Hắn vẫn luôn cho rằng Tô Cảnh Lương yêu thương Tô Sơ Tâm. Cho nên, đối mặt với hai người lưỡng tình tương duyệt, hắn chỉ có thể buông tay.
Ngoại trừ buông tay, hắn cũng không thể làm điều gì khác.
Hiện tại, Tô Cảnh Lương cư nhiên chọc cho Tô Sơ Tâm khóc.
Tô Sơ Tâm tiếp tục chỉ nhẹ nhàng lắc đầu và không nói gì.
Ngay sau đó, cằm nàng liền bị Tô Cẩm Lí hung hăng nâng lên, nhìn thấy đôi mắt Tô Sơ Tâm đỏ hỏn, mang theo tức giận nồng đậm.
Đáy lòng không kìm được bắt đầu đau đớn.
Vì cái gì, như vậy đối hắn chính là Tô Cẩm Lí, không phải Tô Cảnh Lương?
Tô Cẩm Lí nhíu mày lại, thẳng tay lôi kéo Tô Sơ Tâm và nói: “Ta mang muội đi tìm Cảnh Lương…”
“Không cần!” Tô Sơ Tâm bỗng nhiên kéo Tô Cẩm Lí lại, nhỏ giọng nói: “Không cần, ta sợ………… Ta sợ như vậy, chàng ấy sẽ chán ghét ta.”
Tô Cẩm Lí nghe được lời như vậy ánh mắt có chút trống rỗng, tựa hồ lại chạm đến chuyện cũ khổ sở.
Cả người bỗng nhiên như bị đánh một quyền vô cùng đau đớn.
Trong lòng Tô Sơ Tâm lại để ý đến Tô Cảnh Lương như vậy.
Im lặng hồi lâu, Tô Cẩm Lí mới nói: “Sơ Tâm, muội nói muốn ta phải làm sao bây giờ? Muội có biết, điều muội muốn ta đều sẽ giúp muội làm được!”
Tô Sơ Tâm ngẩng đầu, không nhẹ không nặng nghẹn ngào một câu: “Cảnh Lương, chàng ấy… chàng ấy thực để ý Dương cô nương.”
Tô Cẩm Lí nghe thấy như vậy dừng lời nói, đột nhiên vầng trán hơi hơi nhăn lại, đáy mắt mang theo một tia kinh ngạc. Rồi sau đó, trong lòng hắn tràn ngập sự tức giận.
Nữ tử kia cư nhiên thông đồng với Tô Cảnh Lương.
Hay là nguyên lai những hành động đó của nàng ta không phải muốn hắn chú ý? Mà là cố tình tiếp cận hắn để bám lấy Tô Cảnh Lương, Hằng Quốc Vương tương lai?
Xem ra, nữ nhân kia cũng không hề đơn giản như bản thân hắn tưởng.
Huống chi nhìn lại thời điểm ở nguyệt lâu, người nàng ta muốn hôn lại là Tô Cảnh Lương.
Có lẽ căn bản đều không như những lời nàng ta nói.
Hết thảy đều là cố ý!
Nghĩ đến đây, ngón tay Tô Cẩm Lí gắt gao siết chặt, tức giận bộc phát lan tràn.
Thẳng đến hồi lâu, hắn mới nghe thấy thanh âm lẫn với tiếng khóc thút thít của Tô Sơ Tâm đứt quãng truyền tới trong đêm tối.
“Mới vừa rồi, ta đi tìm Cảnh Lương, ta biết, chàng ấy khẳng định ở bên hồ kia, chính là lúc này đây, lại không chỉ có mình chàng ấy ở đó…”