ khoảng 1m74 hoặc 1m75, chỉ cao hơn Hải Ninh phát triển sớm khoảng một nắm tay rưỡi.
Khi quay đầu lại, người đàn ông cuối cùng đã nhìn thấy bộ dạng tả tơi của Hải Ninh và vô cùng sốc.
“Cậu bé?” Người đàn ông cân nhắc lời nói của mình: “Em có ổn không?”
Hải Ninh nghe thấy giọng nói của mình vang lên đầy lạnh lùng: “Tránh ra.”
Người đàn ông không rời đi, cũng không hề sợ hãi mà chỉ tò mò nhìn cậu bé.
Dưới ngọn đèn đường màu đỏ tù mù, Hải Ninh thấy người đàn ông này trông rất kì lạ.
Hiển nhiên đối phương không xấu, nhưng cũng không thể nói là điển trai, các đường nét trên gương mặt rất hài hòa nhưng sự kết hợp lại không có gì mới m ẻ hay đặc biệt. Kiểu tóc là kiểu bình thường nhất, ngắn gọn và sạch sẽ, gương mặt cũng vậy, sạch sẽ nhưng lại không có điểm nào ấn tượng.
Hải Ninh cảm thấy trong nháy mắt cậu bé gần như quên mất người này trông như thế nào.
Khi Hải Ninh đang ngây người thì người đàn ông đã hành động trước.
Người đàn ông giơ tay ra, quen thuộc nắm lấy quần áo của cậu bé: “Sao lại mất tay rồi?”
Từ nhỏ Hải Ninh đã không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác, vì vậy né ra một chút, thiếu chút nữa khiến mình té lăn ra đất.
Cậu bé không trả lời, đi vòng qua người đàn ông, gương mặt tái nhợt không có một chút máu tiếp tục tiến về phía trước.
Người đàn ông mặc đồ đen cũng không có cảm giác tủi thân vì bị bỏ mặc, chỉ đi theo Hải Ninh: “Làm gì đó?”
Hải Ninh dùng chút ý thức còn sót lại đáp: “Đi giết người.”
Người đàn ông mặc đồ đen kinh ngạc: “Trời trời, sao mà hung dữ quá vậy.”
Người đàn ông nhìn cánh tay cụt của Hải Ninh, vẻ mặt không tán đồng: “Bộ dạng này của em thì làm sao mà giết người được?”
Hải Ninh bình tĩnh đáp: “Không cần anh lo. Nếu tôi còn đúng một cái đầu thì tôi vẫn có thể chém chết cả anh.”
Người đàn ông ngơ ngác.
Sau đó người này há miệng thở dốc, chẹp miệng cảm thấy rất thú vị: “Ố ồ.”
Nhưng người đàn ông vẫn không rời đi.
Không chỉ không rời đi, người này còn cố ý dùng cả người chặn đường đi của cậu bé.
Hải Ninh càng thêm gấp gáp hơn, tim đập nhanh khiến lồng ngực như muốn nứt ra.
Cậu bé cần phải về nhà.
Cậu bé cảm thấy thời gian dành cho mình không còn nhiều nữa.
Vậy mà lại có một người đàn ông thể tin nổi chặn đường cậu, không cho cậu đi tiếp.
Cậu bé tức giận đến mức cảm thấy như có hàng trăm móng vuốt cào nát trái tim mình, mặt đất dưới chân dần trở nên mềm hơn, rã ra như thể cậu bé đang bước vào một vũng lầy chết chóc.
Hải Ninh chống lại cảm giác cả người đang dần chìm xuống, khàn giọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Người đàn ông mở hai tay, lí sự với cậu bé: “Em không thể đi được. Nếu anh thả em đi, em sẽ chết.”
Người đàn ông nói sự thật: “Em nên uống thuốc. Tôi nghĩ thuốc của tôi có thể giúp em vượt qua.”
Hải Ninh ghét giọng điệu của đối phương.
Giọng nói ngập ngừng như dịu dàng giống như giọng nói của cha.
Thần kinh của cậu bé bị một từ “giống” làm cho sụp đổ hoàn toàn.
Cả người Hải Ninh nghiêng ngả đổ về trước.
Đến lúc này, cậu bé mới nhận ra rằng mình đã kiệt sức.
Cậu bé suy kiệt đến mức không thể cử động nổi một ngón tay.
May mắn là cánh tay của người đàn ông luôn chặn ngực cậu bé lại.
Người đàn ông bế cậu bé lên mà không cần tốn sức, giúp cậu bé tránh xa ngọn lửa.
Hải Ninh cố gắng hết sức để cử động nhưng không thể, ngay cả dây thanh quản cũng đã ngừng hoạt động.
Cậu bé nhìn ngọn lửa rực cháy đang nhỏ dần với vẻ đầy thèm muốn, hi vọng rằng một mảnh quần áo của mẹ, một mảnh tã lót của em trai sẽ được ngọn lửa giúp đỡ bay lên không trung.
Hẹn gặp lại.
“Đừng nhìn nữa.” Người đàn ông dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu bé: “Em không có nhiều thời gian như vậy đâu, em không thể đến đó và giết hết những người em ghét được. Em cần phải sống sót trước đã.”
Người đàn ông này là một kẻ lập dị, không một ai đáp lời mà vẫn có thể huyên thuyên một hơi dài thành một bài phát biểu:
“Sống sót là tốt nhất, còn có hi vọng.”
“Bây giờ anh đang sống một cuộc sống khá tốt… À, anh phải nói thêm là anh sống một mình cách đây không lâu. Nhưng anh vẫn đang sống một cuộc sống khá tốt. Hừm…”
“Em muốn biết anh làm gì hả?”
“Chà… Cứ xem anh là người dọn dẹp ở thành phố Ngân Chùy đi. Dù sao thì nghe cũng có vẻ ổn đó.”
“Anh không biết dẫn em đi đâu, nhưng anh không phải người xấu… Nói vậy cũng không đúng. Tóm lại là anh sẽ không bắt cóc em đem em đi bán hay phải bán thân, cá độ, ma túy gì hết. Để anh kể em nghe kế hoạch của anh. Anh sẽ dẫn em đến chỗ bạn của anh, cần phải giúp em sống trước đã, sau đó anh sẽ tìm cách giúp em có một cánh tay mới… Chậc, tôi không thích chân tay giả lắm. Nhưng thôi kệ đi, khi tỉnh lại thì anh sẽ nghe theo ý em, nếu em không muốn thì không cần làm, còn nếu muốn thì anh cho em một cái.”
… Ồn ào quá.
Người đàn ông lải nhải suốt một hơi dài mà không hề thất mệt mỏi.
Cuối cùng người này mới dừng lại một hơi: “Em còn muốn hỏi vì sao anh lại cứu em đúng không? Vì sao hả…”
Lời nói tâm huyết cao trào của mình nhất thời bị khựng lại, người đàn ông bối rối im lặng một lúc lâu rồi nói: “Vì có người muốn anh không cô đơn.”
Những lời này rất khó nói ra. Hải Ninh cảm thấy choáng váng một lúc, mí mắt đau nhức khiến cậu bé ngày càng chìm sâu vào bóng tối.
Giọng nói của người đàn ông cũng trở nên xa xăm và không chân thật.
“Anh họ Phó, anh là Phó…”
Hải Ninh không nghe rõ câu này, nhưng lại nghe rõ câu hỏi tiếp theo: “Còn em tên gì? À thôi, chừng nào em tỉnh lại thì anh sẽ hỏi sau.”
Khi đó Hải Ninh không có cơ hội trả lời và cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng bây giờ Ninh Chước thì biết rõ đáp án.
Anh nắm lấy mái tóc ướt sũng của Lawson, kéo người đàn ông ra khỏi bàn cà phê, đi ra khỏi phòng và kéo lê trên hành lang sạch sẽ của quán bar.
Thiết bị Dionysus World đã vỡ nát và rơi ra khỏi đầu Lawson.
Nhìn thấy Lawson bị Ninh Chước lôi xềnh xệch, những “người dọn rác” đang ngồi xổm trong các phòng riêng hai bên hành lang theo dõi tình hình chỉ biết sửng sốt kinh hoàng.
Nếu Ninh Chước giao chìa khóa xong, uống rượu rồi rời đi thì họ không cần phải đối đầu trực diện với anh.
Nếu Ninh Chước liên kết được sự kiện giữa Iron Lady với Bạch Thuẫn vào đêm qua, nhân cơ hội tống tiền thì họ cũng sẽ tìm cách khiến cho Ninh Chước không bao giờ quay lại được Henna vì “tai nạn bất ngờ”.
… Nhưng tình huống hiện tại là Ninh Chước bất ngờ đánh đập Lawson một cách thô bạo như không hề có một kế hoạch nào chuẩn bị sẵn.
Ninh Chước không đối phó với họ.
“Nói cho sếp của bọn mày biết, chó nhà ông ta nuôi không ngoan, tao giúp ông ta dạy dỗ lại.”
Đôi mắt xanh của Ninh Chước lập lòe phát sáng, lời nói thì nhẹ nhàng, êm ả giống như khi còn nhỏ: “Nhìn tao này… Nhìn tao. Tao là Ninh Chước, nói nào, cậu Ninh Chước, cảm ơn cậu đã dạy dỗ.”
Đầu của Lawson gần như nát bét, hai bên tai ù đặc, thế giới trước mắt mờ nhạt mơ hồ, trong đầu chỉ còn đúng hai chữ:
Chó điên!
Tác giả có lời muốn nói:
[ Bản tin hằng ngày Ngân Chùy ]
Phỏng vấn độc quyền: Tấm khiên trắng bất khả xâm phạm, người bảo vệ của thành phố – Cảnh sát trưởng Charlemagne của Bạch Thuẫn
[ Trích ]
Người phỏng vấn: Ngay khi nhậm chức, ông đã tiêu diệt được tổ chức ∀ người người ghét bỏ, mang đến tin vui cho những người bình thường như chúng tôi. Nhưng nghe nói vẫn có một số con cá lọt lưới, ngài có lo lắng cho an toàn của mình không?
Charlemagne: Không có.
Người phỏng vấn: Điều gì giúp ông tự tin như vậy?
Charlemagne: Vì sức mạnh của công lý không thể bị báng bổ. Và tôi tin rằng cấp dưới của tôi đã hi sinh khi làm nhiệm vụ cùng với gia đình của anh ấy trên thiên đàng sẽ phù hộ cho tôi.
Người phỏng vấn: Ông có thể kể cho tôi nghe một chút về câu chuyện này được không?
Charlemagne: Đó là một câu chuyện buồn. Khi tôi còn làm việc ở khu Vân Mộng, tổ chức ∀ đã bắt cóc con trai của một cảnh sát bình thường trực thuộc quản lý của tôi vì anh ấy vô cùng tin tưởng tôi. Sau khi đứa trẻ bị bắt cóc thì anh ấy đã liên lạc ngay với tôi. Bọn chúng giận cá chém thớt, khi vừa giao tiền chuộc thì đã tàn nhẫn giết hại anh ấy cùng đứa trẻ kia, hơn nữa còn phát điên lên quay về khu dân cư, thiêu sống vợ và con trai út của anh ấy. Mà mọi thứ chỉ xuất phát từ việc lúc trước bọn chúng hối lộ tôi nhưng không thành, nên chúng chỉ dám trả thù những người yếu thế hơn [nghẹn ngào]
Charlemagne: Xin hãy cho phép tôi dành 10 giây mặc niệm cho cấp dưới quý giá của tôi, anh Hải Thừa An.