"Thái tử ca ca, muội biết huynh vội, muội không muốn quấy rầy huynh, muội chỉ muốn ở sau lưng yên lặng nhìn huynh......"
Tô Sơ Tâm phát hiện, nàng lại có thể tham luyến hắn như thế. Tham luyến hơi thở của hắn, tham luyến cả cơ thể hắn.
"Thái tử ca ca, trên thế giới này muội chỉ có một mình huynh để dựa vào, muội sợ..."
"Sơ Tâm, không cần sợ, ta vẫn luôn ở bên cạnh muội..." Vì sao Tô Cảnh Lương lại cảm thấy chua xót khi nói những lời này? Đáy lòng hơi giãy giụa là sao vậy? Thở dài một hơi, Tô Cảnh Lương vươn tay kéo Tô Sơ Tâm lại, tự nhủ đây là trách nhiệm cả đời của hắn, cần phải hoàn thành tốt, mẫu hậu thích nàng nhất, nên hắn cũng phải thích nàng.
"Sơ Tâm, muội nghĩ nhiều rồi..."
"Thật sao?" Tô Sơ Tâm mang theo vài phần châm chọc, sau đó nhỏ giọng nói: "Thái tử ca ca, mai là sinh nhật muội, muội đã 18 tuổi..." Nói tới đây đỏ mặt, càng nói nhỏ hơn: "Thái tử ca ca, muội có thể hầu hạ huynh. Nếu huynh muốn có thể tới tìm muội..." Mặt Tô Sơ Tâm đỏ rực, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Sơ Tâm rồi nói tiếp: "Muội có thể, muội không thích huynh ngủ cùng nữ nhân khác. Muội có thể đòi quà sinh nhật từ huynh không?"