Dương Xuyến Xuyến chợt mở to hai mắt.
Đùa giỡn?
Nàng đùa giỡn bọn họ?
Không đúng, hóa ra là Đại tiểu thư Dương gia đùa giỡn bọn họ?
Dương Xuyến Xuyến không biết mình nên cười hay nên khóc, nàng ngượng ngùng nói, “Sao ta có thể đùa giỡn nữ nhân được chứ?”
Tiểu Bích cảm thấy mờ mịt, “Sao là sao ạ?”
"Tiểu thư luôn tự xem mình là sơn đại vương, giả làm nam nhân, đùa giỡn nữ nhân, không cần phải có lý do...”
Sờ ngực nữ nhân, hôn mặt nữ nhân, ôm eo nữ nhân...
Tiểu thư học mấy hành động đó, làm y như thật vậy!
Dương Xuyến Xuyến vừa nghe liền cảm thấy cả người cứng đờ.
Đáy lòng nàng giống như có thứ gì đó rơi xuống ầm ầm, vỡ nát ra!
Dương Xuyến Xuyến rầu rĩ, dạo phố với tâm trạng không vui, cõi lòng không ngừng than thở, rốt cuộc nàng đã xuyên không vào kiểu người gì thế này?
Nhất thời không có hứng thú, nàng xoay người, định bụng trở về nhà.
Nhưng mà cũng bắt đầu từ ngày hôm ấy, dung mạo mĩ miều của nàng đã lan truyền khắp đế đô.
Người đến Dương gia cầu hôn nối đuôi nhau không dứt.
Giờ phút này, Dương Xuyến Xuyến mới giật mình ngẫm lại.
Hóa ra trước đó, Đại tiểu thư Dương gia lớn lên ra sao, không có một ai hay biết.
Nàng ấy luôn mặc y phục nam nhân, đeo râu cá trê, che đi dung mạo của chính mình, ra cửa làm xằng làm bậy.
Còn bây giờ, dung nhan tuyệt thế của Dương Xuyến Xuyến đã lộ diện rõ ràng.
Nam nhân đều có ánh mắt động vật*. (ý nói ham sắc)
Do đó, từ đấy về sau, mỗi khi Dương Xuyến Xuyến ra cửa, nàng đều bị người ta vây quanh rất chặt.
Vào ngày nọ, nàng nghĩ ra một cách thông minh, nhờ Dương Vạn Tài chuẩn bị một chiếc kiệu, thậm chí còn phái rất nhiều theo sau để cho tất cả người bên ngoài biết Đại tiểu thư Dương gia ra cửa.
Rồi kế đó, nàng mới dẫn Tiểu Bích lén chạy ra từ cửa sau.
Dương Xuyến Xuyến và Tiểu Bích đi lại chầm chậm ở trên đường cái. Gió xuân ấm áp, ánh nắng dịu dàng, tâm trạng của hai người cực kỳ tốt.
Thật sự là rất tốt!
Lúc này đây, quả nhiên không có người nào quấn quýt lấy Dương Xuyến Xuyến, mở miệng xun xoe, nịnh hót nàng.