Những lời này như là thước phim quay chậm, từ từ hiện lên trong đầu Dương Xuyến Xuyến.
Dương Xuyến Xuyến nắm chặt tay, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn Tô Cẩm Lý.
Không phải là muốn chịu đựng sao?
Người nào không chịu được chứ?
Tô Cẩm Lý, ngươi cho rằng như vậy là có thể đánh bại Dương Xuyến Xuyến ta sao?
Dương Xuyến Xuyến mỉm cười với Tô Cẩm Lý.
Nhưng mà lại nhàn nhạt cụp mắt, bộ dạng lạnh lẽo, không có bất cứ trình tự làm việc trước sau nào.
Giọng điệu lại mềm nhẹ mà yên tĩnh muốn chết: "Không phải là cởi hết y phục xuống sao?"
Nghe Dương Xuyến Xuyến nói như vậy, yên tĩnh như thế, bình tĩnh như thế......
Ánh mắt Tô Cẩm Lý phát lạnh.
Tay nắm chén trà dường như muốn bóp nát.
"Vậy thì cởi đi!" Tô Cẩm Lý xoay người, đặt mạnh chén trà ở trên bàn.
Rồi sau đó quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Dương Xuyến Xuyến.
Ánh mắt hắn giống như có thể xé rách nàng vậy.
Dương Xuyến Xuyến cắn cánh môi, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vạt áo.
Không hề dừng lại, ánh mắt mạnh mẽ nhìn chằm chằm Tô Cẩm Lý, kéo xuống......
Bên trong là áo lót màu trắng, có thể mờ mờ nhìn thấy nội y màu hồng phấn bên trong của nữ tử.....
Dương Xuyến Xuyến không hề dừng lại, áo lót lập tức bị nàng nhanh chóng cởi bỏ, ném xuống đất.
Da thịt trắng noãn trong nháy mắt lộ ra trong không khí.
Ánh mắt những thị vệ đứng xung quanh đều đã dính chặt vào đó rồi.
Bọn họ mơ hồ cảm giác được Vương gia tỏa ra sát khí dọa người!
Đêm tháng năm, không lạnh.
Nhưng mà Dương Xuyến Xuyến lại cảm thấy mình có chút lạnh, thân hình không thể khống chế run rẩy.
Ngón tay dần dần di chuyển đến chỗ dây yếm.
Không dừng lại một chút nào.
Đáy mắt lại bình tĩnh như là cục diện đáng buồn.
"Cút!" Giọng Tô Cẩm Lý đột nhiên như là ăn phải thuốc nổ vậy.
Hung tợn đứng lên, chỉ vào những thị vệ, lạnh giọng nói: "Biến, cút! Đều cút hết cho bổn vương!"