Phó giáo sư Tiết không nói gì.
Ông không giải thích, và cũng không cần giải thích “vì sao ông lại cười”.
Chỉ có những người cắn rứt lương tâm mới đặc biệt nhạy cảm với những thay đổi tinh vi của cảm xúc, lo sợ bị vạch trần cho nên hành động vội vàng, hấp tấp, dễ khiến bản thân gặp rắc rối hơn.
Trong lòng không thanh tĩnh sẽ dễ sinh tâm ma là như thế.
Phó giáo sư Tiết nhấp một ngụm trà, làm ẩm đôi môi khô khốc: “Con gái tôi, nó rất xinh đẹp và ngoan ngoãn. Nếu còn sống, có lẽ nó sẽ tìm được người thật lòng thích nó; nếu nó chết rồi, nó cũng đã được đầu thai, bây giờ trở thành một đứa trẻ vô tư, ngây thơ nào đó.”
Lâm Cầm gật đầu, đáp lại tình phụ tử ông vừa chia sẻ
Đúng là cao thủ.
Lời nói nhẹ nhàng, thẳng thắn, nếu bây giờ họ lôi chuyện con gái mất tích ra để truy xét, nhất quyết thọc vào vết sẹo không bao giờ lành của ông ấy thì quả thực quá mức tàn nhẫn vô tình.
… Nếu đổi lại là người khác, có lẽ họ sẽ thực sự sử dụng con gái của ông để khiến phó giáo sư Tiết, một người đàn ông trông có vẻ hiền lành, nhút nhát, phải bùng nổ, dưới cơn thịnh nộ sẽ nói ra những lời thật lòng.
Nhưng Lâm Cầm không phải là một người tàn nhẫn như vậy.
Phó giáo sư Tiết có lẽ cũng biết hắn không phải người tàn nhẫn, hơn nữa, ông cũng đã chuẩn bị tâm lý kĩ càng phòng ngừa bị chọc giận.
Ông nhìn Lâm Cầm bằng một ánh mắt dịu dàng, đó cũng là một con dao dịu dàng khác giống như Lâm Cầm.
Phó giáo sư Tiết, Tiết Liễu, phải dùng con dao này để bảo vệ chính mình —— di vật duy nhất mà con gái ông để lại trên cõi đời này.
Lâm Cầm bình tĩnh, thở ra một hơi: “Ông có biết chuyện gì xảy ra vào ngày 30 tháng 9 không?”
“Tôi biết.” Phó giáo sư Tiết gật đầu: “Tôi nghe nói có người đã chết.”
Cả thành phố đều biết chuyện này. Việc ông giả vờ không biết vì lao đầu vào nghiên cứu như một nhà hiền triết là không thực tế.
“Người đó chết vì bị đầu độc. Tuy nhiên độ tinh khiết của chất độc không cao, không đạt chất lượng xuất xưởng.”
“Ồ, thật tệ.” Phó giáo sư Tiết nói: “Nếu mua bán sản phẩm từ một nhà máy hợp pháp thì mọi giao dịch sẽ được ghi chép lại.”
Nói đến đây, phó giáo sư Tiết cười: “… Vậy là cậu đến tìm tôi là vì cậu nghi ngờ tôi là người chế độc, hay à vì cậu muốn nhờ tôi làm người tư vấn cho vụ án?”
Lâm Cầm: “Nếu là khả năng đầu tiên thì sao?”
Phó giáo sư Tiết: “Chẳng trách được, dù sao thì tôi cũng là người có khả năng bào chế được thuốc độc, cậu điều tra tôi là hợp lý. Nếu cậu cần bất kỳ thông tin gì, tôi sẽ cố gắng hết sức để hợp tác.”
Lâm Cầm: “Nếu là khả năng thứ hai thì sao?”
Phó giáo sư Tiết chỉnh lại gọng kính, từ tốn nói: “Vậy thì —— phạm nhân tử hình, tôi nhìn phản ứng trúng độc của cậu ấy, tôi đoán là trúng độc strychnine, đây chỉ là phỏng đoán không xác định, tình huống cụ thể còn cần dựa vào kết quả khám nghiệm tử thi. Có hai bước để tiêm thuốc độc, barbiturat và kali clorua, nhưng tôi không biết chất độc nằm ở bước nào. Đây là ý kiến từ chuyên gia tư vấn tạm thời của tôi. Cậu có ý kiến gì không?”
Lâm Cầm khẽ mỉm cười và cất máy ghi âm: “Tôi có thể kiểm tra nhà của phó giáo sư được không?”
Phó giáo sư Tiết đứng dậy: “Mời cậu.”
Ngoại trừ phòng của cô con gái vẫn còn nguyên vẹn, phong cách chủ đạo trong nhà của phó giáo sư Tiết là sự cổ kính ấm áp, có thể thấy không có dấu vết thay đổi bố trí gì trong ngôi nhà trong khoảng thời gian gần đây, vật dụng trong nhà vẫn còn dấu hiệu đang dọn dẹp, cả trong lẫn ngoài đều tràn ngập hơi thở sống.
Thậm chí trên máy giặt còn có một đôi tất bẩn chưa kịp giặt.
Trước khi đến đây, Lâm Cầm đã xin một sơ đồ mặt bằng của từng phòng trong khu chung cư dành cho giảng viên.
Đây là căn hộ được trường đại học xây dựng nên kết cấu các căn hộ đều đồng nhất với nhau.
Sau khi dạo một vòng, Lâm Cầm xác nhận ở đây không có mật thất, phòng bí mật hay vách ngăn nào.
Mọi căn phòng đều trong suốt và sạch sẽ, không có khu vực riêng để làm thí nghiệm.
Nơi này đơn giản là nhà ở của phó giáo sư Tiết.
Ông ấy không cần lo lắng khi phải xử lý công việc thí nghiệm một cách đột xuất vì chỉ cần muốn, phó giáo sư Tiết có thể đạp chiếc xe đạp của gia đình, chiếc xe được làm từ nhiều loại phế liệu khác nhau, đi thẳng đến phòng thí nghiệm của mình trong 10 phút.
Ông không cần mang những lọ thí nghiệm về nhà.
Sau khi âm thầm thu thập những thông tin cần thiết, Lâm Cầm định rời đi.
Phó giáo sư Tiết tỏ ra bình tĩnh, đứng đậy tiễn hắn một cách tự nhiên.
Khi cúi đầu xỏ giày, Lâm Cầm liếc nhìn đôi giày khác trong tủ: “Cỡ giày của ông chắc là cỡ 46.”
Hắn nghiêng đầu vừa phải, nhìn vào mắt phó giáo sư Tiết từ dưới lên trên.
“Ông trông giống một người mà tôi biết. Người đó cao 183cm và mang cỡ giày 46.”
Lâm Cầm có thể nhận ra ngay từ khi bước vào đây.
Hình dáng và tư thế của phó giáo sư Tiết có thể nói là giống hệt với Kim Charlemagne.
Đối với câu hỏi thẳng thắn của Lâm Cầm, phó giáo sư Tiết lật một chiếc giày khác và cho hắn xem cỡ giày.
Là số 45.
Phó giáo sư Tiết nhẹ nhàng nói: “Cỡ giày cụ thể còn tùy thuộc vào kiểu giày. Nếu nhỏ hơn thì là 45, nếu lớn hơn thì là 46.”
Ông nhìn Lâm Cầm: “Giữa con người luôn có một chút khác biệt, đúng không?”
Phó giáo sư Tiết hiền lành nhẹ nhàng, thổi bay mọi nghi ngờ như một làn gió mùa xuân.
Lâm Cầm đáp: “Vâng, xin lỗi.”
“Không có gì.”
Lúc này, phó giáo sư Tiết hơi dừng lại một chút như đang cân nhắc có nên nói tiếp không.
Một lúc sau, ông nói: “Cảnh sát Lâm, nếu thừa nhận một việc thì tôi sẽ nói tôi đã đọc sách của cha cậu.”
Lâm Cầm đang định đứng thẳng lên thì đột ngột khựng lại.
Hắn không quay lại mà nhìn thẳng về phía trước như cả người bị nhấn nút tạm dừng.
“Sách của cậu ấy rất hay, không theo thời đại lắm nhưng khá xuất sắc.”
Phó giáo sư Tiết vừa nói, vừa nhìn gò má trầy xước nặng nề của Lâm Cầm, giọng nói xen lẫn sự thương xót dịu dàng: “… Tôi luôn cảm thấy cậu ấy không có… bị tâm thần như trên báo đã viết.”
“Cảm ơn ông.” Lâm Cầm lấy lại khả năng hành động, đứng thẳng người: “Phó giáo sư khen ông ấy, ông ấy sẽ không quan tâm; nhưng nếu ông khen ông ấy viết hay, ông ấy sẽ mang rượu đến thăm ông.”
Cuối cùng, hắn thì thầm với giọng điệu hoài niệm: “Nếu ông ấy còn sống.”
Cuộc điều tra cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Sau khi Lâm Cầm bước ra khỏi căn hộ, hắn chợt quay lại và hỏi câu cuối cùng.
“Phó giáo sư, ông đã bao giờ nghe đến Takeshi Motobu chưa?”
Thời điểm Lâm Cầm đặt câu hỏi thật hoàn hảo.
Phó giáo sư Tiết đã thành công đuổi hắn ra khỏi nhà. Đây là có lẽ là lúc ông nóng lòng muốn kết thúc cuộc điều tra nhất.
Vào lúc này, khi đặt một câu hỏi bất ngờ, hắn có thể tìm thấy một vết nứt trên gương mặt hòa nhã của ông.
Nhưng thái độ của phó giáo sư Tiết lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
Thoạt đầu ông có vẻ bối rối, sau khi cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt dần chắc chắn hơn: “Tôi biết Takeshi Motobu… là một nhân vật nổi tiếng từ công ty Thụy Đằng…”
Ông nói có chút ngập ngừng, rõ ràng ông chỉ nghe đến tài năng và danh tiếng của Takeshi Motobu chứ ông không quen biết gì người này.
Điều quan trọng nhất là sự thay đổi biểu cảm của ông không có gì bất thường, có vẻ như ông thực sự không thể ngờ rằng hắn sẽ hỏi “Takeshi Motobu là ai?”.
Nhưng kẻ mang gương mặt của Kim Charlemagne trắng trợn bước vào trụ sở Bạch Thuẫn và đầu độc Kim Charlemagne đã cố tình để lại số tù nhân của Takeshi Motobu.
—— Hiển nhiên, lí do thực sự phía sau rất đơn giản.
Ninh Chước đưa mã số cho phó giáo sư Tiết và bảo ông để lại thông tin ở một góc mà camera theo dõi có thể nhìn thấy nhưng lại không nói cho ông biết ý nghĩa của con số đó là gì.
Cánh cửa căn hộ của phó giáo sư Tiết từ từ đóng lại.
Lâm Cầm chú ý đến cánh cửa một lúc.
Cho đến nay, trong suy nghĩ của Lâm Cầm, phó giáo sư Tiết là nghi phạm lớn nhất trong vụ án 930.
Chiều cao, hình dáng cơ thể, năng lực tạo chất độc, gương mặt thay thế…
Xét về động cơ phạm tội, Tiết Liễu cũng có.
Lâm Cầm cũng có năng lực tra ra những gì mà Ninh Chước có thể điều tra.
Người con gái quý giá nhất của phó giáo sư Tiết có khả năng đã bị Kim Charlemagne giết chết.
Nhưng…
Lâm Cầm cười thầm trong lòng.
Để kết tội phó giáo sư Tiết thì phải chứng mình ông ấy có động cơ.
Để chứng minh động cơ của mình, ông ấy phải tiết lộ câu chuyện về Kim Charlemagne và đòi lại công bằng cho con gái của mình.
Kết quả này chắc chắn không phải là điều mà lãnh đạo của Bạch Thuẫn vui mừng khi biết.
Dù Lâm Cầm có trung thực báo cáo lại tình hình với ban lãnh đạo của Bạch Thuẫn, họ cũng sẽ dập tắt sự việc rồi ngấm ngầm nghĩ cách gây ra vô số rắc rối khác cho người cha tội nghiệp và hiền lành này.
Vụ án này liên quan đến nhiều chuyện khác đến nỗi khó có khả năng phó giáo sư Tiết là người lên kế hoạch.
Chắc chắn ông ấy có người giúp đỡ phía sau.
Lâm Cầm cảm thấy người giúp đỡ này quá mức chu đáo.
Điểm đắt giá của nước đi này là nếu đội điều tra do Bạch Thuẫn phái đến muốn làm chiếu lệ thì sẽ điều tra một cách sơ xài, do đó sẽ không thể nào tìm ra được phó giáo sư Tiết.
Nhưng đổi lại một người dám điều tra đến cùng, người đó cũng không thể nói ra được dù đã điều tra được đến bước này.
Người đó cũng không thể báo cáo lại với Bạch Thuẫn.
—— Bởi vì Lâm Cầm không có chứng cứ, nhưng hắn có lương tâm.
Căn hộ của Tiết Liễu sạch sẽ đến mức không thể tìm ra một khuyết điểm nào. Thậm chí ông cũng không biết Takeshi Motobu là ai.
Người đứng sau màn kịch này công khai, thẳng thắn lợi dụng lương tâm của cảnh sát.
Về phần cảnh sát trẻ tuổi phụ tá, cậu hoàn toàn không có những suy nghĩ giống Lâm Cầm.
Sau khi nghe toàn bộ quá trình, cậu cảm thấy phó giáo sư Tiết là một người tốt. Ông không có tật xấu gì, trông ông cũng không gian xảo, cứng nhắc hay là tỏ vẻ thuyết giáo người khác. Ông là một người hiền lành, dễ mến. Thậm chí ông còn pha cho cậu một tách trà. Tóm lại, ông ấy là một người tốt.
Họ cũng đã điều tra hồ sơ tín dụng của ông và trong hồ sơ không có ghi chép mua hóa chất tư nhân nào.
Trên tài khoản của Tiết Liễu gần dây có một khoản chi tiêu đáng ngờ tương đối lớn. Phía giao dịch là một nguồn tài khoản ẩn danh không thể truy tìm.
Nhưng lời giải thích của ông lại rất có lý – ông đã đến chợ đen để chữa vết bỏng trên mặt.
Ông cũng không có phòng thí nghiệm riêng ở nhà.
Còn động cơ…
Ông có một đứa con gái mất tích nhưng lại chưa bao giờ ầm ĩ về chuyện này, từ đó đến nay, ông luôn đi dạy bình thường, khi nghỉ làm thì nghỉ làm.
Làm sao một giáo sư hiền lành và lịch sự như vậy lại có thể đột nhiên phát điên, thay đổi gương mặt của mình và ra tay giết chết một tên sát nhân sắp bị tử hình được?
Cho nên, cảnh sát trẻ đưa ra kết luận: “Phó giáo sư Tiết hoàn toàn trong sạch.”
Lâm Cầm không xác nhận gì, hắn chỉ nhẹ nhàng truyền cảm hứng: “Cậu nghĩ tiếp theo chúng ta nên điều tra ở đâu?”
Cảnh sát trẻ phấn khích đáp: “Tất nhiên là đến gặp nghi phạm đầu tiên!”
…
Ngục giam số 1 Stuart, phòng giam trong khu nhà tù cao cấp.
Thiện Phi Bạch lấy một cuốn tiểu thuyết đặt lên đùi và lật từng trang. Cậu nhìn thấy Ninh Chước từ bên ngoài bước vào, anh đẩy cửa ra, sắc mặt hơi tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng như những hơi nước lạnh bám trên bình gốm sứ, từng giọt lại từng giọt ngưng tụ, khiến cho làn da của anh lại càng thêm nhợt nhạt, trong suốt hơn.
Ninh Chước đi vào phòng rửa mặt, anh mở vòi nước.
… Sau đó là một mảnh im lìm.
Không có nước.
Ninh Chước đang hoang mang thì thấy Thiện Phi Bạch đi đến trước cửa phòng tắm, cái đầu thò vào: “Anh Ninh, mới có thông báo là cúp nước nửa tiếng.”
Ninh Chước vô cảm quay đầu.
Khi anh xoay người, Thiện Phi Bạch mới có thể nhìn rõ khóe môi hơi nứt nẻ của anh, bụi bặm bám trên góc quần áo và vết máu gần khô ngay trên tay.
—— Thiện Phi Bạch không thể phân biệt được máu đỏ.
Ninh Chước ở trong mắt cậu là diễn viên chính xinh đẹp trong một bộ phim câm trắng đen.
Chỉ khi trên người dính một chút máu, anh mới có thể có nhiều màu sắc hơn.
Ninh Chước đụng trúng bả vai của Thiện Phi Bạch còn đang choáng váng, anh đi đến bên giường, dang rộng hai chân, tựa lưng vào đầu giường, eo hơi vặn vẹo, lồng ngực phập phồng.
Thiện Phi Bạch đè nén ngọn lửa đang dần bốc cháy trong lồng ngực, cậu đi đến gần, nửa ngồi xổm xuống: “Anh Ninh, có chuyện gì vậy?”
Ninh Chước ngắn gọn súc tích đáp: “Kim Hổ dẫn người vây đánh tôi, tôi thắng.”
Nói đơn giản, Ninh Chước vẫn phải cố hết sức mới đối phó được hết 4 tên lính đánh thuê cao to lực lưỡng, thậm chí trong đó còn có một tên là cựu vô địch quyền anh ở chợ đen.
Anh vừa phải chú ý khoảng cách giữa 4 người, vừa tìm cơ hội để đánh gãy xương họ.
Đánh cho họ đau, đánh cho họ sợ.
Có thể nói rằng đã lâu rồi anh chưa phải tốn nhiều sức lực đến như vậy.
Thể lực của Ninh Chước đã trải qua nhiều lần thiêu đốt, bây giờ cả người vẫn còn dư chấn chưa tiêu hao hết, cả trong lẫn ngoài đều hừng hực lủa nóng, hormone vận động chưa phát tiết sạch sẽ đấu đá lung tung, lan tràn khắp cả người.
Dần dần, ngọn lửa nóng bỏng ấy truyền đến phần bụng dưới, chuyển động một cách nhịp nhàng.
Ninh Chước muốn kiềm chế nhưng ở chỗ đó lại không chịu nghe lời giống như tứ chi.
Anh dùng một tay đỡ khuỷu tay lên cầu thang sắt bên cạnh để ngồi thẳng lên.
Anh cau mày, cố gắng nghĩ ra giải pháp.
Anh nghĩ máu của những tên đó bẩn, hiển nhiên không thể dùng hai tay dính đầy máu để làm dịu cơ thể được.
Nhưng anh lại không muốn lê một thân bất kham này ra ngoài chịu đựng những ánh mắt bẩn thỉu khác để rửa tay ngoài suối nước nóng.
Cho nên, chờ cơn nóng từ từ biến mất là tốt nhất.
Từ trước đến nay, Ninh Chước là một người có dục vọng rất thấp, bình thường cũng chỉ tự mình giải quyết qua loa, chưa từng tận hưởng được lạc thú của chuyện này, hiển nhiên cũng không cảm thấy đây là một chuyện quan trọng. Anh xem nó như một cơn đói khát bình thường, chỉ cần “kiên nhẫn chịu đựng là xong”.
Để nhanh chóng tản nhiệt, anh cởi hai cúc áo đồng phục phạm nhân, để lộ phần bụng dưới nhấp nhô liên tục, mồ hôi quanh rốn không ngừng lăn xuống.
Ngay lúc anh đang nóng lòng chờ đợi hormone hết tác dụng, một bàn tay mò mẫm đến mép giường, gõ nhẹ hai lần, nhẹ nhàng chạm vào những ngón tay dính máu của anh.
Ninh Chước không kiên nhẫn mở mắt, đối diện với gương mặt anh tuấn ngoan ngoãn của Thiện Phi Bạch.
“Anh Ninh, anh khó chịu hả?”
Cậu giơ hai tay lên, bày ra tư thế đầu hàng trước mặt anh, hai mắt lấp lánh chân thành: “Em sạch lắm, để em giúp anh nha.”