Anh không thể nói được.
Sự xấu hổ cuộn trào như thủy triều dâng cao ngày một nhấn chìm anh.
Tệ nhất là Ninh Chước nhận ra anh cũng không phải là một tảng đá khô cằn vô tri vô giác.
Sự nhận thức này gần như muốn xé toạc tâm trí và niềm kiêu hãnh của anh.
Thiện Phi Bạch vấn vít ở bên cổ Ninh Chước, không ngừng tham lam hít hà mùi hương cơ thể nhàn nhạt hòa quyện cùng với mùi nước mưa thoang thoảng trên người anh.
Cậu đã nói điều gì đó, có lẽ là một điều gì đó rất đáng giận.
Nhưng bên tai Ninh Chước đã ù đi, lời nói của Thiện Phi Bạch chỉ lọt vào tai được ba phần, bảy phần hoàn toàn trống rỗng, cho nên anh cũng không quá mức điên tiết.
Ninh Chước bủn rủn tay chân, anh không đủ sức di chuyển dù chỉ một đốt ngón tay, anh khó chịu nhắm mắt lại: “Cút ra ngoài cho tôi!”
Thiện Phi Bạch: “Em không muốn.”
“Cậu có biết cậu đang làm gì không hả?”
“Em biết.” Thiện Phi Bạch cúi người xuống, tựa trán vào trán anh, lời nói ngạo nghễ coi trời bằng vung: “Em đang cưỡng dâm anh.”
Một giọt mồ hôi lăn dài trên cánh mũi Ninh Chước, rơi xuống khóe môi bị cắn nát của anh.
Ninh Chước biết tình trạng sức khỏe của mình, anh cũng biết Thiện Phi Bạch cũng sẽ không vô cớ nổi điên như thế này.
Lawyer Tuner chủ động hẹn gặp anh, Thiện Phi Bạch đột nhiên nổi điên, và tin tình báo kia…
Xâu chuỗi những thông tin này lại với nhau, Ninh Chước run rẩy nhận ra vấn đề.
“… Hay, hay lắm.”
Ninh Chước dồn hết sức để nâng tay phải lên, nhanh chóng mở thiết bị cảm ứng và biến tay thành một khẩu súng nhắm thẳng vào thái dương của Thiện Phi Bạch.
Chỉ cần anh bóp cò, anh sẽ kết thúc sự nhục nhã mỏi mệt này.
Thiện Phi Bạch bất động, cậu hơi nghiêng đầu, nhìn họng súng đen ngòm.
Cậu không sợ thứ này.
Cậu không những không sợ mà còn ngồi thẳng lên người Ninh Chước, thè đầu lưỡi nóng rẫy liếm láp họng súng đã lên nòng ám mùi khói đầy thích thú.
Sự kết hợp giữa đầu lưỡi đỏ như máu và họng súng đen đặc kích thích thị giác của Ninh Chước, trái tim anh hẫng một nhịp, cú đập mạnh của tim vào xương sườn khiến cho anh ngày một suy yếu hơn.
Ninh Chước dùng một chút lực ở cổ tay, đẩy họng súng vào trong miệng của Thiện Phi Bạch, khiến cho một bên má của cậu phình to.
“Thằng chó Thiện kia, nghe kĩ lời tôi nói.” Ninh Chước cắn chặt răng: “… Nếu cậu không làm cho tôi sướng, thì — ư —”
Thiện Phi Bạch nắm lấy cổ tay anh, đè xuống phần cánh tay nóng hổi của mình, sau đó lại dịu dàng, kiên nhẫn thả xuống từng nụ hôn lả lướt lên khắp tay anh.
Ninh Chước nhắm hai mắt.
Trong phút chốc, trên người anh chỉ còn lại một bao tay bên trái.
Dưới lớp bao tay, vết cắn vòng tròn như chiếc nhẫn trên ngón áp út đau nhức từng cơn.
Con sói con ngày nào vắt vẻo ngồi trên vai anh bây giờ đã thực sự trưởng thành.
Con sói con đó nói cậu ta thích anh, Ninh Chước không tin.
Nhưng bây giờ Ninh Chước không thể không tin.
Cậu ta dùng phương thức gần như hoang dã, bạo tàn nhất để bày tỏ tiếng “thích” ấy một cách trần trụi, thẳng thắn, chân thành nhất.
Cả một đời Ninh Chước chưa từng trải qua cảm xúc “thích”, cho nên anh không rõ đó là loại tình cảm như thế nào.
Trong cơn đau, anh lại tìm ra được một sự thật đẫm máu.
12 giờ khuya, đồng hồ trong phòng lặng lẽ nhấp nháy phát sáng báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Ánh sáng mờ nhạt trên tường chiếu rọi như một thước phim điện ảnh có tiết tấu chậm rãi.
Một cánh tay trái rũ xuống bên mép giường.
Bao tay lỏng lẻo lộ ra một nửa bàn tay bên dưới.
Mạch đập phập phồng mỏng manh và nhanh chóng, đôi khi bàn tay ấy nắm chặt lại như bấu víu điều gì nhưng cuối cùng chỉ có thể chới với bắt lấy hư không.
Khi luồng sáng mờ nhạt dần, căn phòng lại chìm trong màn đêm vĩnh hằng từ thuở xa xưa.
Ninh Chước đổ mồ hôi đầm đìa.
Quanh năm anh luôn dùng dầu bạc hà để xoa dịu cơ thể nên cả người anh và căn phòng này luôn chìm ngập trong một mùi hương thanh mát và đăng đắng, nhưng sau một đêm nay, căn phòng chỉ toàn mùi bạc hà hòa quyện cùng với mùi quýt tươi.
Ninh Chước bập bềnh giữa lằn ranh của lửa và băng, có vài lần không thể thở nổi.
Tuy nhiên vì anh đổ mồ hôi liên tục nên cơn sốt dằn vặt anh suốt thời gian qua bỗng không thuốc mà khỏi, cho nên anh tỉnh lại sớm hơn Thiện Phi Bạch.
Ninh Chước nhìn lên trần nhà, lần đầu tiên cảm thấy mọi thứ thật xa lạ.
Lần này tỉnh lại không hề giống như những ngày trước nữa.
Ký ức vào tối hôm qua dần thành hình.
Anh lết cả người ngồi dậy, nhìn khắp cơ thể mình.
Mẫn Mân nói rằng trông anh như hoa trông nhà kính, nhưng sức sống thì như cỏ dại bên đường.
Da thịt của anh dễ dàng để lại dấu vết.
Vì vậy anh cũng không kinh ngạc khi nhìn những dấu tích cắn xé hung tợn đầy rẫy khắp da thịt của mình.
Số lượng vết thương trên người Ninh Chước từ xưa đến nay có hơn phân nửa là nhờ công của Thiện Phi Bạch.
Bây giờ, anh lại bị một Thiện Phi Bạch phát điên cắn nát cả người, để lại những vết tích cho dù có tắm rửa như thế nào cũng không thể xóa mờ.
Những dấu vết này như khắc sâu vào tâm khảm Ninh Chước, chỉ cần nhìn thấy nó cũng khiến trái tim anh tức giận đau đớn.
Vừa nghĩ như vậy, Ninh Chước vừa đỡ eo, nghiêng đầu nhìn Thiện Phi Bạch.
Anh giơ cánh tay phải bằng máy đã khôi phục một chút sức lực, nhẹ nhàng dùng nòng súng chọc vào bên má hồng hào của Thiện Phi Bạch.
Con sói con ngủ rất ngoan.
Nếu dùng súng bắn nát cả mặt thì hơi tiếc.
Cho nên Ninh Chước thu súng máy, lấy quần lót sạch ở trên tủ đầu giường mặc vào, bước chân xuống đất. Anh muốn vệ sinh sạch sẽ trước khi Thiện Phi Bạch tỉnh lại.
Khi chân anh vừa chạm đất, cả người lại đột ngột mềm nhũn ra, ngã rạp xuống ngay trước giường.
Anh cau mày ôm lấy phần eo đau nhức như bị kim châm.
Ninh Chước tiếp tục đứng dậy, vẻ mặt vô cảm dù cả người âm ỉ đau.
Anh không cho phép bản thân tỏ ra yếu đuối trước mặt Thiện Phi Bạch.
Nhưng khi anh vừa bước lên trước một bước, anh cứng đờ người tại chỗ.
Anh cảm nhận rõ ràng một thứ nhớp nháp đang chảy xuống.
Ninh Chước căng da đầu, sát ý vừa mới rút lui lại sôi trào.
Song trước khi anh kịp quay đầu, giường đã kêu cót két.
Ngay giây tiếp theo, một vòng tay hoảng loạn từ phía sau ôm chặt lấy anh mà không nói một lời.
Giọng nói run rẩy cua Thiện Phi Bạch vang lên từ phía sau: “Anh Ninh…”
Khi Ninh Chước vừa bước xuống giường, Thiện Phi Bạch đã tỉnh lại.
Cậu chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, những hình ảnh lung tung rối loạn vào đêm hôm trước đã trực tiếp tái hiện lại đầy sống động trong tâm trí, khiến cho đầu cậu đau buốt.
Chờ đến khi cậu hiểu được chuyện gì, Thiện Phi Bạch hối hận đến mức muốn cắn lưỡi!
Thiện Phi Bạch tự tin cậu là một người có kĩ năng kiên nhẫn, âm thầm chờ đợi một thời gian dài để chớp lấy thời cơ bắt gọn địch.
Cậu vất vả một thời gian dài mới có thể quay về bên cạnh Ninh Chước, cậu dùng trăm phương ngàn kế để có thể được ở bên cạnh anh, nhưng cậu chưa bao giờ dùng đến vũ lực!
Kế hoạch tốt đẹp cuối cùng hoàn toàn bị phá vỡ!
Xương cột sống của cậu đau như bị tra tấn, bị xẻo thịt lột da, khát vọng sâu xa này đã bị cậu chôn chặt ở trong lòng, vậy mà ngày hôm qua nó lại bạo phát, xới tung mọi thứ đến trời long đất lở.
Chỉ nghĩ lại hành động của mình vào đêm hôm qua, sự sợ hãi dâng trào khắp người Thiện Phi Bạch.
Cậu run lẩy bẩy, ánh mắt lại lướt đến trên sàn nhà cách đó không xa.
Nhìn thấy những quả quýt bẹp dí nằm dưới đất, cậu quặn thắt cõi lòng, cậu càng không muốn buông tay ra.
… Anh Ninh mua quýt cho cậu.
Cậu chỉ muốn nhõng nhẽo với anh một chút, cũng không thực sự cần anh phải mua cho mình.
Nhưng anh lại thật sự mua quà cho cậu.
Trong lúc Thiện Phi Bạch đang quay cuồng trong ân hận, Ninh Chước lạnh lùng nói: “Buông ra.”
Thiện Phi Bạch trắng bệch cả mặt.
Cậu quá quen với giọng điệu này của anh.
Ngày hôm đó, khi cha bước vào Henna, nhẹ nhàng lật tẩy mọi lời nói dối cậu dày công xây dựng nên, Ninh Chước đã nói như vậy với cậu.
Nhiều năm quần quật làm việc của cậu dường như đã bị phá hỏng hết mọi thứ chỉ sau một đêm.
Thiện Phi Bạch sợ hãi không thôi, cậu nức nở gào lên: “Không được!”
Ninh Chước nhíu mày.
Lại tật xấu gì nữa đây?
Hai người quần áo không chỉnh tề ôm ôm ấp ấp nhau, có gì hay ho không?
Ninh Chước khôi phục lại sức lực, anh chịu đựng thắt lưng đau nhức, xoay người trong vòng tay chặt chẽ của Thiện Phi Bạch, giơ chân dài lên đạp lên ngực cậu, khiến cậu ngã xuống giường: “Muốn chết hả?”
Không ngờ Thiện Phi Bạch hành động điên cuồng trong cơn hoảng loạn tột độ.
Cậu túm chặt lấy mắt cá chân Ninh Chước, dùng chân còn lại đá vào đầu gối của anh khiến cho anh ngã xuống người mình, sau đó dùng hai tay ôm chặt lấy không buông: “Anh đừng đi đâu hết!”
Cậu lại hốt hoảng nói thêm: “Em cũng không đi đâu hết!”
Phản ứng của Thiện Phi Bạch khi bị dọa sợ khiến Ninh Chước khá hài lòng.
Anh khẽ tát vào mặt cậu: “… Sợ? Bây giờ mới biết sợ?”
Thiện Phi Bạch chôn mặt vào trong ngực anh giả chết.
“Cậu nói đi, tôi phải làm như thế nào mới dạy dỗ được cậu?” Giọng nói Ninh Chước khàn khàn khô khốc, chọc vào vết sẹo sâu nhất của Thiện Phi Bạch: “… À, đuổi cậu đi.”
Thiện Phi Bạch biến sắc: “Vì sao chứ?”
Ninh Chước: “Cậu đã làm gì tôi, cậu còn hỏi tôi vì sao?”
Thiện Phi Bạch thở dốc, vội vàng giải thích: “Có, có người ra tay với em. Hôm qua anh vừa rời đi, xương cột sống của em đau đến không chịu nổi, sau đó, sau đó… em không có cố ý…”
Như anh đoán.
Ninh Chước nghe cậu nói cậu đau xương cột sống, muốn kiểm tra giúp cậu nhưng vì thấy thái độ bất an của cậu nên anh muốn trêu chọc thêm nữa.
Anh hỏi: “Liên quan gì đến tôi? Tôi có yêu cầu cậu chịch tôi không?”
Thiện Phi Bạch bối rối.
Cậu có cảm giác rằng Ninh Chước cũng không thực sự tức giận với cậu.
Cậu ngẩng đầu, đối diện với phần ngực loang lổ của anh.
Làn da trắng nõn chi chít dấu răng, có nông có sâu.
Thiện Phi Bạch giật mình, cậu giơ tay, dùng ngón cái ve vuốt.
Dưới sự kích thích như vậy, kí ức đêm qua sống động tái hiện, sáng sớm cũng dễ dàng động tình…
Hai người lại có phản ứng.
Cái đuôi sói của Thiện Phi Bạch cụp xuống không dám động đậy, nhưng khi nhìn thấy cơ thể của Ninh Chước phản ứng lại với mình, cái đuôi đắc ý vui sướng dần cong lên cao, lắc lư qua lại.
“Anh Ninh không yêu cầu… Nhưng anh Ninh, anh có ghét không?” Cậu tì trán vào dưới cằm anh, ánh mắt chờ mong: “Anh cũng thích mà đúng không?”
Chỉ vừa nhớ lại phần ký ức tiếp theo vào đêm hôm qua đã khiến cho cả người Ninh Chước khô nóng.
Nhưng Ninh Chước không thích để cho con sói con này đắc chí.
Anh cười như không cười nghiến răng nghiến lợi: “Cậu tới kì động dục hả?”
Thiện Phi Bạch kiêu ngạo đáp: “Em còn trẻ mà!”
“Hôm qua cậu bị người khác khống chế, tôi sẽ không so đo với cậu.” Ninh Chước lạnh lùng trừng mắt: “Bây giờ thì sao?”
Thiện Phi Bạch thẳng thắn trả lời: “Là vì em thích anh đến muốn chết.”
Cả người Ninh Chước run lên, anh giật ngược tóc Thiện Phi Bạch: “Vậy thì cậu chờ chết đi!”
Thiện Phi Bạch bị kéo căng da đầu, vừa đau đớn vừa vui sướng, cậu cố rướn người lên hôn lên dấu răng mình để lại bên khóe môi anh: “Dạ, em sẽ chờ.”