Tô Cẩm Lý cuộn chặt tay, chợt đi đến trước mặt Dương Xuyến Xuyến nhanh như một cơn gió, đồng thời bắt được nàng, mạnh mẽ đẩy ngã lên trên giường.
"Không chịu yên?"
"Chúng ta có thể không làm...... Nếu giữ bổn vương ở trong phòng, ắt phải ưu đãi bổn vương!"
Vừa nói xong, ngón tay Tô Cẩm Lý thành thạo cởi bỏ y phục Dương Xuyến Xuyến.
Rồi sau đó cúi đầu hôn xuống cánh môi Dương Xuyến Xuyến.
Cảm giác ngọt ngào tuyệt mỹ làm cho lòng Tô Cẩm Lý vốn phiền muộn, đột nhiên dịu hẳn đi.
Vốn là đêm hôm đó nhìn thấy Tô Cảnh Lương đưa nàng đi, đáy lòng mình liền tức giận như dây leo mọc lan tràn, hiện tại tự nhiên lại biến mất từng chút một.
Biến cố bỗng xảy ra trong nháy mắt.
Nữ tử vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt lóe ra một tia sáng
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân thể dưới thân Tô Cẩm Lý vẫn đang ngoan ngoãn chợt có phản kháng rồi.
Dương Xuyến Xuyến co đầu gối,mạnh mẽ húc vào cái nơi sẽ đoạn tử tuyệt tôn của Tô Cẩm Lý.
"A - - "
Phịch một tiếng, Tô Cẩm Lý ngã lăn ra trên đất.
Chỗ ấy đau muốn chết.
Giống như là có thể trí mạng vậy, tòan bộ sức lực cả người đều biến mất không còn chút nào.
Thật lâu không nói nên lời.
Người ngoài cửa nghe thấy tiếng thét chói tai, lập tức có người đứng ở cửa nhỏ giọng hỏi: "Vương gia......"
Chuyện mất mặt như vậy, làm sao có thể để cho người khác biết!
Tô Cẩm Lý cố nén đau đớn, cắn chặt răng, quỳ rạp trên mặt đất ôm bảo bối của mình.
Cau mày, tự thể hiện ra ngoài một bộ dạng không việc gì, nói:
"Cút! Đêm tân hôn của bổn vương, người nào lắm miệng, bổn vương giết người đó!"
"Mau tránh ra xa cho bổn vương!"
Nghe được giọng điệu Tô Cẩm Lý không vui như vậy, mọi người liền vội vàng lui ra ngoài.
Dương Xuyến Xuyến ngừng thở, nghe tiếng bước chân dần rời đi, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyện lớn hoàn thành được một nửa rồi.