Mục lục
Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Chước đã thu dọn đồ đạc xong nhưng anh vẫn chưa rời khỏi Henna ngay.

Vì trước khi anh đi, Thiện Phi Bạch lại hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Ninh Chước quên mất.

Anh giơ tay sờ bụng, hơi ấn vào, trả lời: “Chưa.”

Sau đó Thiện Phi Bạch không cho anh đi nữa.

Lí do là: “Trưa nay anh không ăn, tối lại lo đi gặp Lawyer Tuner chắc chắn cũng sẽ không chịu ăn. Anh cứ nhịn đói như vậy là sẽ chết đói đó, anh mà chết đói thì em sẽ xâm chiếm Henna!”

Ninh Chước nghe cậu hàm hồ nói thì tức giận, không muốn dây dưa với cậu nữa, nhấc chân rời đi.

Thiện Phi Bạch cản anh lại.

Nếu Thiện Phi Bạch đứng ra cản anh, một hai cứng đối cứng với anh thì Ninh Chước chỉ cần đá một cước cũng có thể khiến cậu nằm gục xuống đất.

Thiện Phi Bạch biết rõ điều này.

Cho nên cậu không cản như vậy.

Cậu nhảy lên từ phía sau, hai chân tách ra linh hoạt ôm chặt cứng eo Ninh Chước, không cho Ninh Chước có cơ hội quật ngã mình.

Ninh Chước: “Cút xuống!”

Thiện Phi Bạch: “Anh ăn cơm đi!”

Ninh Chước: “Không có thời gian!”

Thiện Phi Bạch: “Em nấu cho anh ăn!”

Ninh Chước: “Đã nói không có thời gian ăn mà!”

Thiện Phi Bạch cợt nhã nói: “Vậy thì anh cứ cõng em ra ngoài luôn đi! Để cho mọi người thấy anh đang bao trai trẻ, còn mặt dày cõng người ta đi ra đường chơi!”

Hai người cãi cọ qua lại, tay chân thì bám dính lấy nhau nghiêng ngả đi xuống căn tin.

May là đã qua giờ ăn tối nên trên đường cũng không có ai.

Ninh Chước lo tập trung vào chàng trai đu bám trên lưng mình nên không hề hay biết có một đôi mắt khác nhìn rõ tình huống của họ.

—— Đường Khải Xướng nắm giữ mọi camera theo dõi trong căn cứ đang chui rúc cuộn tròn mình như một con chuột chũi nhỏ bé tận hưởng không gian kín ấm áp ở tầng thấp nhất của Henna.

Lúc này, cậu đang ngậm một ống hút hút sữa vào miệng, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt ngơ ngác.

Hộp sữa rơi ra khỏi tay cậu và rớt xuống đất.

Đường Khải Xướng cúi người, nhanh chóng nhặt hộp sữa lên, cắn chặt ống hút trong miệng.

Tình cảnh quá mức chấn động khiến cho Đường Khải Xướng lần đầu tiên nảy sinh ý định muốn tìm người tám chuyện một phen.

Cậu nghĩ lại rồi thôi.

Hai người kia đã xuống căn tin trống vắng, Ninh Chước nhìn thấy Thiện Phi Bạch đã lanh lẹ đeo tạp dề, hâm chảo nóng, anh biết mình đã có thể chạy thoát khỏi con chó con mặt dày này.

Nhưng anh lại không muốn chạy đi.

Lawyer Tuner chỉ tiếp khách vào buổi tối, anh ra ngoài trễ một chút cũng không ảnh hưởng lắm.

Ninh Chước cúi đầu tự suy xét bản thân, vừa bực mình vừa buồn cười.

… Anh bị ảnh hưởng từ sự ấu trĩ của Thiện Phi Bạch, hành động chẳng khác gì trẻ con.

Anh không vừa mắt với Thiện Phi Bạch, không ngờ Thiện Phi Bạch cũng không vừa mắt với anh, bây giờ cậu đang bừng bừng tức giận.

Với Thiện Phi Bạch, Ninh Chước không biết ấm hay lạnh, không biết no hay đói, cứ phải ép bản thân sống như một cỗ máy vô tri.

Vậy thì cậu càng phải cho anh ăn thật ngon, mặc đồ thật đẹp, ngay cả ông trời cũng không cản được cậu.

Cậu nhanh nhẹn, khéo léo xào xào nấu nấu, cậu cầm một cái chảo sắt hất lên hất xuống, thành thạo chế biến một mâm thức ăn.

Chưa đầy 15 phút, Thiện Phi Bạch bưng lên bàn một phần cơm chiên trứng, lòng đỏ trứng tơi xốp đẹp mắt với màu vàng rực rỡ.

Ngoài ra còn có thêm một món xào và một tô canh rong biển.

Đây là lần đầu tiên Ninh Chước tận mắt nhìn thấy Thiện Phi Bạch nấu ăn, cậu bận rộn tới lui như một con bướm bay lên bay xuống, trông vô cùng thú vị.

Dạ dày Ninh Chước cũng bất hợp tác với anh, “ọt ọt” kêu lên.

Ninh Chước cầm đũa, bắt đầu ăn.

Hương vị thanh đạm nhưng ăn khá ngon.

Ninh Chước tập trung ăn cơm, Thiện Phi Bạch thì không nhàn rỗi, một câu hai câu kể lại cho anh nghe quá trình mình cài bom như thế nào.

Mấy ngày qua, Ninh Chước cũng bất động thanh sắc chỉ theo dõi tin tức trên mạng, cánh sát cũng quản lý một lượng lớn thông tin nên mọi người cũng chỉ có thể đoán già đoán non, nhiều tin còn thật giả lẫn lộn.

Bây giờ, nghe xong quá trình cài bom sống động từ thủ phạm, Ninh Chước đoán ngay quả bom được đặt ở đâu: “… Trong hoa?”

Thiện Phi Bạch chống cằm bằng một tay: “Đúng òi ó~”

Cậu có bản lĩnh biến một trợ từ bình thường thành một âm tiết kéo dài tự hào khoe khoang chiến tích đầy thiếu đánh.

Tay Ninh Chước đang bận cầm đũa nên anh dùng chân ở dưới bàn đá cậu một cái.

Thiện Phi Bạch chuẩn xác dùng mũi chân chống lại cú đá của Ninh Chước, sau đó còn gợi đòn lặng lẽ cọ cọ hai cái, cảm giác làn da nóng hừng hực ngứa ngáy vô cùng khoái trá.

Ninh Chước hỏi: “Sao cậu có thể đưa hoa cho mục tiêu được?”

Dù hỏi như vậy nhưng trong lòng Ninh Chước cũng đã có suy đoán.

Ninh Chước biết Thiện Phi Bạch đã giở trò, biến chuyện không thành có, chuyện phức tạp thành đơn giản.

Giống như kĩ xảo cậu sử dụng với anh khi hoán đổi vị trí của hai ghim cài áo, mục đích thực sự là để đánh lạc hướng anh nhằm đổi chiếc đồng hồ.

Thủ đoạn mà cậu sử dụng thực ra rất đơn giản, gần như ngang nhiên trắng trợn, chẳng qua là cậu áp sát vào anh, lợi dụng tiếp xúc thân mật thu hút sự chú ý của anh từ chỗ này sang chỗ kia, đồng thời liên tục dịch chuyển những món đồ trên người anh.

Kĩ thuật yêu cầu phải táo bạo và cẩn thận.

Và nó có ích.

Câu trả lời của Thiện Phi Bạch đầy bạo gan và không ngoài dự đoán của Ninh Chước: “Em viết thẳng lên bàn.”



Cùng lúc đó, Hardy bật thốt một tiếng đầy hoang mang và tức giận: “… Làm sao như vậy được?”

Lâm Cầm, Hardy, Bell và trưởng phòng hậu cần đang đứng trước những chiếc bàn phủ vải nhung.

Lâm Cầm giơ tay ấn xuống bàn, bình tĩnh nói: “Với chiếc khăn trải bàn như thế này thì hoàn toàn có thể.”

Hắn ngẩng đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vào buổi lễ, trời cũng nhiều mây đúng không?”

Tất cả đồng loạt gật đầu.

Thành phố Ngân Chùy mây mù quanh năm, chỉ có thể nhìn thấy mặt trời trong vài giờ mỗi ngày.

Nhưng thời tiết vào ngày lễ nhiều mây đến mức đến giữa trưa vẫn không có nắng.

May là buổi lễ diễn ra trong nhà nên thời tiết cũng không ảnh hưởng lắm.

Lâm Cầm bước vào hội trường, bật hết các công tắc đèn.

Hardy và Bell trông mong đứng ở bên ngoài hội trường, nhìn ánh sáng chói lòa lần lượt xuất hiện ở khắp ngóc ngách, lan tỏa ra bên ngoài.

Khi Lâm Cầm bước ra khỏi hội trường, hắn kéo hết các rèm cửa ở ngoài hành lang —— không kéo hết được, rèm có hai lớp, hắn chỉ kéo được lớp mỏng.

Hành lang ngay lập tức tối sầm đi.

Điều kiện ánh sáng xung quanh cuối cùng đã gần đạt đến điều kiện của ngày vụ đánh bom xảy ra.

Chiếc khăn trải bàn từ màu xanh đậm chuyển sang màu đen dù đứng nhìn ở khoảng cách gần.

Chỉ khi đứng trước chiếc bàn mới có thể nhìn thấy màu sắc thực của nó.

“Chức năng của lịch*.” Lâm Cầm giải thích cho họ: “Dùng tấm vải nhung làm nền. Chỉ cần ánh sáng không tập trung vào bàn, nó sẽ có màu đen. Ánh sáng trong hội trường lại nhiều, từ cửa sổ cao chiếu sáng xuống, vừa lúc hình thành một hình tam giác, khiến cho cái bàn nằm trong góc tối, càng lúc càng tối đen hơn. Nếu tấm vải bị người khác động tay động chân, viết chữ lên trên, đến gần còn nhìn thấy, nhưng nếu chỉ nhìn qua camera thì —— giống như nhìn từ cự ly xa từ trên nhìn xuống, hoàn toàn tối đen như mực.”

*Raw 压光原理 (áp quang nguyên lý) Chức năng của lịch trong máy giấy: Lịch (Calender) thuộc về thiết bị sửa đổi giấy. Calender được sử dụng để cải thiện độ mịn và sáng của bề mặt giấy, làm cho mật độ giấy nén chặt hơn và độ dày đồng đều hơn.

Chưa kể camera theo dõi còn lại loại cũ mua từ 5 năm trước, ống kính đã hao mòn, hiệu ứng hình ảnh cũng mờ nhạt.

Sắc mặt của trưởng phòng hậu cần thay đổi rõ rệt, lắc đầu: “Không, không thể, trên bàn không có chữ viết. Sau khi dọn bàn xong tôi có đến kiểm tra, rõ ràng là…”

Trưởng phòng hậu cần nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, nhưng phát hiện mình không hề nhớ được những chi tiết như vậy.

Cái mà ông gọi là “kiểm tra” thực chất chỉ là đi ngang qua, khẽ liếc mắt nhìn thử và xác nhận đồ đạc đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Chẳng lẽ trên bàn thật sự có chữ sao? Có phải là do ông bất cẩn và không chú ý không?

Càng nói, ông càng cảm thấy áy náy, gương mặt tái nhợt vì xấu hổ.

Lâm Cầm không trách trưởng phòng hậu cần: “Hôm đó có những ai tham gia dọn bàn?”

Trên một chiếc bàn dài có năm hộc rỗng để đựng hoa, tổng cộng cần phải di chuyển đến 9 chiếc bàn, có đến 3 nhân viên từ phòng hậu cận làm nhiệm vụ này.

Dưới chân bàn có lắp bánh xe, ba người chỉ cần đẩy bàn vào trong kho nên không gây ra rắc rối gì.

Ba chàng trai nhanh chóng được gọi đến.

Lâm Cầm đặt tay lên tấm vải nhung và hỏi họ: “Có điều gì đặc biệt xảy ra lúc các cậu di chuyển bàn không?”

Ba người nhìn nhau một lúc, mỗi người đều lắc đầu.

Họ không nghĩ rằng vụ đánh bom có liên quan gì đến việc họ di chuyển bàn nên ba người có cảm xúc khá ổn định.

Thấy họ ngơ ngác không biết gì, trưởng phòng hậu cần có chút lo lắng nên thúc giục: “Các cậu có thấy trên bàn có viết gì không?”

Ba chàng trai bị nhắc nhở, mỗi người suy nghĩ kĩ hơn, vẫn tiếp tục lắc đầu.

Trưởng phòng tiếp tục cao giọng hỏi: “Có chữ viết không!”

Chàng trai cao nhất gãi đầu: “Thầy Lỗ, bọn em đều đẩy bàn ra ngoài, hôm đó em nhớ trời không có nắng, nhưng lúc đó cũng chưa tối. Nếu thực sự có chữ viết trên bàn thì cả ba bọn em đều phải nhìn thấy rồi, thật vô lý nếu không một ai nhìn thấy cả.”

Hardy nghĩ điều này hợp lý và vô thức nhìn sang Lâm Cầm, muốn hỏi liệu hắn có đang phức tạp hóa vấn đề hay không.

Nhưng Lâm Cầm không đi sâu vào vấn đề “có chữ viết trên bàn hay không” mà hắn bình tĩnh hỏi tiếp: “Nghĩ lại thật kĩ, lúc di chuyển bàn, các cậu có thấy điều gì đặc biệt xảy ra không?”

“… Dạ có.” Sau một lúc im lặng, một chàng trai nhút nhát tính tình trầm lặng hơn dè dặt nói: “Khi em di chuyển bàn số 1, em không thể đẩy nó đi được ngay vì nó khá nặng. Nhưng khi bánh xe lăn được thì bàn đẩy được ngay.”

Hardy ngay lập tức nhận ra vấn đề: “Sao lại là “bàn số 1”? Các cậu còn đánh số lên bàn hả?”

Chàng trai co rúm người, lắp bắp nói: “Dạ không, không phải bọn em đánh số. Có người đặt lên bàn những tấm bảng có đánh số từ 1 đến 9. Bọn em nghĩ là có người nhắc nhở nên đẩy bàn đúng theo số thự tự từ hội trường ra ngoài.”



Ở căn cứ Henna, Ninh Chước cũng hỏi một câu tương tự: “Số bàn ở trong kho hẳn là không ít, cậu muốn ra tay trước, không giăng lưới rộng mà chỉ có thể dựa vào bàn để đặt bom, làm sao cậu có thể bảo đảm rằng họ sẽ dựa theo số thứ tự mà cậu đặt để đẩy bàn? Lỡ như họ không đẩy đúng theo chiếc bàn cậu sẽ đặt bom thì cậu sẽ làm gì?”

“Vậy nên em phải nói trước cho họ biết.” Thiện Phi Bạch tinh nghịch nhún nhún vai: “Em kéo bàn đầu tiên ra trước, tìm thấy một vài bảng số cũ trong nhà kho, em đặt lên trên bàn theo thứ tự mà em muốn. Chỉ vậy thôi, sau đó dựa vào thứ tự này họ sẽ tự biết đẩy bàn theo sắp xếp của em.”

Đối với người di chuyển bàn, tình huống này khá tự nhiên và không có gì khác thường.

Hơn nữa bảng số cũng đã cũ, nhìn qua không có vấn đề gì.

Cho nên họ cũng sẽ tự giác dựa theo bảng số được đặt trên bàn đẩy ra ngoài và bỏ bảng số cũ ở lại trong kho.

Thiện Phi Bạch khoa tay múa chân minh họa: “Em bỏ cục đá dưới chân bàn ra, em nấp dưới gầm bàn đầu tiên, sợ họ đẩy bàn không theo trật tự thì em sẽ hủy kế hoạch ngay, đem bom đi, tránh xảy ra chuyện.”

Nói xong, cậu cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng tinh: “Nhưng mà học sinh thường ngoan lắm, họ đẩy bàn đúng theo ý em.”

Vậy là bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công.

Bước thứ hai, đó chính là làm sao hướng dẫn hai sinh viên một nam một nữ sắp xếp hoa theo thứ tự ở trên bàn.

Ninh Chước đưa ra một điểm đáng ngờ: “Nếu cậu đánh số trên tấm vải nhung thì nhìn rất mất tự nhiên.”

Khi bàn còn ở trong nhà kho, nếu thấy tên của khách mời được viết sẵn trên mặt bàn cũng có thể khiến cho người nhìn có cảm giác khác lạ.

Nhưng nếu bàn đã được đẩy ra ngoài phạm vi có camera theo dõi thì Thiện Phi Bạch cũng không thể đánh dấu lên bàn được.

Thiện Phi Bạch hứng chí nói: “Cho nên em trốn dưới gầm bàn đó.”

….

“Cái gì?”

Hardy cao giọng đầy hoài nghi: “… Cậu nói là tên đánh bom nấp dưới gầm bàn?”

Lâm Cầm: “Một phỏng đoán.”

Hắn vén hết tấm vải nhung trên bàn lên, để lộ những khối đá nằm trên những thanh chắn ngang bên dưới: “Muốn biết kế hoạch có thành công hay không thì tốt nhất người đó sẽ trốn dưới gầm bàn để biết.”

Lâm Cầm dùng ngón tay nhẹ nhàng chùi vào thanh chắn ngang, phát hiện bề mặt rất sạch sẽ, không hề bám bụi.

—— Hắn càng thêm chắc chắn rằng vài ngày trước, có người đã ẩn nấp ở đây.

Trước khi rời đi, người đó còn ở lại đây dọn dẹp một phen, lau sạch sẽ mọi dấu vết mình để lại, ngay cả những viên đá cũng được lau chùi bóng loáng.

Hardy nôn nóng hỏi: “Nhưng ai cũng thấy rõ trên mặt bàn không hề có dấu hiệu gì để cho hai sinh viên kia xếp hoa theo thứ tự đâu, vậy chuyện này là sao? Đừng nói là mấy chữ viết đó tự động xuất hiện?”

Lâm Cầm suy nghĩ một chút, đáp: “Chuyện này có thể dùng một vấn đề khác để giải quyết.”

Hardy phát hiện hắn không thể theo kịp suy nghĩ của Lâm Cầm: “… Vấn đề gì cơ?”

Lâm Cầm không trả lời mà hỏi tiếp: “Hoa để ở đâu?”

Bell nói trước: “Ở phòng vật chứng. Chúng tôi đều đã mở từng bó hoa ra kiểm tra, xác định những bó hoa khác không có bom nữa ——”

Lâm Cầm: “Tôi không cần kiểm tra có bom hay không. Tôi muốn xem những bó hoa đó được đóng gói như thế nào.”



Ninh Chước đã ăn xong.

Anh hỏi một câu cuối cùng: “Làm sao bom có thể dính vào hoa được?”

Thiện Phi Bạch giơ một ngón tay lên và cười toe: “Đây là một mánh khóe gian lận công nghệ cao. Em lót một tấm giấy “tắc kè hoa đổi màu” trên tấm vải nỉ gần các hộc từ số 1 đến số 3, chữ trên giấy sẽ hiện ra khi có nhiệt độ cao —— trên giấy là tên của những vị khách mời, bình thường sẽ không nhìn thấy, nhưng sau khi gặp nhiệt độ cao thì chữ viết màu nâu sẽ tự động xuất hiện.”

“Chờ đến khi những người dọn bàn đi hết rồi, em sẽ cầm bật lửa chống gió lén lút ở dưới gầm bàn đốt một chút —— tấm vải nhung làm bằng vật liệu chống cháy nên không dễ cháy, lửa vẫn có thể truyền nhiệt qua bàn. Khi bàn nóng lên thì chữ sẽ tự động hiện ra.”

Thiện Phi Bạch nhiệt huyết kể hành vi xấu xa của mình: “Em đã thí nghiệm thử rồi, camera theo dõi ở trường em đầy góc chết, bảo đảm có là ma cũng không thấy được, nhưng nếu đến gần bàn thì sẽ thấy có tên ở trong hộc đựng hoa, thật đó.”

Ninh Chước buông đũa, nghĩ đến cảnh Thiện Phi Bạch nằm bò dưới gầm bàn để gây chuyện, anh không nhịn được mà bật cười: “… Ha.”

Nụ cười của Ninh Chước khiến cho tim Thiện Phi Bạch nhói lên, tim cậu hẫng một nhịp, sau đó lại điên cuồng đập nhanh.



Ở trong phòng vật chứng, Lâm Cầm tìm thấy những bó hoa nằm tan tác dưới sự chỉ dẫn của Hardy và Bell.

Hắn kiểm tra trực tiếp giấy gói của những bó hoa cao cấp, sau khi lật qua vài tờ, hắn dễ dàng phát hiện ra điểm bất thường ở bên dưới.

Hắn cẩn thận bóc lớp giấy mỏng dán ở dưới cùng, vẻ mặt tối sầm.

Lâm Cầm đưa tờ giấy lên mũi ngửi: “… Giấy tắc kè hoa… Mực nổi khi có nhiệt độ cao.”

Sau khi giấy tắc kè hoa được hun nóng, các chất bên trong bị kết tủa.

… Đó là một dòng chất lỏng chảy nhớt.

Lâm Cầm thở dài một hơi.

Có lẽ hắn đã suy đoán ra được cách thức hành động của kẻ gây án.

Kẻ đánh bom cần phải chế tạo thiết bị gây nổ và chất nổ có diện tích ít, mỏng, đồng thời phải trang bị các thiết bị cách nhiệt, bên ngoài thì có một lớp vải nhung bảo đảm màu sắc tiệp với chiếc bàn, sau đó đặt vào hộc đựng hoa, bên dưới lót một lớp giấy tắc kè hoa nhằm xóa đi cảm giác dị thường khi nhìn vào chiếc bàn.

Tấm vải nhung được sử dụng nhiều lần, độ đàn hồi đã không còn như trước, các hộc đựng hoa cũng sẽ lỏng lẻo hơn, điều này không khiến người nhìn thấy có vấn đề gì.

Bằng cách này, kẻ đánh bom đã tận dụng tác dụng của giấy tắc kè hoa là sẽ trở nên dính lại khi bị đun nóng, từ đó chất nổ sẽ được một lớp giấy lụa trong bó hoa hấp thụ từ bên dưới đáy.

Hai sinh viên khi bỏ hoa vào trong hộc đã giúp cho kẻ đánh bom hoàn thành hành vi phạm tội.

Khi xong việc, mất đi nguồn nhiệt, mực trên giấy cũng sẽ mất đi hiệu lực, chữ viết cũng tự động biến mất.

Điều này đã đánh lừa được khâu kiểm tra của cảnh sát, họ sẽ tự động xem lớp giấy lót bên dưới mỗi bó hoa là một trong những vật dụng trang trí của phần giấy gói bên ngoài.

Trong quá trình tổ chức buổi lễ, những người này hành động một cách tự nhiên và cảm thấy hợp lý.

—— Sinh viên dựa theo bảng số trên bàn đẩy 9 chiếc bàn ra theo thứ tự có sẵn.

—— Sinh viên dựa theo tên của khách mời để đặt hoa vào trong hộc đựng hoa.

Ngay cả cảnh sát cũng dựa theo thói quen làm việc hằng ngày.

Kẻ gây án hiểu rõ tâm lý người khác, hành sự lớn mật, quả thực không thể tin nổi!

Nghe xong phỏng đoán của Lâm Cầm, Bell và Hardy nhất thời trợn trừng mắt.

Hardy lắp bắp nói: “Sao có thể…”

Bell thì hăng hái hơn: “Nếu kẻ gây án chuẩn bị hết mọi thứ ở trong nhà kho thì chúng ta chỉ cần kiểm tra camera theo dõi ở khu vực nhà kho thôi!”

Nhưng vào ngày lễ, số lượng người ra vào trong nhà kho nhiều vô số.

Hardy xem đi xem lại các băng ghi hình, lãng phí hết thời gian từ sáng đến tối vẫn không tim ra được manh mối nào.

Cho nên cố vấn Lâm Cầm lại tiếp tục ra mặt.

Đi theo sau Hardy, hắn bước vào nhà kho và nhìn quanh bốn phía.

Lâm Cầm thấy rằng hành vi của kẻ gây án này vừa đơn giản mà vừa táo bạo.

Chỉ có một cánh cửa để ra vào, nhưng có camera giám sát ngay bên ngoài.

Không có camera theo dõi ở chỗ khác.

Nhưng một người bình thường không thể trèo qua lan can sắt chật hẹp ở bên ngoài để chui vào nhà kho.

Lâm Cầm nhíu mày suy nghĩ một lát, hắn đi dọc theo bốn vách tường trong nhà kho, vừa đi vừa gõ lên tường.

Hắn bước đến bức tường có cửa sổ và nhìn thấy hai kệ đựng tài liệu to nằm cạnh nhau cách bức tường khoảng nửa sải tay, bên trên có dấu vết động chạm vào.

Lâm Cầm dùng hai tay đỡ lấy một kệ đựng, dùng lực kéo mạnh ra.

Ngay sau đó, Lâm Cầm chăm chú nhìn vào vách tường, sắc mặt biến ảo, quả thực là dở khóc dở cười.

Trên tường xuất hiện một cánh cửa ẩn mình hòa màu với bức tường, trông còn khá mới.

Người này thực sự không thèm đào cả lỗ chó nên cứ thế thẳng lưng đi ra đi vào bình thường?

Lâm Cầm giơ tay lên đẩy thử, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

—— Đây còn là cửa kéo.

Bên ngoài, gió lồng lộng mát lạnh thổi vào, xoa dịu hai gò má nóng bừng vì tức giận của Hardy.

“Con mẹ nó!” Hardy bần thần một lúc lâu, cuối cùng bất lịch sự gào to: “Thằng chó, mày đừng để tao bắt được mày!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK