Mục lục
Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ, con chó cắn người kia đang ngồi ở trước giường, hai tay chống cằm, vừa mới đặt chiếc khăn tay lạnh lên trán Ninh Chước.

Trên cổ cậu có một vòng dấu tay hằn lên hơi đỏ và sưng. Nếu nhìn không kĩ thì trông như một chiếc vòng cổ trang trí.

Ninh Chước gọi cậu, cậu ngoan ngoãn giơ tay lên: “Gâu.”

Ninh Chước không quan tâm đến cậu nữa.

Lâm Cầm không nghe thấy.

Lâm Cầm lấy một máy liên lạc khác và nhanh chóng tra cứu các biện pháp phòng ngừa khi

“bị chó cắn”. Hắn nhắc nhở: “Nếu bị chó cắn thì cậu cần phải đi tiêm phòng.”

Ninh Chước nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại: “Ờ.”

Lúc này, Lâm Cầm mới nhận ra và mỉm cười: “Cậu đang đùa tôi.”

Ninh Chước: “Cậu bị ngu hả, đang ở nhà à?”

Ninh Chước nhìn thời gian: “Trong lúc làm việc gọi cho tôi làm gì?”

Lâm Cầm tiến về trước hai bước: “Đang điều tra một vụ án. Muốn nói chuyện với cậu một chút.”

Ninh Chước rũ mắt: “Cậu sẽ không hỏi tôi những chuyện ở Bạch Thuẫn vì đó là bí mật. Vậy thì chuyện cậu muốn trao đổi với tôi chắc chắn tôi sẽ biết.”

Nói chuyện với Ninh Chước rất dễ dàng.

Lâm Cầm vuốt sóng mũi, đáp: “Đúng vậy.”

Ninh Chước: “Vụ án ngày 30 tháng 9?”

Lâm Cầm: “Ừm.”

Ninh Trác: “Vụ án đó không liên quan gì đến khu Trường An, lẽ ra cậu cũng không phụ trách vụ án này. Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Lâm Cầm im lặng một chút và thành thật trả lời: “Stuart.”

Nghe được câu trả lời này, sắc mặt Ninh Chước có chút giãn ra.

Một phần kế hoạch của anh đã được nối kết thành công.

Anh hỏi: “Được thăng chức rồi à?”

Lâm Cầm giải thích: “Không phải thăng chức, chỉ điều động tạm thời thôi.”

Ninh Chước cười lạnh: “Công việc nặng nhọc bẩn thỉu phải đi đắc tội người khác chỉ có thể tiến về phía trước, không thể nấp ở sau lưng người khác như vậy đúng là chỉ có cậu mới làm được.”

Đúng vậy, chỉ có hắn.

Lâm Cầm có tài, nhưng không có gốc.

Trong một hệ thống đồ sộ như Bạch Thuẫn, nếu không có gì khác xảy ra, điểm cuối cùng của hắn cũng sẽ là điểm xuất phát ban đầu của cha Ninh Chước. Hắn sẽ là người phụ trách một khu vực có an ninh trật tự hỗn loạn, ngày ngày làm việc chăm chỉ suốt cả đời và bị mọi người ghét bỏ, cuối cùng chết trong một con hẻm trên đường về nhà sau ca đêm vì những tên du côn địa phương.

Lí do vinh dự hơn được ghi trong sổ sách là “chết vì bị người say rượu tấn công”.

Lí do tệ hại hơn là chết vì “bị người ta đánh chết”.

—— Thành phố Ngân Chùy đã chôn vùi rất nhiều cảnh sát tốt, vết xe đổ cũng có quá nhiều.

Lâm Cầm không giống như bọn họ.

Hắn là trẻ mồ côi, là một khúc gỗ khô không hiểu phong tình, dù có chết cũng không ai quan tâm.

Ninh Chước cũng không có ý định tiếp nhận hắn.

Cho nên Lâm Cầm cần một cơ hội.

Cơ hội để ghi dấu ấn.

Không nên lãng phí tài năng và cơ hội của mình.

… Cơ hội để giải oan cho cha của hắn.

Charlemagne dù có ghê tởm đến đâu thì Ninh Chước cũng học được từ ông ta một điều:

Nếu cơ hội không bao giờ đến thì phải tự mình tạo ra nó.

Dù vậy, cơ hội đó có khả năng khiến địa vị của hai người ở hai thế đối địch nhau.

Người bạn cũ này đang xin anh, kẻ lên kế hoạch phía sau, lời khuyên cho vụ án hắn đang điều tra.

Ninh Chước bình tĩnh phân tích Lâm Cầm gọi đến với tư cách là bạn bè hay là hắn đã phát hiện điều gì đó nên đang dùng thân phận cảnh sát và đội trưởng đội đặc nhiệm của Bạch Thuẫn để thăm dò mình?

Đối với lời chế nhạo của Ninh Chước, Lâm Cầm tiếp thu: “Cậu giúp tôi suy luận một chút được không?”

Ninh Chước nhìn lên trần nhà: “Cậu nói đi.”

Lâm Cầm: “Nếu cậu là người điều tra vụ án này thì cậu sẽ bắt đầu từ những chỗ nào trước?”

Ninh Chước đáp: “Nơi thuốc độc được sản xuất.”

Lâm Cầm: “Đã điều tra, là tự điều chế.”

Ninh Chước: “Người có năng lực điều chế thuốc độc.”

Lâm Cầm: “Đang điều tra, có vài người.”

Ninh Chước: “Tìm những người có liên quan có tiếp xúc với phạm nhân.

Lâm Cầm thở dài.

Sau khi điều tra từng bước như vậy, về cơ bản hắn đã khoanh vùng được hai người.

Phó giáo sư Tiết Liễu, người có điều kiện chế tạo thuốc, không có chứng cứ ngoại phạm và có động cơ đầy đủ – với tiền đề Kim Charlemagne là kẻ thù đã giết con gái ông.

Nhưng ông ấy có thể lấy gương mặt của Kim Charlemagne ở đâu? Và còn là một gương mặt hoàn mĩ đến mức lừa gạt được hệ thống an ninh chặt chẽ của Bạch Thuẫn?

Trừ khi chính Kim Charlemagne đã ghi lại mô hình khuôn mặt khi còn sống, nếu không hệ thống sẽ không thể nhận diện được như vậy.

Nhưng đầu mối này cũng bị chặt đứt hoàn toàn, không thể điều tra được nữa.

Ngoài ra, giả dụ Tiết Liễu có được gương mặt của Kim Charlemagne và quyết tâm trả thù, ông ấy thực sự sẽ liều mạng đến trụ sở Bạch Thuẫn chỉ để đổi thuốc độc thôi ư?

Kế hoạch báo thù này có vẻ cũng quá mức vòng vo rồi.

Trừ khi người tử tù mới chính là người mà ông ấy muốn báo thù thực sự.

Nhưng vì sao lại muốn đổi thuốc?

Rushkin là một phạm nhân đã hãm hiếp và giết chết rất nhiều người, là tử tù sẽ bị xử tử vào ngày hôm sau. Tức nghĩa, Rushkin không có khả năng sống sót để nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mốt, vì sao lại phải đổi thuốc độc hành quyết Rushkin?

Vậy thì có gì đó không ổn với thuốc độc dành cho Rushkin.

Khiến phạm nhân này sẽ không chết.

Nếu là trường hợp này thì mọi thứ sẽ được giải thích thỏa đáng.

Vì sao Rushkin lại bị lột da và trở thành gương mặt của người tử tù vốn đã chết trước đó là Bazel sau khi chết?

Vì sao dưới gương mặt của Bazel lại có một gương mặt khác?

Vì sao thanh tra Charlemagne lại dứt khoát bắn vào mặt của phạm nhân ngay sau khi gương mặt ấy dần lộ diện?

Lâm Cầm đã sử dụng một số phương tiện bất hợp pháp để tìm được báo cáo kiểm tra y tế trước khi chết của Rushkin. Do đó hắn có bằng chứng để chứng minh mối quan hệ giữa Charlemagne và Rushkin.

Suy đoán đến bước này, Lâm Cầm bất lực cười.

Có bằng chứng thì sao?

Manh mối chằng chịt hướng thẳng về phía Tiết Liễu, nhưng phía sau Tiết Liễu lại có một nhân vật khác cao lớn hơn, bản lĩnh hơn dám đứng ra bảo vệ ông.

Quan trọng nhất là dù có vô số nghi ngờ đổ dồn về phía ông, phó giáo sư Tiết cũng không bao giờ có thể là một kẻ sát nhân.

Mục đích của việc thành lập tổ chuyên án đặc nhiệm 930 là để đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho quần chúng.

Bazel và Rushkin thực chất là Kim Charlemagne, con trai cưng quý báu của thanh tra Charlemagne, người được cha mình hết lần này đến lần khác sử dụng quyền lực từ Bạch Thuẫn để bảo vệ. Cuối cùng, khi lần thứ ba muốn thoát khỏi vòng vây pháp luật, gã bị một người khác hãm hại thay đổi thuốc độc cho nên chết thật —— đây không phải là một lời giải thích “thỏa đáng”.

Cấp trên sẽ không bao giờ chấp nhận lời giải thích này.

Dù có một nhân vật khác của Bạch Thuẫn đứng ra làm đội trưởng đội đặc nhiệm này, khi đã điều tra được đến đây, họ cũng sẽ chủ động giả ngu, xóa bỏ sự nghi ngờ đối với Tiết Liễu và thay đổi hướng điều tra.

Vì họ không thể để cấp trên phát hiện ra mình biết quá nhiều, điều này sẽ gây bất lợi cho sự thăng tiến sau này của họ.

Bạch Thuẫn, một hệ thống đã bảo vệ vô số kẻ xấu, cũng sẽ khéo léo bảo vệ kẻ báo thù Tiết Liễu một cách kín đáo.

Nhưng nó vẫn chưa kết thúc.

Người đầu độc đã để lại manh mối nhắm vào nhân vật tiếp theo.

Takeshi Motobu: một kẻ tàn bạo đã làm nhiều chuyện xấu xa khác.

Vì sao Tiết Liễu lại muốn để lại manh mối này?

Là vì người chống lưng phía sau ông muốn làm như vậy sao?

Quan sát phản ứng của phó giáo sư Tiết, dường như ông không hiểu đoạn mật mã đó có nghĩa là gì.

Ninh Chước khẽ cau mày khi Lâm Cầm im lặng một lúc lâu ở đầu dây bên kia, anh hơi ngả người về sau, khẽ chạm vào cái eo đau nhức.

Sau khi tự tống mình vào tù, anh chưa từng bị chọc trúng phần lười biếng trong người mình bao giờ, bây giờ cả người mềm như bông, tay chân không còn sức lực.

Ninh Chước có một loại hoang tưởng một khống chế toàn bộ cơ thể mình, anh muốn đứng dậy vận động lại bị Thiện Phi Bạch tì trán đẩy xuống.

Cuộc gọi giữa anh và Lâm Cầm chưa kết thúc nên anh không thể nói được gì, chỉ có thể trừng mắt hung dữ nhìn Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch làm khẩu hình miệng nhắc nhở: “Anh bị sốt.”

Anh dùng khẩu hình miệng trả lời, biểu tình không tốt: “Cậu dám quản tôi?”

Thiện Phi Bạch ôm cánh tay của anh: “Em quan tâm anh mà, dù sao thì em cũng phải chịu trách nhiệm chứ.”

Cơn giận từ tối hôm qua của Ninh Chước vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn, Thiện Phi Bạch lại dám đến trước mặt anh trêu chọc, anh liền đứng dậy, túm chặt lấy tóc cậu kéo ngược về sau, đè xuống phần eo và bụng.

Cổ của Thiện Phi Bạch bị kéo ngược về sau, lộ ra phần hầu kết căng phồng trắng nõn.

Ninh Chước kẹp thiết bị liên lạc giữa bả vai và tai, một tay túm lấy mái tóc trắng của Thiện Phi Bạch, ra tay dạy dỗ cho cậu biết “trách nhiệm” là gì.

Đầu ngón tay Ninh Chước bắt đầu niết lấy yết hầu của Thiện Phi Bạch với tốc độ không nhanh không chậm.

Với sự áp chế như vậy, tốc độ chuyển động của hầu kết bắt đầu nhanh hơn.

Ninh Chước lạnh mặt, ngón tay lạnh như tuyết đùa bỡn ngọn lửa đang dần bốc hỏa.

Với Ninh Chước, anh sẵn sàng giết bất cứ ai nếu người đó dám chạm vào yết hầu của anh.

Anh muốn xem bao lâu thì Thiện Phi Bạch sẽ trở mặt với anh.

Lâm Cầm lên tiếng từ đầu dây bên kia: “Mọi chuyện không đơn giản như vậy. Phạm nhân trong video để lại một dãy số.”

Ninh Chước: “Phạm nhân để lại phương thức liên lạc cho cậu?”

Lâm Cầm mím môi: “Cậu cũng nghĩ như vậy sao?”

Khi nói chuyện, hắn đã đi đến trước văn phòng dành riêng cho đội đặc nhiệm 930.

Nhóm cảnh sát bên trong đang nói chuyện đến quên trời quên đất.

Lực lượng đặc nhiệm này được thành lập tạm thời nên các thành viên cũng đa dạng, phức tạp.

Có một số người tệ hại không muốn bị bắt và chỉ đến đây để được trả tiền.

Có một số người ngu ngốc không hiểu được nguy hiểm và chỉ muốn thực thi công lý.

Cũng có người lẻn vào đây để thu thập thông tin.

Có thể là người từ trụ sở chính, hoặc cũng có thể là người của Charlemagne.

Lâm Cầm lại thở dài.

Hắn giỏi xử lý thông tin nhưng không giỏi đối xử với người khác.

Làm sao để quản lý một đội nhóm phức tạp như thế này là câu hỏi mà hắn thực sự muốn xin lời khuyên từ Ninh Chước.

Là phó thủ lĩnh của Henna, chắc chắn Ninh Chước có kinh nghiệm.

Ninh Chước nghe xong phiền não của Lâm Cầm, anh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cậu không cần lãng phí thời gian quản lý họ đâu.”

“Cách chọn người là giữ họ ở bên cạnh bất kể họ là loại người nào, miễn là cần thiết. Người có bản lĩnh có thể điều tra thì hãy cho tập trung vào điều tra vụ án, người không có năng lực điều tra nhưng có quan hệ tốt thì để họ điều phối giữa cấp trên và cấp dưới, người không làm được cả hai thì cứ cho làm công việc hậu cần dọn dẹp, viết báo cáo là được rồi, đúng không?”

“Bạch Thuẫn sợ người mới tới sẽ không biết gì, chắc chắn sẽ tìm vài người cũ theo dõi cậu. Chỉ cần lưu ý một chút, cậu có thể dùng thì dùng những người này, không thể dùng thì cứ để ở bên cạnh, giao hết việc cho họ để họ cạn kiệt năng lượng, đừng để họ khiến cậu phải tiêu tốn hết năng lượng của mình.”

Ninh Chước nhấn mạnh: “Quan trọng nhất là cậu phải giải quyết được vụ án.”

Giọng nói của anh đều đặn, thẳng thắn và mọi thứ đều hợp lý.

Tuy nhiên, anh bỏ sót một điểm quan trọng và không nhắc nhở Lâm Cầm.

Suy nghĩ hỗn loạn của Lâm Cầm trở nên thông suốt hơn rất nhiều chỉ với những lời khuyên này, hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn cậu.”

Ngay khi Ninh Chước đang định nói tiếp thì bỗng nhiên có biến cố.

Đài phát thanh trong nhà tù vốn im lặng bất ngờ hoạt động và phát ra những bài hát lãng mạn ngọt ngào.

Trên đài vang lên giọng nói say xỉn của một tù nhân: “Alo alo, có anh Motobu ở đây không? Hát thôi!”

—— Trong Ngục giam số 1, tù nhân muốn gọi người đến chơi với mình thì sẽ trực tiếp dùng loa phát thanh gọi người đến mà không kiêng kỵ gì quản ngục.

Nhưng sau khi nhóm Ninh Chước vào đây, loa phát thanh chưa bao giờ hoạt động.

Bọn họ hoàn toàn không biết chuyện này!

Âm nhạc chói tai, nhưng tiếng người vẫn vang lên rõ ràng.

Lâm Cầm quả thực cũng nghe giọng nói đó, nhưng hắn không liên kết giữa “anh Motobu” và “Takeshi Motobu” rõ ràng: “Cậu rời khỏi Henna rồi? Cậu đang ở đâu?”

Biến hóa bên ngoài diễn ra đột ngột khiến cổ họng Ninh Chước nghẹn lại, sức lực trong tay cũng buông lỏng.

Khi đang định giải thích, Thiện Phi Bạch liền thoát khỏi kìm kẹp, từ thắt lưng bò lên trên, cậu nằm ở trên ngực Ninh Chước, hướng về phía điện thoại, thở hổn hển liên tục: “Anh Ninh ơi, ưm…”

Người cầm điện thoại và người ở đầu dây bên kia đều sững sờ.

Một vệt đỏ bỏng rát từ cằm Lâm Cầm hướng lên trên, đốt cháy cả miếng băng quấn quanh mắt.

Hắn không có dục vọng, nhưng hắn không phải một kẻ ngốc.

Hắn hít một hơi thật sâu: “Nếu bên đó có người, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa. Tôi cúp máy đây, gặp lại cậu sau.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Cầm không tuân theo quy luật bình thường là đợi cho Ninh Chước cúp máy trước.

Ninh Chước định thần lại, siết chặt lấy điện thoại và quát to: “Cậu làm cái gì vậy?”

Trái ngược với thái độ đùa cợt vừa rồi, Thiện Phi Bạch vô cùng nghiêm túc: “Giúp anh Ninh thoát khỏi vòng vây. Ở bên ngoài hát karaoke, còn đây là buồng riêng săn sóc khách hàng, hợp lý quá còn gì.”

Ninh Chước bóp cằm Thiện Phi Bạch, vẻ mặt lạnh nhạt nghĩ chẳng hợp lý gì cả.

Khi ra ngoài, anh phải tống cậu ta vào một “buồng riêng săn sóc khách hàng” thật.

Với vài tiếng rên vừa nãy, có vẻ cậu ta hoàn toàn có thể trở thành một trai bao thứ thiệt.

Bên kia.

Lâm Cầm bỏ thiết bị liên lạc xuống, tựa người vào cửa, vuốt ve chiếc dùi cui đồng đen cán ngắn treo trên thắt lưng, nghe những cảnh sát sôi nổi thảo luận về nghi phạm số một mà họ đang nhắm tới.

—— Takeshi Motobu.

Cảnh sát trẻ đi theo Lâm Cầm đến Ngục giam số 1 Stuart hào hứng kể lại: “Mấy anh không biết đâu, ở trong đó hả, quản ngục luôn phải luồng cúi trước phạm nhân, đúng như những gì bên ngoài nói! Nếu Takeshi Motobu nói là không muốn gặp chúng tôi thì chắc chắn sẽ không xuất hiện và gặp chúng tôi.”

Một cảnh sát trẻ nhiệt tình khác cũng nói: “Tôi nói thật, đáng nghi lắm. Hắn là một trong những người có khả năng tự bào chế thuốc ở thành phố Ngân Chùy. Nghe nói hồi học trung học, hắn cũng đã giành được giải thưởng danh giá có liên quan đến hóa học và phát minh gì đó, cho nên hắn là một kỳ tài trong lĩnh vực này và cũng như kĩ thuật công nghệ thay đổi gương mặt!”

Có người nhanh chóng nói thêm: “Hệ thống an ninh của Bạch Thuẫn và Ngục giam số 1 Stuart đều là sản phẩm từ công ty Thụy Đằng! Cho nên hắn mới dám chơi như vậy. Đó là sự tự tin kiêu ngạo của hắn.”

Có những cảnh sát đi vắng, những cảnh sát có thâm niên thì một là nhìn chằm chằm vào máy tính chơi trò Landlord, một là uống trà nóng, không bao giờ chủ động tham gia vào cuộc thảo luận nào.

Một số người còn thận trọng nói: “Vì sao nghi phạm lại để lại mã số định danh tù nhân?”

“Là phong cách!” Một người nói: “Để trông mình ngầu hơn. Hơn nữa để cấp thêm bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo! – Hắn đang ở trong tù. Mọi người đã nghe tin đồn về “khu vực nhà tù cao cấp” chưa?”

Có người nặng nề gật đầu: “Có nghe có nghe, nghe nói phạm nhân đang thi hành án ở đó có thể tùy ý đến và đi. Thật là quá quắt!”

Nhóm thận trọng lại hỏi: “Lí do là gì?”

Cảnh sát trẻ đã vào Ngục giam số 1 Stuart: “Không phải chúng ta đang tìm kiếm mối liên hệ giữa Takeshi Motobu và Rushkin sao? Điểm chung là cả hai đều là tội phạm tình dục tệ hại. Mọi người nghĩ rằng có sự trùng hợp như vậy không? Có lẽ họ là đồng phạm của nhau!”

“Không có liên hệ gì cũng không sao.” Một người khác nói: “Takeshi Motobu là một người bị tâm thần, đã được xác nhận. Hắn được cho là một kẻ thích phá hoại. Tôi không thấy ngạc nhiên về những gì hắn đã làm đâu.”

Nhóm thận trọng vẫn lo lắng: “Chúng ta xem người đó là nghi phạm số 1 liệu có ổn không? Dù sao thì đó cũng là con trai cưng của công ty Thụy Đằng.”

Có người lập tức phản bác: “Hắn đã phạm phải một vụ bê bối lớn như vậy mà còn trấn áp được, công ty Thụy Đằng cũng có quan tâm đến hắn đâu? Chứng tỏ đối với trụ sở chính, danh tiếng của Thụy là Đằng là quan trọng nhất. Hắn chỉ là một phạm nhân tâm thần đã bị tống vào tù, không cần lo lắng đâu.”

Nhóm cẩn trọng lại lên tiếng: “Nhưng như vậy chẳng phải chứng tỏ rằng an ninh trong ngục giam của Bạch Thuẫn có vấn đề sao?”

Nhóm còn lại phản đối: “Cha của hắn tình cờ là người phát triển hệ thống an ninh của Bạch Thuẫn và ngục giam. Ông ta mở cửa sau cho con trai mình, việc hắn có thể ra vào thoải mái là chuyện bình thường.”

Nghe được những lời này, Lâm Cầm thở dài.

… Đây là mục đích của người đứng sau Tiết Liễu khi yêu cầu ông ấy viết mã định danh tù nhân?

Phía sau vách ngăn, một người im lặng khẽ cử động ngón trỏ và chuyển đoạn ghi âm cuộc thảo luận vừa rồi vào hộp thư thông qua kênh bí mật.

“Hãy kiểm tra tiến độ điều tra hiện tại”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK