Dương Xuyến Xuyến nhìn thẳng Tô Cẩm Lý, nhàn nhạt nói một câu.
Biểu cảm của Tô Cẩm Lý hơi hơi kinh ngạc.
Lại chỉ nhìn thấy Dương Xuyến Xuyến đi thẳng tới trước bàn, chậm rãi rót một chén rượu, hơi nhếch môi.
Sau đó, nói: "Uống một chén đi......"
Tô Cẩm Lý nhìn chén rượu kia, hơi hơi chần chừ.
" Sao?" Biểu cảm Dương Xuyến Xuyến cực kỳ lạnh nhạt, đáy mắt lại vẫn mang theo ý cười: "Sợ cái gì? Chẳng lẽ một chén rượu, cũng không dám uống với ta?"
"Uống xong chén rượu này, ngươi và ta không liên quan gì đến nhau, cũng không cản trở nhau!"
Trong lời nói, tràn ngập ý khiêu khích.
Tô Cẩm Lý nhíu mi, nâng mắt nhìn thoáng qua Dương Xuyến, hừ một tiếng nở nụ cười: "Cầu còn không được!"
Tô Cẩm Lý tiếp nhận rượu, uống một hơi cạn sạch.
Đáy mắt Dương Xuyến Xuyến lại hiện lên ý cười, cực kỳ nhạt, cực kỳ nhạt.
Sau một lúc lâu, Tô Cẩm Lý phất tay áo, vừa mới muốn đi ra cửa phòng, Dương Xuyến Xuyến lại nói:
"Qua tối nay, ngươi muốn đi đâu ta đều không xen vào, nhưng ngươi không nên làm ta dọa người như vậy đi!"
"Trong hôn lễ không xuất hiện còn chưa tính, hiện tại, cũng không đến mức để cho toàn bộ mọi người biết, đêm tân hôn ta đã bị bỏ rơi chứ?"
"Hoặc là nói, ngươi muốn ta nói với vương phi nương nương?"
Bóng lưng Tô Cẩm Lý muốn rời đi hơi hơi cứng ngắc một chút.
"Ngươi......"
"Ta làm sao? Tô vương gia, ứng xử không nên quá đáng! hiện tại ta không so đo bất cứ cái gì, nhưng không có nghĩa là cái gì ta cũng có thể chịu được!"
Tô Cẩm Lý hừ lạnh một tiếng, vừa muốn châm chọc Dương Xuyến Xuyến, nhưng mà nữ tử giống như đã nghĩ đến hắn muốn nói gì vậy, nhanh chóng đáp lại một câu: "Vương gia, nguyệt sự(*) của ta chưa xong...... Cho nên, không thể làm gì với ngươi được."
(*) Nguyệt sự: kì kinh nguyệt