Hừ lạnh một tiếng: " Sao? Còn chưa đủ?"
Ngữ khí hơi châm chọc, mang theo vài phần nói mát.
Dương Xuyến Xuyến nhìn biểu cảm của Tô Cẩm Lý, bộ dạng giống như chuyện vừa rồi không hề xảy ra.
Đáy mắt chán ghét và châm chọc rõ ràng như thế.
Nhất thời, nàng giống như là đã hiểu ra.....
Trên mặt lạnh nhạt, cuối cùng đứng dậy, giống như không thèm để ý chút nào.
Lườm Tô Cẩm Lý một cái, lạnh lùng đáp lại một câu: "Ngươi cố ý?"
Tô Cẩm Lý nhún vai, tuy ngoài mặt là một bộ dạng không liên quan đến mình, nhưng đáy lòng lại tràn ngập vài phần phiền muộn.
Vì sao nữ tử trước mắt lại lạnh nhạt như vậy?
Giống như là toàn bộ mọi chuyện không liên quan đến nàng vậy.
Nghĩ mãi, Tô Cẩm Lý vẫn nói thẳng: "Bổn vương muốn Tô Cảnh Lương sẽ không đến gặp ngươi nữa thôi!"
Quả nhiên.
Dương Xuyến Xuyến nhàn nhạt nhắm chặt mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười châm chọc.
Trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, nhưng ánh mắt thậm chí còn không nhìn Tô Cẩm Lý một cái.
"Vì sao?"
"Vì sao?" Tô Cẩm Lý nhất thời nheo mắt, nàng vậy mà hỏi lại hắn vì sao phải làm như vậy?
Hắn đã làm những gì, chẳng lẽ nàng không hiểu?
Ánh mắt Tô Cẩm Lý lóe lên, nhìn chằm chằm Dương Xuyến Xuyến
, thản nhiên nói:
" Nữ nhân như ngươi không xứng tranh giành nam nhân với Tô Sơ Tâm!"
"Cho nên cũng chỉ có thể trách ngươi vốn không nên làm Sơ Tâm khóc!"
"Ta không có!"
Dương Xuyến Xuyến nắm chặt tay, vừa rồi ý xỉ nhục của Tô Cẩm Lý cực kì rõ ràng,
Nữ tử cao ngạo bẩm sinh, không thể dễ dàng tha thứ cho bất cứ kẻ nào làm bẩn nàng.
"Không có?"
Tô Cẩm Lý cười lạnh:
"Thế vì sao Cảnh Lương xuất hiện tại nơi này, ngươi giải thích với bổn vương như thế nào?"
"Tô Cảnh Lương hắn chỉ có thể là của Sơ Tâm!"
"Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn dám trêu chọc Tô Cảnh Lương một lần nữa, ta bảo đảm sẽ làm ngươi sống không bằng chết!"
Lời Tô Cẩm Lý nói, giống như là nặn từng chữ từ trong kẽ răng ra vậy, ngữ khí trầm thấp dọa người.
Thì ra......
Thì ra là như vậy!
Tô Cẩm Lý hắn để ý Tô Sơ Tâm, mà mình và Tô Cảnh Lương chỉ đơn giản là gặp mặt một lần.